Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:04:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bình phong, cung nữ bên cạnh Hàn Uyển Nghi khẽ nói:
“Mấy ngày nay nương nương rất chú ý giữ gìn, thậm chí không ra ngoài. Chỉ có mấy hôm trước, công chúa Bảo An đến chơi, nói chuyện rất lâu, sau hôm ấy thì không khỏe.”
Tiếp theo là giọng nói yếu ớt của Hàn Uyển Nghi truyền ra từ sau bình phong:
“Hương Mao, đừng nói bậy.”
Sau tấm bình phong sáu cánh lớn trong đại điện, có lò hương, nhuyễn tháp để quý nhân nghỉ ngơi. Hàn Uyển Nghi đầu đầy mồ hôi dựa vào tháp, một vệt m.á.u dài chảy trên váy như rắn đỏ, khiến Trần tần đang chăm sóc nàng kinh hoảng thất sắc.
Lý Hiển nhìn Tô Hỉ, Tô Hỉ khẽ lắc đầu. Lý Hoán và Tiêu Vân Như liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Lục Hoa Đình. Lục Hoa Đình nâng ly rượu lên môi, vẻ mặt ngơ ngác, tỏ rõ rằng chuyện này hắn hoàn toàn không biết gì.
Đây là một sự việc bất ngờ không ai rõ đầu đuôi ra sao.
Trần Minh đế phất tay, tấu nhạc dừng lại, điện đường lập tức rơi vào sự im lặng kỳ dị.
Người cảm thấy khổ sở nhất lúc này chính là Dương Phù: Hàn Uyển Nghi là người duy nhất trong cung có chút quan hệ huyết thống với nàng, không giúp đỡ đã đành, nàng hoàn toàn không ngờ Hàn Uyển Nghi lại bất ngờ trở mặt nhắm vào mình!
Chợt nàng nhớ lại ngày mưa hôm đó, Quần Thanh bế con mèo nhỏ đi, bảo nàng qua điện của Đức phi để tránh mưa. Nếu hôm ấy nàng thực sự đi rồi, thì đâu còn đến gặp Hàn Uyển Nghi được nữa...
Trong khoảnh khắc, nàng như bừng tỉnh: Hôm đó, Quần Thanh đã từng nhắc nhở nàng.
Nhưng… nhưng vì tâm lý hiếu thắng, nàng vẫn bước về phía cung của Hàn Uyển Nghi… Trong lòng Dương Phù lập tức rối loạn, hối hận trào dâng.
Người đến chẩn đoán cho Hàn Uyển Nghi là một nữ y quan già nua, vốn phụ trách chăm sóc sức khỏe cho nàng ta, cúi lạy thánh nhân rồi bước vào sau bình phong.
Một lúc lâu sau, bà ta bước ra thưa chuyện:
“Khởi bẩm thánh thượng, nương nương, Hàn Uyển Nghi nương nương có dấu hiệu sảy thai, vi thần đã châm cứu kê đơn, hiện nương nương cần nằm nghỉ, không được di chuyển.”
Mã hoàng hậu trầm ngâm hỏi:
“Có giữ được không?”
Nữ y quan ấp úng:
“Vi thần... vi thần sẽ cố gắng hết sức.”
Mã hoàng hậu than thở:
“Sao lại ra nông nỗi này chứ?”
Y quan đáp:
“Nương nương thể chất yếu, lại hay nôn nghén không ăn được gì. Thần đã dặn phải ăn uống thanh đạm, mở cửa thông gió. Lần này không khỏe, e là vì hương trầm của ai đó trong cung quá nồng, lại có tuyết lan hương, khiến nương nương chóng mặt, lâu ngày mất ngủ, thai khí bất ổn.”
Hương Mao nói chen vào:
“Hôm đó công chúa Bảo An đến chơi, nô tỳ đã ngửi thấy mùi hương rất nồng từ người công chúa, vậy mà công chúa lại cứ nhất định đóng cửa kín mít, đuổi hết người lui ra. Nương nương tính tình hiền lành, người nhà lại chịu ơn mẫu phi của công chúa.nên không nỡ từ chối, mới ra nông nỗi này.”
Mã hoàng hậu không vui:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-54.html.]
“Chuyện riêng gì mà phải đóng cửa kín như bưng nói chuyện?”
Trần tần nói:
“Dù trước kia có mối thân tình gì, thì giờ Hàn Uyển Nghi cũng là phi tần phó tam phẩm của thánh nhân, trên dưới rõ ràng, công chúa Bảo An làm sao có thể phách lối đến nỗi nương nương phải chịu uất ức thế này?”
Công chúa Bảo An là công chúa triều trước, nhờ được thái tử và Yến vương hậu đãi nên luôn bị bàn tán, nay lại thêm chuyện này, càng khiến dư luận xôn xao.
Dương Phù đến gặp Hàn Uyển Nghi chính là để nhờ nàng ta nói lời bên gối với thánh nhân, sớm giúp nàng thành thái tử phi, đứng vững trong cung. Nhưng chuyện này đâu thể nói rõ ra được?
Nàng thấy như có người hại mình, mà không rõ lý do…
“Bảo Thư…” Nàng yếu ớt gọi: “Ngươi mau bẩm lại giúp ta…”
Bảo Thư cũng không rõ vì sao Hàn Uyển Nghi lại hành xử như vậy, vội biện bạch:
“Hôm đó nô tỳ theo hầu công chúa, từ đầu đến cuối công chúa đều cư xử rất lễ phép, không hề cưỡng ép nương nương. Nương nương là người có thai, quý giá nhất trong cung, nếu thấy khó chịu sao không nói ngay lúc đó? Hương trầm của công chúa đúng là có tuyết lan, nhưng đa số hương trầm hiện nay đều có tuyết lan. Ngay cả hương đang đốt trong đại điện bây giờ cũng có, sao lại chỉ nói công chúa?”
Hương Mao đáp: “Nhưng nương nương chúng tôi bắt đầu thấy khó chịu chính là sau khi gặp công chúa. Giải thích thế nào đây?”
Nha hoàn này rất chắc chắn, rõ ràng là nhắm vào họ. Bảo Thư trấn tĩnh một hồi, chợt cúi đầu bẩm với Thánh nhân và hoàng hậu:
“Nô tỳ nhớ ra một việc. Hôm đó, trước khi công chúa đến gặp Hàn Uyển Nghi, đã va phải cung nữ bên điện của Trịnh lương đệ. Có một tiểu nha đầu làm đổ canh lên váy công chúa, công chúa vội đi nên không thay đồ. So với mùi tuyết lan phổ thông, chi bằng điều tra hai cung nữ kia xem rốt cuộc họ làm đổ thứ gì?”
Dương Phù nghe vậy, định ngăn Bảo Thư lại, nhưng giờ bản thân còn khó giữ, làm sao lo nổi cho người khác, chỉ đành cắn môi không nói gì.
Trịnh Tri Ý nghe mãi không ngờ lại lôi đến tên mình, trừng mắt: “Con tiện tỳ này, giải thích không nổi thì kéo người khác xuống nước, liên quan gì đến bọn ta?”
Bảo Thư đáp: “Vậy xin hỏi tại sao người của điện ngài lại không bưng canh cho vững?”
Nói trắng ra là khiêu khích chủ tử, Trịnh Tri Ý tức giận nghiến răng: “Ngươi nói chén canh đó? Đó là canh bổ ta làm cho thái tử mỗi ngày! Tại sao không hỏi Dương Phù đi đứng thế nào mà đụng đổ chén canh của ta? Canh có vấn đề, theo lời ngươi, chẳng lẽ điện hạ uống thuốc sảy thai mỗi ngày sao?”
Mã hoàng hậu vừa uống trà suýt phun ra, bật cười: “Nha đầu này, cái miệng!”
Lý Hiển quát lạnh: “Nói năng cẩn thận.”
Trịnh Tri Ý không cam lòng mà ngậm miệng lại.
Trần Minh Đế vẫn không nói lời nào.
Team Hạt Tiêu
Hãm hại hoàng tự là tội lớn. Dù Bảo Thư mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc này thánh nhân chỉ lặng lẽ nhìn, phía Hàn Uyển Nghi lại như đã có chuẩn bị, trong tình huống rối loạn, không có đường xoay sở. Nàng ta nhìn quanh, Mạnh Quan Lâu đã rời đi, trong đại điện không còn ai có thể giúp nàng.
Bên cạnh công chúa Bảo An… người thân cận duy nhất chỉ có Lục Hoa Đình.
Bảo Thư cắn môi, liếc nhìn Lục Hoa Đình, thấy hắn không nhìn mình. Nàng ta run rẩy rút ra một vật nhỏ, đánh rơi xuống tà váy, rồi trượt xuống thảm, khẽ khàng nói:
“Cứu ta...”