Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 677: Vị Vương Kết Thúc Tất Cả
Cập nhật lúc: 2025-06-27 06:50:03
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
________________________________________
Lý do thanh đao của Mặc Dịch được gọi là ma đao, ngoài việc hắn vốn là một ma đầu lớn, thì bản thân thanh đao cũng mang đầy tà khí.
Ngọc Thành Lâu từng "may mắn" được chứng kiến, khi bị khí đao của Mặc Dịch khóa chặt, toàn thân hắn như bị đóng băng, không thể nhúc nhích. Nếu không phải Lâu Lan vương phi kịp thời ra lệnh dừng tay, hắn đã sớm đầu rơi m.á.u chảy. Dù đã nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại, hắn vẫn thấy lạnh sống lưng.
Lương Đế tuy mạnh, nhưng đối thủ lần này là Mặc Dịch. Liệu ngài có thể tránh được thanh đao này không?
Lương Đế đứng im lặng, nhìn thanh đao của Mặc Dịch lao tới. Ngay khi mọi người đều thót tim, thanh đao đột nhiên dừng lại ngay trên đỉnh đầu ngài.
Ngọc Thành Lâu giật mình. Mặc Dịch thu tay rồi? Không, là hắn không thể cử động được!
Lương Đế lạnh lùng nhìn Mặc Dịch, như một con thú hoang đang quan sát con mồi dám khiêu khích mình. Ngọc Thành Lâu cảm thấy lạnh cả xương sống. Nội lực của ngài thật đáng sợ!
Hai ngón tay của Lương Đế kẹp chặt lưỡi đao, khiến Mặc Dịch dùng hết sức cũng không thể tiến hay lùi. Đôi mắt hắn càng thêm đỏ ngầu.
Thôi Hổ từ lúc hai người giao đấu đã che mắt đứa bé. Bản thân hắn thì chăm chú theo dõi. Quả là bệ hạ, uy phong lẫm liệt! Nhưng dần dần, hắn nhận ra điều bất thường. Mặc Dịch tuy bị khống chế, nhưng khí tức lại ngày càng mạnh lên. Nói cách khác, hắn đang lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma. Nếu tiếp tục, hắn sẽ mất hết lý trí, chỉ còn lại sát khí trong đầu.
"Không ổn rồi..." Thôi Hổ liếc nhìn xung quanh, hét lên: "Tịch Phong, ngươi có ở đây không? Nếu có thì mau ra mặt đi!"
Tiếc thay, Tịch Phong không có ở đó. Thôi Hổ nhìn sâu vào Lương Đế, rồi lại nhìn đứa bé trong lòng, cắn răng lui về phía sau, cách xa ba trượng, vào một quán trà. "Bệ hạ, ngài tự lo liệu đi, thần võ công kém cỏi, không thể xen vào, chỉ có thể bảo vệ tiểu chủ nhân trước."
"Dừng tay!"
Một tiếng quát già nua vang lên từ phía sau đám đông. Mặc Dịch như tỉnh giấc mơ, sát khí trong mắt tan biến, trở nên tỉnh táo hơn. Cùng lúc đó, một chiếc đầu lâu bay thẳng vào n.g.ự.c hắn, khiến hắn cùng thanh đao bị đẩy lùi khỏi tay Lương Đế.
Lương Đế nhẹ nhàng phủi tay áo. Còn biết điều, nếu dám tấn công ngài để kết thúc trận chiến, ngài sẽ khiến Lâu Lan biết thế nào là "chết không toàn thây".
Phiêu Vũ Miên Miên
Mặc Dịch lộn ngược về phía sau, rơi xuống con đường ngoài đám đông, trượt dài hơn mười bước mới ổn định được tư thế nhờ thanh đao. Đủ thấy đối phương đã dùng lực mạnh đến mức nào.
Chiếc đầu lâu được nối với một sợi dây trong suốt. Đối phương nhẹ nhàng kéo, nó bay trở lại cây gậy. Đám đông ngoái nhìn về phía sau, thấy một lão giả chống gậy đầu lâu. Gọi là lão giả vì tóc hắn bạc trắng, nhưng nếu nhìn kỹ, khuôn mặt lại không già nua chút nào. Quả là một kẻ kỳ lạ.
Nguy hiểm đã qua, Thôi Hổ ôm đứa bé trở về bên cạnh Lương Đế, tay vẫn che mắt nó, nói: "Pháp sư Lâu Lan."
Lương Đế đã đoán ra. Thôi Hổ tiếp tục: "Tưởng giống Tử Ngọ tiên sinh, là một văn thần, không ngờ võ công lại lợi hại đến vậy... Trong yến tiệc tiếp đón cũng không thấy biểu hiện gì... Đúng là 'người không thể đoán qua mặt'."
Lương Đế và pháp sư Lâu Lan nhìn nhau qua đám đông. Ánh mắt của ngài đầy sát khí, trong khi pháp sư Lâu Lan lại như một vực thẳm không đáy. Trước khi ngài kịp quan sát kỹ, pháp sư đã quay đi, nói với Ngọc Thành Lâu và Mặc Dịch: "Vương phi triệu kiến."
Ngọc Thành Lâu không chần chừ đi theo. Mặc Dịch thở gấp, giận dữ liếc Lương Đế một cái, thu đao vào vỏ, rồi cũng quay đi.
Lương Đế bế đứa bé lên: "Tên kia yếu quá, Thái gia sẽ tìm cho cháu đối thủ mạnh hơn."
Bảo Châu Châu gật đầu lia lịa! Mặc Dịch tức đến nghẹn họng, suýt nữa phun máu. Hắn nắm chặt thanh đao.
"Mặc Dịch." Pháp sư Lâu Lan lên tiếng. Mặc Dịch hít sâu, kìm nén ý muốn rửa hận, đi theo pháp sư trở về dinh thự.
________________________________________
A Y Mộc Lâm ngồi trong thư phòng, trước mặt là hàng loạt tin tức tình báo do các thám tử thu thập, gần như phủ kín bàn.
Ba người bước vào. A Y Mộc Lâm không ngẩng đầu, tiếp tục xem tài liệu. Ngọc Thành Lâu chắp tay hành lễ: "Vương phi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-677-vi-vuong-ket-thuc-tat-ca.html.]
A Y Mộc Lâm ngửi thấy mùi máu: "Mặc Dịch bị thương rồi?"
Mặc Dịch đáp: "Chỉ là vết thương nhỏ."
A Y Mộc Lâm dừng tay, ngước mắt nhìn hắn: "Đi điều trị đi."
"Tuân lệnh!" Mặc Dịch hành lễ rồi lui ra.
Ngọc Thành Lâu thầm nghĩ, xem ra hắn ta lại có cơ hội tiến bộ. Mặc Dịch có một bí mật không ai biết: mỗi lần bị thương, thực lực lại tăng lên một chút. Hôm nay xem như thua, nhưng thực ra không thiệt. Hắn luôn tò mò không biết Mặc Dịch tu luyện loại ma công gì.
"Mọi người xem qua đi." A Y Mộc Lâm đặt tài liệu xuống, nhẹ nhàng nói.
Ngọc Thành Lâu và pháp sư Lâu Lan tiến lên. Sau khi xem xong, Ngọc Thành Lâu chợt hiểu ra: "Không trách Lương Đế xuất hiện ở kinh thành, ngài đang tìm lão thái quân, bà là mẫu thân của ngài! Hơn nữa, Lục Nguyên là cháu nội của ngài, lão thái quân theo Mạnh Thiến Thiến về đô đốc phủ chính là thái bà của cậu ta!"
Ngọc Thành Lâu không biết nói gì hơn. "Không trách Lương Đế gửi chiến thư cho Lâu Lan." Hắn nghiêm túc nhìn A Y Mộc Lâm: "Vương phi, chúng ta... dường như đã đá phải tấm sắt rồi."
A Y Mộc Lâm gần đây đang học cờ Trung Nguyên. Bà đặt một quân đen vào vị trí bị quân trắng bao vây: "Thêm một Lương Đế, như vậy mới thú vị hơn."
Ngọc Thành Lâu nhíu mày: "Vương phi, thần mạn phép hỏi, người muốn gì? Thiên hạ, hay là—"
A Y Mộc Lâm bình thản nói: "Một bí mật, chỉ có dòng m.á.u Thương gia chân chính mới có thể mở ra."
Ngọc Thành Lâu nhìn tài liệu trên bàn: "Nếu nói đến dòng m.á.u Thương gia, Thương Vô Ưu của Thiên Cơ Các chính là."
A Y Mộc Lâm nói: "Nhưng hắn không phải hậu nhân của người đó."
Ngọc Thành Lâu tò mò hỏi: "Người đó là ai—"
A Y Mộc Lâm nhặt một quân cờ: "Được rồi, hôm nay ngươi nói đủ nhiều rồi."
Ngọc Thành Lâu miễn cưỡng im lặng, lui ra. Trong phòng chỉ còn lại A Y Mộc Lâm và pháp sư Lâu Lan.
A Y Mộc Lâm hỏi: "Đã gặp Vũ Đế rồi?"
Pháp sư Lâu Lan đáp: "Vâng, đã gặp."
"Thế nào?" A Y Mộc Lâm hỏi.
Pháp sư Lâu Lan trả lời: "Mạnh hơn tưởng tượng."
A Y Mộc Lâm khẽ mỉm cười: "Vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Pháp sư Lâu Lan không nói gì. A Y Mộc Lâm lại nói: "Giữa Miêu Vương và hắn, phải hiến tế một người. Miêu Vương đã về Miêu Cương, hắn tự đến đây, có lẽ là ý trời."
Pháp sư Lâu Lan nắm chặt gậy: "Chỉ sợ ý trời này, Lâu Lan không chịu nổi."
A Y Mộc Lâm dừng tay: "Lâu Lan không chịu nổi, vậy để ta A Y Mộc Lâm gánh vác." Bà quay sang nhìn thẳng vào pháp sư: "Chính ngươi đã nói, Tây Vực sẽ xuất hiện một vị vương kết thúc tất cả."
"Người đó, chắc chắn là ta."