Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-04-04 08:28:13
Lượt xem: 1,328

Lửa giận của Thái Thượng Hoàng đã lan đến giữa mày, không đợi ông phát tác, Bùi Việt đã đứng dậy: “Kinh thành đưa sổ con tới, nhi tử muốn đi phê duyệt, thời gian trễ một chút mới có thể tới thỉnh an ngài.”

Bùi Việt trở lại đông điện không bao lâu, Thái Thượng Hoàng đã đuổi theo đến. Lão nhân gia đẩy của điện ra, đi vào trước ngự án, nổi giận đùng đùng mắng.

“Con không cho Lý Anh thể diện đấy à? Con không cho cha của con thể diện phải không? Nhìn một chút thì làm sao? Trước mặt nhiều người như vậy con hạ thấp thể diện của nàng ta, trong lòng cô nương người ta sẽ nghĩ thế nào?”

Bùi Việt lạnh lùng đáp lời: “Ngài cho rằng con là ngài sao? Ai đến cũng không từ chối, nhìn vừa mắt là thu vào hoàng cung. Hậu cung kia đã sớm không chứa nổi.”

Đáy mắt Thái Thượng Hoàng loé lên lửa giận không cách nào dập tắt: “Đang yên đang lành, nói tới chuyện của ta làm gì? Con có năng lực như vậy, sao không đến miếu hoà thượng làm hoà thượng luôn đi?”

Ngòi bút dưới tay Bùi Việt múa như rắn lượn, cũng không ngẩng đầu. “Ngài biết rõ con không thể lập nữ nhi Lý gia làm Hậu, vì sao nhất định phải dày vò như vậy?”

Thái Thượng Hoàng và Bùi Việt hoàn toàn bất đồng ý kiến trong chuyện xử lý chính vụ, ông chỉ còn cách tận tình khuyên nhủ.

“Việt nhi, vi phụ hiểu rõ con không thích Lý Triệt, nhưng chỉ cần con lập Lý Anh làm Hậu, muộn nhất là hai năm Lý Triệt có thể rời khỏi trung tâm quyền lực. Đây là chuyện lớn đáng mừng, cũng có thể tránh được một lần tranh đấu triều đình. Vì sao con lại cứ phải cứng đầu như vậy chứ?”

Bùi Việt thả bút xuống, gác ở một bên. Hắn ngước mắt lên, con ngươi đen kịt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

“Lý Triệt uy h.i.ế.p trẫm sao?”

Thái Thượng Hoàng nghẹn lại, thẹn quá thành giận nói: “Ta thấy con đang làm trò trước mặt người trong lòng, không muốn ưu ái nữ tử bên cạnh!”

Bùi Việt: “...”

Hai cha con đương nhiên tan rã trong không vui.

Đợi Thái Thượng Hoàng phất tay áo rời đi, Lận Tuân tử phía sau bình phong ra tới, đáy mắt hắn cuồn cuộn lửa giận. “Bệ hạ, sở dĩ Lý Triệt làm việc càn quấy, là bởi vì có Thái Thượng Hoàng chống lưng.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Bùi Việt siết bút son không nhúc nhích.

Khi còn trẻ, Thái Thượng Hoàng có tính phóng khoáng, thích kết giao. Hoàng đế cuối cùng của tiền triều vừa tạ thế, các nơi khởi nghĩa bạo loạn, Thái Thượng Hoàng đã cùng các lão huynh đệ bọn họ tập hợp quần chúng rồi xưng vương. Sau đó thành công thay đổi triều đại. Chẳng qua buổi đầu lập nước, đường hào các nơi không phục, thế tộc không theo, Thái Thượng Hoàng bèn áp dụng phương thức dụ dỗ lung lạc để giữ gìn cục diện.

Nhưng loại biện pháp này lưu lại tai hoạ ngầm vô cùng lớn.

Ban đầu còn tốt, đến khi Bùi Việt đăng cơ, mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện. Các nơi phân tranh nổi lên bốn phía, nhỏ có Man tộc làm loạn, lớn có Mông Ngột xâm lăng. Không chỉ như thế, ở trên triều cũng bị hãn tướng quyền thần cản tay, Thái Thượng Hoàng là kiểu tính tình được chăng hay chớ, nhưng Bùi Việt thì không. Hắn ý thức được cần phải lấy thủ đoạn mạnh mẽ để trấn áp, quốc triều mới có thể lâu dài, cho nên mấy năm nay hắn đăng cơ, một năm có hơn phân nửa thời gian chinh chiến bên ngoài.

(Được chăng hay chớ (văn nói): ý chỉ thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, sao cũng được.)

Cuối năm trước, cuối cùng hắn cũng đ.â.m thẳng vào tử huyệt Mông Ngột, hoàn toàn bình định nguy cấp ở biên quan, đại thắng trở về, kế tiếp có thể thẳng tay thu dọn đám ung nhọt trong triều.

Trong lúc hắn rời kinh, phần lớn thời gian Thái Thượng Hoàng ở tại Dưỡng Tâm Điện, trông coi quốc chính.

Hiện tại.

“Ngươi âm thầm sắp xếp vài người bên Thượng thư, khiến Thái Thượng Hoàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, cắt đứt liên lạc với Lý Triệt và các lão thần khác.”

“Thần đi làm ngay.”

Một đời vua một đời thần. Khai quốc công thần thế hệ trước thông minh sớm đã lui về dưỡng lão, Bùi Việt đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi bọn họ, thế nhưng vẫn có một vài người dựa vào công huân, tham lam lưu luyến chức vị thậm giữ quyền hành chính. Bùi Việt tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Bùi Việt am hiểu đi một bước tính ba bước. Trước khi hồi kinh, hắn đã âm thầm bố trí mấy quân cờ từ sớm, hiện giờ rất nhanh sẽ đến thời điểm thu lưới.

Mặt trời phía tây nghiêng nghiêng, Thư Quân và Vương Ấu Quân đi tới hành lễ với mấy trưởng bối, rồi mới trở về Lưu An Cung, nghe cung nhân bẩm báo vừa lúc hoa sau viện đã nở, Vương Ấu Quân nhớ tới mình thiếu mấy loại phấn hoa nên mang theo Thư Quân tới hậu hoa viện hái hoa.

Lưu An Cung có mạch nước nóng ngầm, suối nước hậu hoa viên hàng năm ấm áp, bên trong viện cũng là một năm bốn mùa rực rỡ sắc màu.

Phía đông một vườn hoa hồng đỏ thắm, phía tây một vườn hoa nhài trắng nõn.

Còn có hồng quế theo mùa.

Vóc dáng Thư Quân cao hơn Vương Ấu Quân một chút, tay cầm một hộp trúc chân giẫm một cái thang gỗ thấp, giúp nàng ấy hải hoa quế.

Thược Dược ở phía sau nàng giúp giữ chắc cây thang.

Sau khi hái xong nhánh này, lại muốn đổi sang chỗ khác, Thư Quân đang muốn leo xuống rồi dời thang đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một sức lực, vững vàng dời cây thang đến một nhánh cây khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-39.html.]

Thư Quân xoay đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, sắc mặt hắn ấm áp, cùng với người lạnh lùng trong Càn Khôn Điện sáng nay như hai người khác xa ngàn dặm.

Đã có suy nghĩ đêm hôm qua, hiện giờ nhìn thấy hắn, nàng cũng không có kháng cự như trước đây nữa.

Vương Ấu Quân nói với nàng, nữ tử càng nhút nhát, nam nhân càng muốn chinh phục.

Hiện tại, nàng muốn để mình biểu hiện ra tự tại và thong dong.

“Đa tạ bệ hạ.” Thư Quân làm như không có việc gì, tiếp tục hái hoa.

Người không liên quan sớm đã lui đi hết không còn ai, trong hoa viên ngăn nắp gọn gàng chỉ có hai người.

Bùi Việt cũng không quấy rầy nàng, một tay giúp nàng giữ thang gỗ, nhìn nàng hái hoa, thỉnh thoảng duỗi tay giúp nàng hái vài đóa. Chỉ là đóa hoa đã nằm trong lòng bàn tay, cũng không muốn thả vào giỏ, Bùi Việt dứt khoát lặng lẽ điểm xuyết trên búi tóc Thư Quân.

Thật ra Thư Quân không bình tĩnh như vẻ bên ngoài, đối mặt với thất gia nàng có thể không kiêng kị làm nũng, vì hắn động tâm vì hắn mê muội, nhưng tới lượt Hoàng đế này dường như có gông cùng xiềng xích trói buộc nàng, cả người không được tự nhiên.

Bùi Việt đứng ở phía sau nàng, có thể nhìn rõ gò má và phần cổ lộ ra, làn da như được bao phủ một lớp phấn hồng, ngay cả thùy tai cũng có chút trong trẻo hồng nhuận.

Bùi Việt lặng lẽ mỉm cười.

Nghĩ đến đêm đó không cẩn thận đỡ nàng một cái, chọc giận nàng, hai ngày này nàng ăn mặc đều chọn xiêm y to rộng. Chẳng hạn như hôm nay cái áo khoác trắng này cũng không phác hoạ dáng người của nàng. Nhưng khi đến gần, lúc nàng nhón chân kéo dãn vòng eo, nơi tròn trịa kia hơi căng lên, làm nổi bật dáng người yểu điệu hấp dẫn của tiểu cô nương.

Bùi Việt không phải là không có khát vọng, thậm chí khát vọng mỗi ngày càng nhiều hơn.

Chỉ là cái nào nặng cái nào nhẹ, hắn suy nghĩ thật sự rõ ràng.

So với thoả mãn về thân thể, hắn càng kỳ vọng có thể bảo vệ phần tin cậy kia của Thư Quân đối với mình.

Thái Thượng Hoàng chất vấn hắn thích Thư Quân vì điều gì, cũng không hiểu hắn do dự cái gì.

Hắn không do dự, hắn chỉ hưởng thụ, hưởng thụ khoảnh khắc được ở cùng nữ tử mà mình thích. Còn về vì sao thích, có lẽ là từ nhỏ sinh hoạt ở hoàng cung, nhìn quen ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau. Trên người Thư Quân toát ra sự ngây thơ hồn nhiên, không hề có lòng dạ thâm sâu, không hề có mục đích, giống như một mảnh đất thanh tịnh.

Cho nên hôm qua Thư Quân hỏi hắn, hắn có thể cả đời chỉ có mình nàng hay không.

Hắn nghĩ, cũng không phải không có khả năng.

Sau khi Bùi Việt xuất hiện, Thư Quân cũng không thể chuyên tâm hái hoa, giả vờ hải trong chốc lát cho ổn thoả là được.

Khi nàng xuống dưới, góc váy không cần thận treo ở nhánh cây, bị rách một cái lỗ nhỏ. Thư Quân không để trong lòng, Bùi Việt lại thầm cân nhắc, có lẽ phải đặt mua chút trang phục cho cô nương của hắn mới được.

Nhưng làm thế nào để dỗ nàng nhận mới là vấn đề.

Hai người vào trong điện, cung nhân tiến lên hầu hạ hai người rửa tay. Thư Quân dẫn Bùi Việt đi cửa sổ phía đông uống trà, nàng tự mình rót cho hắn một ly Bích Loa Xuân: “Cũng không biết ngày thường bệ hạ thích uống trà gì, nơi này của ta chỉ có Bích Loa Xuân. Ngài tạm chấp nhận một chút nha.”

Vốn là một câu nói khách sáo của Thư Quân, nghe vào lỗ tai Bùi Việt lại có ý vị khác.

“Quân Quân bắt đầu hỏi thăm sở thích của trẫm sao?” Hắn uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống.

Sắc mặt Thư Quân lập tức phiếm hồng, có điều nàng cố gắng nhịn xuống: “Bệ hạ, cho dù ai tới ta đều nói những lời này.”

 

Bùi Việt như cố ý vô tình dẫn đường nàng nghĩ tới phương diện kia.

Thư Quân thầm hận mình lắm miệng.

Bùi Việt cười, có chừng mực rồi lại hỏi chuyện buổi sáng.

“Trẫm vốn phải hồi kinh sớm, chỉ là nhớ tới buổi sáng...” Hắn dừng lại một chút, nhìn nàng thật sâu: “Trẫm sợ nàng không vui.”

Nhiều nữ nhân vây quanh hắn như vậy, Thư Quân cũng không ngẩng đầu lên, hắn sợ trong lòng nàng không dễ chịu. Thư Quân nghi hoặc nhìn hắn: “Vì sao ta lại không vui?”

Bùi Việt nhẹ giọng nói: “Không phải nàng không muốn trẫm cưới nữ tử khác sao?”

Thư Quân không nói nên lời, hắn nói như vậy giống như hai người đã có cái gì rồi vậy: “Ta không có.” Thư Quân bình tĩnh nói.

Đáng tiếc cho dù nàng nói thế nào, đều giống như là lạy ông tôi ở bụi này. Cuối cùng nàng ảo não mà lầm bầm một tiếng, mặc kệ Bùi Việt nghĩ ra sao.

Loading...