Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 53.1
Cập nhật lúc: 2024-04-09 10:46:40
Lượt xem: 1,225
Mặt trời lặn về phía Tây, trời xanh không mây, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lưu li ngũ sắc tràn vào, khiến Thư Quân chói mắt.
Nàng ôm tay nải đợi ở sau điện Phụng Thiên Điện hai khắc.
Đã trải qua chuyện ở Từ Ninh Cung, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình có chút ngốc. Bùi Việt không phải thiếu gia nhà bình thường, Thái Hoàng Thái Hậu càng là người nhìn quen gấm hoa rực rỡ, nàng lại ngây ngốc dùng đạo lý đối nhân xử thế tầm thường ở dân gian phố phường đối với hoàng gia.
Thật là ngốc muốn chết.
Những lời nói của hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng đó nếu không phải là thơ từ ca phú thì cũng là đàm đạo thảo luận, tặng lễ vật nếu không phải văn nhã thì là cao quý, không giống nàng, chẳng qua chỉ là đưa một chiếc áo ngắn tầm thường.
Lúc trước hai mẹ con Hoài Dương Vương phi còn không phải là vì vậy mà xem thường nàng sao?
Thư Quân không muốn chờ đợi nữa, đặt tay nải trên vai định rời đi.
Rèm châu có động tĩnh, một bóng dáng thon dài tiến vào, dường như hắn nện bước thật nhanh, như mang theo gió cuốn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó Thư Quân lui lại mấy bước, tránh không được, nàng đành rũ mắt thi lễ.
Bùi Việt liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái tay nải kia, mới vừa rồi ở Tử Ninh Cung chưa từng lấy ra, có thể thấy được là cố ý cho hắn.
Một luồng hơi ấm xông lên ngực, Bùi Việt đi về phía trước một bước, Thư Quân lại lùi về sau một bước, cứ lùi dần từng chút một đến khi chạm vào cái bàn nhỏ. Nàng ngã ngồi trên giường, nhưng ý thức được mình thất lễ, vừa chạm vào đã đứng lên ngay, tay nải trượt xuống cánh tay, nàng bối rối siết chặt.
Trong lòng nghĩ, Bùi Việt không hỏi, nàng sẽ không đưa.
“Đây là cái gì?” Bùi Việt chi vào tay nải của nàng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Thư Quân ủ rũ vì tủi thân, đặt tay nải lên bàn nhỏ, nhưng không vội vàng mở ra.
“Là... một cái áo ngắn. Ta mới vừa hỏi tiểu công công, sợ là kích cỡ không vừa...” Nàng tránh tầm mắt hắn, tìm cái cớ qua loa lấy lệ.
Bùi Việt cười khẽ, cong đầu gối, ngồi xuống trước mặt nàng, tầm mắt ngang với gò má nàng.
Lúc đứng thì chiều cao chênh lệch, ít ra nàng còn có thể né tránh một chút.
Nhưng khi hắn ngồi, tầm mắt kia hướng về phía nàng, càng thêm bức người.
Thư Quân không tự chủ được lùi về sau một bước nhỏ, vẫn duy trì một khoảng cách tự cho là an toàn.
Bùi Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt trơn bóng như ngọc của nàng: “Kích cỡ vừa hay không, phải thử mới biết được.”
Giọng điệu của hắn nhấn mạnh từng chữ một, rất có vài phần ý vị sâu xa, Thư Quân nghe mà bên tai nóng lên.
Bùi Việt giống như nhìn thấu tâm sự của nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, câu được câu không cùng nàng nói chuyện:
“Trẫm kể nàng nghe một câu chuyện xưa. Đã từng có một con ngựa nhỏ, nó muốn qua sông, trâu nói cạn, sóc nói nước sâu, ngựa nhỏ khó có thể lựa chọn nên trở về tìm ngựa mẹ. Ngựa mẹ nói cho nó, không cần tin lời kẻ khác, cũng không cần bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, để chính mình trải nghiệm, sâu cũng được, mà cạn cũng thế, chỉ có thử mới biết được thực hư. Nước cũng chỉ có uống vào, mới biết ấm lạnh.”
Có lẽ Thư Quân nghe hiểu ý của hắn, do dự một lát, nàng nhìn tay nải kia, chậm rãi mở ra, lấy chiếc áo ngắn kia ra đưa cho hắn.
“Vậy, ngài nhìn một chút đi, xem có thích không?”
Bùi Việt không cần nghĩ ngợi, “Trẫm rất thích.” Tầm mắt nhìn thẳng vào Thư Quân.
Cả khuôn mặt Thư Quân nóng bừng lên, ấp úng nói:
“Ngài nhìn cũng chưa nhìn, làm sao biết là thích? Không phải nói muốn thử sao?”
Hắn rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Thần sắc Bùi Việt vẫn bình thản, chỉ có đuôi mắt hơi rũ xuống ngậm ý cười. Hắn duỗi tay nhận lấy áo ngắn, tỉ mỉ lật xem, từ hoa văn đến thêu hoa, lòng bàn tay lướt qua một chút.
“Trẫm không thiếu xiêm y, ngự dụng mỗi tháng đều phải làm mấy bộ, đổi tới đổi lui có khi còn chưa mặc tới.”
Thư Quân lầm bầm một tiếng, nàng biết chứ.
“Nhưng,” Tầm mắt hắn một lần nữa dừng ở mắt nàng, “Đây vẫn là lần đầu tiên có người tự mình khâu vá xiêm y cho trẫm, nàng nói ta sẽ không thích sao?” Bùi Việt cầm áo ngắn trong tay, ánh mắt trong veo.
Sợi dây trong đầu Thư Quân đứt phụt, nàng ngây ngốc nhìn Hoàng đế.
Bùi Việt duỗi tay kéo nàng lại: “Trẫm ba tuổi đã mất mẹ, từ nhỏ được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi dưỡng. Trẫm đương nhiên sẽ không thiếu chi phí ăn mặc, cũng có người tặng cho trẫm xiêm y, nếu không phải là lấy lòng Thái Hoàng Thái Hậu, thì cũng là nịnh hót trẫm. Trong lòng trẫm cảm kích, nhưng cũng hiểu được đó không phải tình cảm.
“Cho nên, nàng có thể hiểu trẫm không?”
Thư Quân hiểu.
Nàng không phải con nhà đại phú đại quý, nhưng ít nhất cha mẹ vẫn còn, được song thân yêu thương. Khi còn bé quần áo của nàng luôn được mẫu thân tự tay làm, mỗi khi ra ngoài về phụ thân mang cho nàng đồ ăn vặt hoặc đồ chơi, từ trước đến nay nàng sống rất vui vẻ, nếu không cũng không nuôi ra được tính cách ngây thơ như vậy.
Một chút bối rối của Thư Quân đã biến mất hoàn toàn. Nàng dựa gần hắn ngồi xuống, nhưng mà vẫn không dám nhìn hắn, chỉ giũ áo ngắn ra đỏ mặt nói.
“Vậy ngài thử một lần, nếu không vừa kích cỡ, ta lại sửa cho ngài.”
Bùi Việt ngẩn người, giọng điệu này rõ ràng giống như là phu thê thân mật dịu dàng săn sóc.
Rất có cảm giác khói lửa bình dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-53-1.html.]
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Trong n.g.ự.c Bùi Việt bỗng có một mạch nước ngầm kích động khác thường, hắn nhìn chằm chằm Thư Quân trong chốc lát, cầm áo ngắn đứng dậy đi vào sau bình phong.
Thư Quân nhìn bóng dáng hắn đi vào trong, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, cũng mang theo vài phần chờ mong.
Chỉ là thời gian trôi qua, Bùi Việt vẫn chưa ra. Nàng có chút lo lắng, chẳng lẽ là không vừa?
Nàng đứng dậy cách bình phong gọi với vào trong.
“Bệ hạ, có chỗ nào không vừa sao?”
Đây là một bình phong bằng gỗ tử đàn được khảm đá ngọc lam, ngọc trai và bát bảo, có mười hai cánh, dày giống như một bức tường, Thư Quân không nhìn thấy gì cả.
Bên trong vẫn không có tiếng động, trong lòng Thư Quân không yên, dứt khoát không để ý mà đi vào.
Bùi Việt đã cởi long bào, bên trong chỉ mặc một trung y màu đen, xiêm y cắt may vừa vặn, lồng n.g.ự.c rắn chắc hơi căng ra, ngay cả cơ bắp ở bụng cũng hiện ra đường nét hình khối, hai chân thẳng tắp thon dài, vóc dáng to lớn. Chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể cảm nhận được sức mạnh tràn đầy và ẩn nhẫn kia.
Tất cả đều cực kỳ hoàn mỹ, chỉ có chiếc áo ngắn kia phủ trên n.g.ự.c hắn, mở rộng, giống như không thể cài nút được. Thư Quân xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân, lầm bầm nói: “Bệ hạ, ngài mau cởi ra. Ta... ta làm lại cho ngài lần nữa...”
Nàng tự thấy là đã làm đủ lớn, không ngờ vẫn bị nhỏ như vậy. Rõ ràng thân hình hắn thon dài tuấn tú, không nghĩ đến cởi xiêm y ra lại là thế này... Thư Quân chậm chạp phát hiện bản thân thất lễ, cuống quýt xoay người sang chỗ khác.
Khóe môi Bùi Việt cong cong nhỏ tới không thể thấy, cởi áo ngắn ra, mặc lại long bào trên người lần nữa, thong thả ung dung nói.
“Tuy hơi nhỏ, nhưng ta mặc vào cực kỳ thoải mái. Tay nghề Quân Quân tốt như vậy, sau này xiêm y của ta để cho Quân Quân làm có được không?”
Long bào của hắn phải do ngự dụng làm, có thể để Thư Quân làm chỉ đơn giản là xiêm y mặc bên trong.
Thư Quân lại không biết mình đang bị đào hố, hỏi: “Ngài còn cần cái gì?”
Bùi Việt kể ra một loạt.
Sau khi Thư Quân nghe được trên mặt sắp bị thiêu cháy đến nơi, “Cái khác ta có thể làm, nhưng hai mục cuối cùng, ta... ta..." Thư Quân nghiến răng nghiến lợi, không muốn thấy Bùi Việt được một tấc lại muốn tiến một thước, tức giận nói, “Ta không làm.”
Bùi Việt mặc xong long bào, chậm rãi dạo bước đến phía sau nàng, giọng điệu ung dung tự tại.
“Được, vậy trẫm bảo người khác làm.”
Sống lưng Thư Quân lập tức căng thẳng, để nữ tử bên cạnh làm áo lót mặc bên trong cho Bùi Việt ư?
Lồng n.g.ự.c nàng trào lên một chút chua chua.
“Trước đây là người nào may vá cho bệ hạ vậy?”
Bùi Việt sợ Thư Quân hiểu lầm, giải thích: “Mẫu thân ta giữ lại một vị lão ma ma, hiện giờ thay ta trông coi Càn Khôn nhị cung”
Trong lòng Thư Quân thoải mái hơn một chút, tóc rũ xuống hai bên tại cũng không quan tâm nữa, giống như làm vậy thì có thể che giấu sự ngượng ngùng của mình. Nàng yên lặng một lát, vẫn cắn răng nói.
“Vậy sau này vẫn để ma ma làm đi.”
Bùi Việt không lên tiếng.
Người kia đứng ở phía sau nàng, hơi thở đều phả vào cổ nàng, nhưng nàng vẫn không chịu đồng ý.
Thư Quân nhắm mắt, tóm lại vẫn là hắn muốn ức h.i.ế.p nàng.
Nhớ lại lời hắn vừa nói lúc nãy, như không có người nào yêu thương hắn thật lòng, đầu Thư Quân nóng lên: “Làm thì làm.”
Nàng mạnh mẽ dứt khoát quay đầu, khó khăn ngước nhìn nam tử cao lớn trước mặt, lại hoảng hốt nghĩ đến gì đó, giống như bị ai đánh thật mạnh, sau đó ngây ngốc liếc xuống bên hông một cái.
Một chiếc áo ngắn đã bị chật như vậy, còn quần thì sao đây?
Lại nhớ tới lời Bùi Việt nói phải đo, phải thử mới biết được, trong đầu Thư Quân đã loạn thành một đống hồ nhão.
Bùi Việt như đoán được suy nghĩ của nàng, ánh mắt rất rõ ràng, thẳng thắn cho nàng đáp án.
Vì thế Thư Quân lại nhớ đến chuyện dưới mái đình, vừa xấu hổ vừa tức giận chạy ra ngoài, rời khỏi điện Phụng Thiên không thèm quay đầu lại.
*
Tâm trạng Bùi Việt tốt chưa được bao lâu, ban đêm Lưu Khuê mang đến một tin tức.
“Bệ hạ, Lý Tướng nhiễm phong hàn, bị bệnh ba ngày không dậy nổi, đã nhiều ngày triều thần chạy đến tướng phủ, chính vụ Trung Thư Tinh trì hoãn không ít. Ngài xem, nên làm thế nào bây giờ?”
Trên thực tế tin tức Lý Triệt sinh bệnh, Bùi Việt đã sớm biết được, cho phép ông ta tu dưỡng mấy ngày, không ngờ triều thần không thể rời Lý Triệt. Mặc dù Lý Triệt ở trên giường bệnh cũng xử lý chính vụ, tuy là như thế, vẫn không thể thuận tiện như ở Trung Thư Tỉnh, thường xuyên qua lại, triều vụ trì hoãn, bệnh tình Lý Triệt cũng không thấy tốt lên.
Bùi Việt suy nghĩ một lát, giọng điệu bình tĩnh: “Không vội, cử để cho bọn họ đi.”
Lại qua ba ngày, chính vụ Trung Thư Tinh chồng chất càng nhiều, mà Lý Triệt không chịu nổi phiền nhiễu, bệnh tình lại càng nặng. Liên tưởng tiếng gió khắp nơi gần đây, triều thần vây quanh Tướng phủ, Hoàng đế lại làm như không thấy. Lý Triệt sinh ra một suy nghĩ, ông ta muốn thử lòng Bùi Việt một lần.
Ở trong mắt lão thần như Lý Triệt, Bùi Việt còn trẻ, mặc dù có vài phần năng lực, nhưng giang sơn này vẫn là do lão thần bọn họ cùng nhau gánh vác. Ông ta không tin Bùi Việt có thể rời bỏ ông ta, vì thế Lý Triệt dâng thư xin cáo lão hồi hương.
Phong sổ con này gửi đi Tư Lễ Giám, là chuyện phổ biến trong các quan lại. Từ lúc Thái Thượng Hoàng cầm quyền tới nay, vẫn thường có triều thần xin cáo lão hồi hương, dùng bản thân để thử địa vị trong lòng đế vương. Thái Thượng Hoàng thường sẽ giữ người lại, trấn an một phen, lại thêm ân sủng, việc này gọi là lấy lui làm tiến.
Nhưng Bùi Việt không ra bài theo lẽ thường, hắn chuẩn tấu yêu cầu của Lý Triệt.
Trong triều nhấc lên một trận sóng to gió lớn.