Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 69.1
Cập nhật lúc: 2024-04-12 10:52:56
Lượt xem: 1,164
Gió thu thổi nhè nhẹ, lay động tấm màn lụa đỏ.
Vương Ấu Quân học theo tư thế vừa rồi của Thành Lâm, thoải mái dễ chịu nằm xuống, đôi môi không sơn mà đỏ, lông mi không vẽ mà đen, ánh mắt mơ màng, nhìn nam nhân phía trên.
Thật ra nàng ấy không dám nhìn thẳng, thua người không thua trận. Đêm qua Thành Lâm nhìn nàng chằm chằm như thế nào, tối nay nàng ấy sẽ nhìn lại hắn như thế.
Biết rõ da mặt nam nhân này thật sự quá dày, khuôn mặt hắn lạnh lùng, mồ hôi lấm tấm, đôi mắt như dã thú u ám nhìn nàng bất động.
Vương Ấu Quân hơi chột dạ, nhưng vẫn trách mắng: “Lại nhanh rồi, chậm một chút!”
Vì thế Thành Lâm chậm lại.
“Được, chậm thì chậm.” Hắn cắn răng, một giọt mồ hôi theo hàm dưới căng chặt chạy xuống n.g.ự.c Vương Ấu Quân. Vương Ấu Quân duỗi tay muốn gạt đi, lại thấy nam nhân kia không biết xấu hổ tự mình l.i.ế.m sạch sẽ.
Vương Ấu Quân hít sâu một hơi.
Rất muốn mắng một câu không biết xấu hổ, nhưng nhớ đến lời ma ma dạy dỗ, đây là tình thú giữa phu thê, phải nhịn xuống, chỉ là bản thân không khỏi tức giận, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, dời ánh mắt đi.
Thành Lâm thực hiện được ý đồ cười cười, khoé môi cong lên không nói lời nào.
Một lát qua đi, Thành Lâm có chút không dễ chịu: “Phu nhân, chúng ta nói chuyện phiếm đi?”
Vương Ấu Quân liếc đôi mắt như phóng d.a.o lại đây: “Nói chuyện phiếm? Lúc này nói chuyện phiếm? Ta không có cách nào tập trung tinh lực nói chuyện phiếm với chàng.”
Thành Lâm nghe xong lời này cũng không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng cho Vương Ấu Quân một lý do không thể từ chối.
“Nàng không cùng ta nói chuyện phiếm, ta không chậm lại được.”
Vương Ấu Quân: “...”
“Vậy nói đi.”
Nàng xoay mặt lại: “Nói cái gì.”
“Nói vì sao lúc trước nàng từ chối lời cầu hôn của ta.” Lúc này Thành Lâm lại có vài phần trịnh trọng nghiêm túc. Nếu không phải không đúng nơi đúng chỗ, giờ phút này sắc mặt hắn hẳn là có chút dọa người.
Vương Ấu Quân đối diện ánh mắt hắn, sợ hắn tìm cơ hội trả thủ, muốn hoạt động thân mình lại không thể nhúc nhích, khô khan nói.
“Lúc trước chàng là kiểu tính tình gì, giống như ta không có chàng thì không được, ngoại trừ gả cho chàng thì không gả cho ai được.”
Thành Lâm nhướng mày: “Ta có ý này?”
“Sao lại không có?” Vương Ấu Quân tủi thân thuật lại lời Thành Lâm đã nói từ đầu chí cuối.
Thành Lâm thật sự không còn lời nào để nói, hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, thở dài.
“Là ta không đúng! Nhưng mà nàng không hiểu rõ, nam nhân ấy mà, trong lòng càng quan tâm, càng hy vọng thông qua phương thức này thể hiện bản thân. Thật ra là vì quá để ý nàng, sợ nàng không cần ta.”
Vương Ấu Quân chớp chớp mắt, trong lòng không hiểu sao lại thoải mái, chỉ là còn có chút không tin: “Thật sự?”
Suy cho cùng Thành Lâm này giống như một con báo tràn đầy sức mạnh, ngày thường oai phong lẫm liệt đâu coi ai ra gì, thật sự không giống người như vậy.
Thành Lâm nói: “Có câu nói ‘ngoài cứng trong mềm’, nàng không biết sao?”
Vương Ấu Quân liếc hắn một cái xem thường: “Lại còn nghèo!”
Thành Lâm yêu nhất dáng vẻ nghịch ngợm này của nàng, trong lồng n.g.ự.c dâng lên một luồng hơi nóng, không nhịn được ôm nàng vào trong ngực, mạnh mẽ hôn một cái.
Vương Ấu Quân đau đến hét lên một tiếng.
Thành Lâm vội vàng ngừng lại. Vương Ấu Quân giống như cá thịt nằm trên thớt, giãy giụa đánh hắn mấy cái, nhưng có lẽ đôi tay trắng như phấn vừa đánh lên lại rơi xuống. Cuối cùng không đánh được lại khiến bản thân kiệt sức, nàng đành cam chịu nằm yên.
Thành Lâm sợ lại đắc tội nàng, cố gắng khống chế tiết tấu.
Một lát sau, Vương Ấu Quân có chút khó chịu, không tự chủ được kêu: “Chàng nhanh chút...”
“Hả?” Thành Lâm cho rằng chính mình nghe lầm: “Nàng lặp lại lần nữa.”
Lúc này Vương Ấu Quân không kiên nhẫn, mang theo hờn dỗi: “Ta kêu chàng nhanh một chút.”
Thần kinh Thành Lâm run lên: “Đây chính là nàng nói, xong rồi đừng trách ta.”
*
Hôm sau sắc trời mới vừa hửng sáng, Vương Ấu Quân nằm ở trong chăn, rõ ràng tỉnh rồi lại không dám mở mắt ra. Kiếp trước rốt cuộc nàng đã làm chuyện ác độc gì, đời này lại gặp phải một con sói hung tàn như vậy. Hắn tàn nhẫn thật giống như muốn ăn thịt người.
Nhưng mà so với đêm tân hôn, đêm hôm qua nàng lại rất xấu hổ, cũng không ngờ mình còn có một mặt như vậy, không kiềm chế được lại muốn hắn nhanh lên, thậm chí là tiếng nói giống như tiếng rên kia. Bây giờ suy nghĩ lại một chút cũng đủ khiến Vương Ấu Quân muốn nhảy xuống mái nhà, thật sự là quá mất mặt.
Ngoại trừ chuyện này, còn có rất nhiều ngọt ngào mới lạ khó có thể miêu tả thành lời, giống như vô tình tìm được một cái hộp bí mật, phát hiện bên trong đựng đầy châu báu, khiến nàng có chút mừng thầm thấp thỏm lại mờ mịt.
Mang theo tâm trạng phức tạp như vậy, Vương Ấu Quân trở mình.
Đụng vào cánh tay giống như tấm sắt kia, sắc mặt nàng lạnh lùng, cũng không nhìn hắn, chỉ thấp giọng oán trách.
“Sao chàng vẫn còn ở đây?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Thành Lâm đã sớm tỉnh, nhớ lại đêm qua Vương Ấu Quân tàn nhẫn nói một câu muốn g.i.ế.c hắn. Thành Lâm tỉnh lại vẫn luôn căng thẳng, thấp thỏm bất an liếc nhìn thê tử mới cưới, vốn dĩ hắn cũng muốn đi luôn, chờ nàng hết giận lại trở về. Nhưng nam nhân dám làm dám chịu, nếu hắn rời đi, nàng tìm ai trút giận đây, củng lắm thì bị nàng đánh một trận, chút công phu mèo cào của nàng có thể làm gì được hắn chứ, cho nên cứ chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-69-1.html.]
Kết quả chờ mãi chờ mãi, chờ được một câu như vậy.
Tâm trạng Thành Lâm phức tạp.
Cũng không thể kiềm nén được, dù sao phần phía sau của tối hôm qua hắn biểu hiện thật sự chưa được tốt.
“Bệ hạ cho ta nghỉ phép ba ngày, ta không ở chỗ này còn có thể ở đâu?”
Vương Ấu Quân không còn lời gì để nói, chỉ có thể một lần nữa nằm lại.
Thành Lâm thấy nàng không hé răng càng thêm không an tâm, thật cẩn thận hỏi.
“Còn đau không?”
Cái này không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong cả người Vương Ấu Quân nổi đầy da gà.
“Chàng nói xem?” Nàng tức giận trừng mắt.
Nhìn thấy nàng vẫn mạnh mẽ oai phong, Thành Lâm yên tâm, chậm rì rì vén chăn lên, giang hai cánh tay: “Ta ôm nàng đi tắm?”
“Ta lại không phải tiểu hài tử...” Lời còn chưa dứt, Vương Ấu Quân nhìn thấy tấm lưng và vòng eo rắn chắc của nam nhân kia, lại nhớ tới dáng vẻ dũng mãnh của hắn đêm qua, gương mặt dần dần đỏ ửng, híp mắt nâng cằm lên: “Sau này đều hầu hạ ta như vậy chứ?”
Thành Lâm ôm người vào n.g.ự.c rồi bế nàng ra khỏi mành trướng: “Nàng nói hầu hạ như thế này hả?”
Vương Ấu Quân biết mình lại chiếm thế thượng phong rồi, ôm vai hắn hung dữ cắn một cái, cắn không được lại bóp cổ hắn.
Thành Lâm thiếu chút nữa quỳ xuống: “Ta thua nàng rồi cô nãi nãi.”
Mấy ngày sau, Thư Quân kêu Vương Ấu Quân vào hoàng cung, dò hỏi thành quả ma ma dạy dỗ. Lúc này Vương Ấu Quân lại có vài phần ngượng ngùng thẹn thùng.
“Không có việc gì, tốt lắm.”
Thư Quân cười cong eo, ngã vào giường La Hán, thậm chí duỗi chân chọc Vương Ấu Quân. Vương Ấu Quân cũng bối rối: “Con báo kia vẫn còn biết nghe lời.”
Thư Quân cười nói: “Vẫn là Ấu Quân tỷ tỷ lợi hại, hiểu được cách dạy người ta.”
Vương Ấu Quân liếc nàng: “Tiểu cữu nương nói gì vậy, ta đâu giống muội, bệ hạ không cần muội dạy nha.”
Thư Quân thẹn thùng cười tươi như hoa.
Vương Ấu Quân thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng thật sự tò mò, dời cái bàn nhỏ ra rồi bò qua, cùng Thư Quân rúc vào một chỗ, khe khẽ nói nhỏ. Thư Quân nghe xong một hồi, gò má đỏ bừng.
“Ai dạy tỷ chuyện này vậy?”
Vương Ấu Quân khụ khụ: “Không phải ma ma trong cung muội sao?”
Thư Quân cười.
Hai vị cô nương đùa giỡn một lát, Vương Ấu Quân ôm eo nàng, sờ đến cái bụng phẳng lì.
“Muội vào cung cũng gần bốn tháng rồi, sao bụng còn chưa có động tĩnh gì vậy?”
Thư Quân che cái bụng nhỏ, mím môi cười: “Bệ hạ nói không vội.”
Vương Ấu Quân ngầm hiểu nói: “Cữu cữu đương nhiên không vội.” Việc này nàng và Thành Lâm cũng thảo luận qua, ý của Thành Lâm là ngày tháng tốt đẹp vừa mới bắt đầu không cần vội vã có con, “Nhưng mà triều thần gấp nha.”
“Phải không?” Thư Quân chớp chớp mắt, gần đây mỗi tháng nàng ra cung trở về thăm Tô thị và Thư Lan Phong, chưa bao giờ nghe cha mẹ thúc giục, cũng không thấy Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng nói gì.
“Vì sao tỷ lại nói như vậy?”
Vương Ấu Quân cười khổ nói: “Muội không biết đâu, cha ta vốn không thích hỏi chuyện người khác như vậy, vào ngày ta xuất giá kia, không lo lắng tiểu nữ nhi kết hôn, lại đột nhiên cảm khái một câu, nói cái gì Đế Hậu đại hôn cũng gần bốn tháng rồi, đến nay vẫn chưa có tin tốt truyền ra. Muội nghe thử xem, chuyện này đã khiến thần tử lo lắng thành cái dạng gì rồi.”
Lời này thực sự là ngoài dự kiến của Thư Quân.
Ban đầu cho rằng hoàng cung là nhà giam, hiện giờ lại thành thế ngoại đào nguyên của nàng.
(“Thế ngoại đào nguyên” 世外桃源 dịch nghĩa theo từ tố là “Nguồn [có nhiều] đào lánh xa/ bên ngoài trần thế”. Nó còn được gọi là “Đào hoa nguyên” 桃花源 mà ngày nay được giảng là “Xứ sở hoa đào”.Xuất phát của thành ngữ từ tác phẩm “Đào hoa nguyên ký” 桃花源記 (Ghi chép về xứ sở hoa đào) của Đào Uyên Minh thời Đông Tấn.
=> Ý nghĩa: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)
Mỗi ngày nàng vô ưu vô lo, hoặc cùng Thái Hoàng Thái Hậu trò chuyện, hoặc đi hái hoa trong vườn, thậm chí thỉnh thoảng cũng có Thái phi đến bái phỏng nàng, cho nàng một ít kim chỉ. Nàng hiền lành, ai đối với nàng tốt một phần, nàng sẽ đáp lại hai phần, chủ động đi thăm Thái phi trong cung. Thường xuyên qua lại, mỗi ngày g.i.ế.c thời gian rất tốt.
Cung nhân nhiều, người giỏi tay nghề càng là không ít, không có phi tử khác tranh giành tình cảm, những cung nhân đó đương tăng cường hầu hạ một mình nàng. Có người am hiểu trồng hoa, có người am hiểu làm phấn mặt, có người nấu ăn ngon, còn có người xoa bóp, mỗi ngày nàng đều vô cùng nhàn hạ.
Trong cung, phần lớn nhóm Thái phi và Thái Thượng Hoàng ở bên hồ Thái Dịch, toàn bộ cung điện này là của nàng.
Đông ấm hạ mát, xuân hoa thu nguyệt, nàng có thể thay đổi chỗ ở, đã quên mất ban đầu sợ hãi cỡ nào đối với hoàng cung.
Hiện giờ suy nghĩ một chút, sao Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng có thể không vội, chỉ là không tiện biểu hiện ra ngoài thôi.
Đợi Vương Ấu Quân rời đi, Thư Quân gọi ma ma tịnh sự phòng tới, dò hỏi nữ tử mang thai cần chú trọng những gì.
Ma ma am hiểu sâu việc này, dạy Thư Quân rất nhiều điều đáng chú ý.
Thư Quân mới biết mang thai có nhiều cách như vậy.
Không đúng nha! Nếu là giữa hai lần nguyệt sự dễ dàng thụ thai, vì sao Hoàng đế lại rất ít khi cùng nàng vào khoảng thời gian đó. Trong lòng Thư Quân cực kỳ khổ sở, ban đêm Bùi Việt trở về, nàng mang theo tủi thân hùng hồ chất vấn.
“Chàng làm như vậy là có ý gì?”