Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:06:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố thượng y và Lưu ty y mỗi phát cho thí sinh một tấm gỗ nhỏ.

 

Trên tấm gỗ, mười loại vải với chất liệu khác cắt thành những miếng vuông vắn, ghim cố định bằng kim bạc.

 

Quần Thanh nhận lấy tấm gỗ, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt qua từng loại vải.

 

Các cô nương dự thi cần là dựa mắt và tay chạm, để nhận đây là loại vải gì, dùng để may trang phục nào, ghi bài thi.

 

Gấm thêu, lụa mỏng, la đơn, tơ tằm, gai tơ trắng… Tuy nhiên, từ loại vải thứ sáu trở , Quần Thanh từng thấy qua.

 

Có loại mịn bóng như nước, loại mỏng tang nhăn, thứ ánh lên sắc châu ngọc. May mà nàng từng hầu hạ công chúa Bảo An, nên cố gắng nhận , loại vải lấp lánh chính là giao sa từ hải ngoại, quý như vàng, một tấm trị giá ngàn vàng.

 

Còn những loại khác thì ?

 

Theo lý, nàng hầu hạ Bảo An công chúa nhiều năm, những loại vải thông thường trong cung nàng đều cả.

Những tấm nàng từng gặp, chẳng lẽ những khác ?

 

Quần Thanh khẽ liếc quanh, các cung nữ đều cau mày, trán đổ mồ hôi, chỉ Thôi Doanh là vẫn điềm nhiên, nơi khóe mắt còn ẩn nét khinh thường, bút trong tay lưu loát.

 

“Ngươi thế?” Cố thượng y thấy Quần Thanh lên, khỏi ngạc nhiên.

 

Quần Thanh đặt tấm gỗ xuống một bên:

“Nô tỳ hỏi, đề mục của vòng thi thứ hai … là do Yến vương phi ?”

 

Sau tấm bình phong, Tiêu Vân Như bưng chén t.h.u.ố.c lên môi, liền đặt xuống.

 

“Ngươi chỉ cần bài, việc đó liên can gì đến vương phi?” Lưu ty y .

Cố thượng y quét mắt nàng:

“Bài thi Vương phi . Những điều cơ bản như thế, cần vương phi nhọc tâm. Đợi ngươi qua vòng bốn, đến lúc diện kiến vương phi cũng muộn.”

 

Quần Thanh gật đầu, cất giọng rõ ràng:

“Thảo nào! Vương phi xử sự công chính, suy nghĩ chu đáo, hẳn nhiên sẽ đề thiên lệch như .”

 

“Vừa Cố thượng y liên tục , hẳn là đoán đang ở bình phong quan sát.”

Thấy Tiêu Vân Như bỏ cả thuốc, chăm chú lắng , Lục Hoa Đình thấp giọng .

 

Tiêu Vân Như khẽ giơ tay hiệu:

“Chỉ là một cung nữ, thể cố tình nịnh hót? Đừng lấy trí thông minh của mà đo khác.”

 

Lục Hoa Đình khẽ run hàng mi, dựa lưng ghế tròn, thêm gì nữa.

 

Lời của Quần Thanh khiến trong điện đều dừng bút. Cố thượng y mỉm dịu dàng:

“Phân biệt vải vóc vốn là bài thi thường lệ của Thượng phục cục, cô nương thấy đề bài thiên lệch, chẳng bằng tự xét xem do năng lực của đủ chăng?”

 

“Phải, đây là thông lệ…” Quần Thanh điềm nhiên : “ cố ý thiên lệch, thì nên sửa .”

 

Ánh mắt nàng thẳng thắn, trong veo, mang theo ý khiến Cố thượng y bất giác chột .

 

Bấy lâu nay, bọn họ vẫn quen dùng g.i.ế.c gà dọa khỉ để trấn , ai cũng cúi đầu thuận phục, nào ngờ hôm nay kẻ dám ngẩng đầu phản biện, Cố thượng y bỗng nhất thời luống cuống.

 

Lưu ty y ghé sát tai nhỏ:

“Thượng y, hình như cô do công công Tô Hỷ bên thái t.ử tiến cử.”

 

Cố thượng y xua tay bảo lùi , mặt càng thêm tái. Thảo nào nàng dám cứng miệng như , hóa của thái tử! Nàng dám đắc tội, mồ hôi lạnh rịn trán. Lẽ nào Thái t.ử cố tình phái đến để cảnh cáo ?

 

“Ngươi thiên lệch là thiên lệch ?” Thôi Doanh xen , giọng chua cay: “Ta chẳng thấy khó gì, hết!”

 

Mấy cô nương nhà thế gia cũng hùa theo.

 

“Nhà Thôi nhị cô nương mở hiệu may, bốn phương mới vải gì, cô nương là đầu tiên mặc thử, tự nhiên quen thuộc .” Quần Thanh nhạt: “Có loại vải, đến cả trong cung cũng từng nhập .”

 

“Chẳng lẽ hiểu nhiều của ? Ngươi nổi thì là của chắc?” Thôi Doanh khẩy: “Cố thượng y, xem, buồn thật!”

 

thế, thi tuyển vốn dựa bản lĩnh, chẳng lẽ giỏi còn nhường kẻ kém? Thật nực !”

 

Chỉ xoẹt một tiếng, đều ngẩn .

 

Quần Thanh rút d.a.o nhỏ, cắt lấy một mảnh vải từ ống tay áo , ghim thẳng lên tấm gỗ, sang hỏi Thôi Doanh:

“Xin hỏi Thôi nhị cô nương, đây là vải gì?”

 

Vải la Thủy Vi thường dùng cho y phục cung nữ!

Các cung nữ đều nghĩ thầm.

 

Đây là loại cũ từ triều , tái sử dụng trong cung để may ý phục hằng ngày.

 

Thôi Doanh chằm chằm miếng vải, môi run run nửa buổi mà thốt nên lời. Loại vải xưa cũ nàng từng gặp, mặt đỏ bừng lên.

 

Các cung nữ nhịn , bịt miệng khúc khích.

 

“Xem cái gọi là hiểu rộng của Thôi nhị cô nương…” Quần Thanh mỉm : “Chẳng qua chỉ là quen với vải mới trong hiệu may nhà . Còn vải trong cung, cô nương cũng chẳng nhận . Nếu cung nữ quen vải ngoài thì gì sai? Đề thi chỉ chọn vải mới, bỏ vải cũ, chẳng thiên lệch ?”

 

Cố thượng y và Lưu ty y liếc , Cố thượng y :

“Những vải cũ sớm nên loại bỏ. Biết vải cũ thì ích gì? Hiểu vải mới mới giúp cung phục diện mạo mới. Ta thấy gì thiên lệch, mong cô nương đừng gây chuyện vô cớ.”

 

Ai ngờ Quần Thanh điềm nhiên :

“Nô tỳ cho rằng, lúc , đó việc quan trọng nhất.”

 

“Vậy cao kiến của ngươi là gì?” Cố thượng y khẩy.

 

Quần Thanh thật sự trả lời:

“Hiện nay quốc khố trống rỗng, mà trong kho Thượng phục cục vẫn còn tồn một lượng lớn lụa là của Sở quốc.

Vải để lâu thì mỏng giòn, dễ mục, dễ mọt, việc cấp bách bây giờ là tận dụng hết vải cũ trong kho để may y phục cho quý nhân, vì tiếp tục chi tiền mua mới.”

 

“Nếu luận theo nô tỳ, vòng thi thứ hai nên lấy nhận vải cũ chính, cần đến những loại mới.”

 

Lời của nàng rành rọt, từng chữ rơi xuống như ngọc va mâm đồng, khắp điện im phăng phắc.

 

Tiêu Vân Như khẽ thở một dài, ngay cả cảm giác buồn nôn cũng dịu . Điều khiến nàng lo nhất lúc chính là tiền bạc, mà lời Quần Thanh chẳng khác nào đ.á.n.h trúng nỗi lo .

 

Trước đây, nàng từng gặp Quần Thanh vài , ấn tượng tệ, đến hôm nay mới thật sự thẳng , quả nhiên là kẻ việc.

 

Lời của Quần Thanh chẳng khác nào tát thẳng mặt Cố thượng y, nhưng vì Yến vương phi đang ở ngay bình phong, nàng chỉ thể nuốt giận, hít sâu mấy , bước đến cúi :

 

“Vương phi, xem…”

 

Giọng dịu nhẹ mà kiên quyết từ bình phong vang lên:

“Đã nghi ngờ tính công bằng, thì để tránh tranh cãi, vòng thi hủy bỏ.”

 

Mấy chục cô nương trong điện đều sững sờ. Không ngờ Yến vương phi đang tận nơi quan sát, ai nấy vội chỉnh xiêm áo, búi tóc, sợ để ấn tượng .

 

Quần Thanh khẽ siết lấy túi hương hình đầu dê trong tay, nàng đoán đúng . Hẳn là , nàng để ấn tượng trong lòng vương phi.

 

Thôi Doanh thì phần lo lắng, trong gần bốn mươi chỉ chọn hai, vốn vòng hai nghiêng về nàng , giờ hủy mất. Cố thượng y ngang qua, khẽ liếc mắt trấn an.

 

Bảo Thư xoay cây bút trong tay, mỉm :

“Tỷ đừng vội, vòng vẫn còn cơ hội.”

 

Thôi Doanh dần bình tĩnh .

 

Vòng ba, thi thêu trong thời hạn, vốn là phần Quần Thanh tự tin nhất. Nàng kéo khung thêu đến , luồn chỉ, bắt đầu dùng chỉ vàng kép thêu hình vân long đại thần, mây lành cuộn quanh rồng vàng.

 

Vải mỏng và trong, Quần Thanh thêu thật nhẹ tay. Vừa thêu xong sừng rồng, vải bỗng rách một đường nhỏ dài từ chỗ mũi kim đ.â.m xuống. Nàng rách tấm vải.

 

Nhìn mũi kim trong tay, tim Quần Thanh siết , tám năm qua, đây là điều từng xảy .

 

Nàng nín thở, thử khâu hai mép vải, kim khẽ run, mong vá kín chỗ rách, nhưng kéo chỉ , một vết nứt khác ngang qua, như một miệng nhạo.

 

Càng khâu, vải càng rách thêm.

 

Quần Thanh liếc sang, vải của Thôi Doanh vẫn nguyên vẹn, đường kim mũi chỉ tinh xảo, đầu rồng rồng đều hiện rõ. Cố thượng y tấm vải rách nát của Quần Thanh, chỉ khẽ lắc đầu bỏ .

 

Lúc , giọng the thé của thái giám vang lên ở cửa điện:

 

“Hàn Uyển Nghi giá đáo!”

 

 

 

Chương 113

 

Dưới sự dìu đỡ của cung nữ hầu hạ áo lễ, Hàn Uyển Nghi bước điện, mang theo mùi hương y phục nhàn nhạt, giọng mềm mại dịu dàng:

 

“Bổn cung cùng Lữ tần nương nương và Yến vương phi cùng quản việc nội cung, Thượng phục cục tuyển chọn nữ quan, bèn tự chủ đề cho vòng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-112.html.]

 

Nàng tiếp:

 

“Vải khung thêu của các ngươi loại thông thường, mà là hoán tuyết sa, tơ sa trắng mỏng như cánh ve, tinh khiết như tuyết, do nước Phù Tang nơi Tây Vực chế tác. Đây là loại y phục cầu phúc mặc trong lễ nghênh đón xá lợi Phật, ai thể gia công loại vải , mới đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ.”

 

Mọi đồng thanh đáp. Quần Thanh ngẩng đầu, nhưng lưng lạnh toát, nàng từng uy h.i.ế.p Hàn Uyển Nghi, ngờ đối phương chọn đúng lúc để trả đũa.

 

Quả nhiên, làn hương tiến gần. Hàn Uyển Nghi khung thêu của nàng, khẽ phe phẩy quạt nhỏ:

 

“Kẻ chỉ trổ miệng tài hoa mà ngay cả căn bản cũng chẳng vững, thì khỏi cần chọn.”

 

Cố thượng y liếc Quần Thanh một cái, ánh mắt thoáng thương hại. Nữ nhân đó đắc tội Hàn Uyển Nghi, lúc nãy còn kiêu ngạo kiêng dè, giờ mới chính cũng chỉ là con ve mùa thu, ngờ chim sẻ rình lưng.

 

Loại hoán tuyết sa , đối với quý nữ vốn chẳng lạ. Thôi Doanh mỉm , nghĩ bụng phần thắng mười phần nắm chắc. Bảo Thư bên cạnh khẽ :

 

“Chúng , tự nhiên sẽ giỏi hơn đến trừng phạt .”

 

Quần Thanh cài kim lên tấm vải, ngừng thêu. Dù nàng tới dự tuyển cũng chỉ vì Yến vương phi, nhất thiết trúng tuyển, cứ xem Hàn Uyển Nghi gì.

 

Bên ngoài, trời u ám sáng mờ, tiếng sấm đì đùng, mưa nhỏ rơi xuống, sương ẩm dâng điện. Hàn Uyển Nghi cửa sổ, chậm rãi:

 

“Xem ông trời thuận lòng , thời khắc cũng đến. Hẳn nữ quan Thượng phục cục còn việc, hôm nay tạm ngừng ở đây, ngày khác sẽ thi tiếp.”

 

Lý do đến giờ là vì hai vòng đầu gián đoạn, tính quá giờ, nhưng nào lý chia kỳ thi thành hai nửa như thế?

 

Hàn Uyển Nghi :

 

“Sau các ngươi việc, việc gián đoạn là chuyện thường. Ai thể nối thật nhanh, để lộ vết, mới đáng gọi là thợ thêu giỏi.”

 

Nói xong, nàng thong thả ngoài, để mặc đám nữ t.ử xôn xao phía . Nàng thế, ai cũng chỉ thể dậy, xoa vai, xoa lưng cứng nhắc, tạm lui về chờ tin.

 

Cung nữ hầu Hương Thảo của Hàn Uyển Nghi khi ngang qua Quần Thanh khẽ một câu:

 

“Nương nương đợi cô ở đình giữa hồ.”

 

Quả nhiên, Hàn Uyển Nghi gặp nàng. Quần Thanh liền theo .

 

Hai qua hành lang quanh co bắc ngang mặt hồ, mưa rơi lộp độp, mặt nước tung bọt, khói sương mờ mịt. Trong đình giữa hồ, hai bóng mảnh mai xa xa trông như bức tranh thủy mặc.

 

Hàn Uyển Nghi trong đình, giọng lạnh nhạt:

 

“Bổn cung vốn liên lụy ngươi, ngươi ngược dám uy h.i.ế.p bổn cung. Trước tìm ngươi tính sổ là vì thể hồi phục, nghĩa là bổn cung là quả hồng mềm. Nói , chuyện , ngươi bằng cách nào?”

 

Quần Thanh bụng nhô cao của nàng , tất nhiên đến chuyện m.a.n.g t.h.a.i giả, Hàn Uyển Nghi răn đe nàng chỉ vì sợ hãi, bởi tội lừa vua, còn nghiêm trọng hơn cả một kỳ tuyển chọn nữ quan.

 

Mấy cung nữ của Hàn Uyển Nghi chắn lưng, bốn bề mưa xối xả, nơi vắng , nếu kéo xuống nước, ai mà ?

 

Quần Thanh điềm đạm :

 

“Nô tỳ chỉ nương nương sảy thai, mà còn phu nhân của Hứa lang quân thật nhà nương nương gả cho , chính là thứ của nương nương.”

 

Nói xong, nàng thấy sắc mặt thanh tú của Hàn Uyển Nghi vặn vẹo, dường như tin nổi, quên cả mục đích đến đây, chỉ lo truy hỏi:

 

“Ngươi gì? Nói rõ hơn!”

 

Quần Thanh tiếp lời, giọng bình tĩnh như thuộc lòng:

 

“Khi mười sáu tuổi, nương nương cùng Hứa lang quân lấy hoa mai tín vật mà đính ước, nhưng Hàn gia tiến cung hầu thánh, nên lúc hai bàn chuyện hôn sự, lén đưa thứ trèo lên giường Hứa lang quân. Hứa lang quân cũng từ chối, đó, Hàn gia phái họ cùng Hoài Nam, lừa nương nương rằng Hứa lang quân gặp biến cố, một trở , để nương nương dứt lòng mà nhập cung, nương nương ?”

 

Hàn Uyển Nghi giận dữ, tát thẳng mặt nàng. Quần Thanh kịp tránh, một bên má sưng đỏ bỏng rát.

Nàng chỉ khẽ :

 

“Nô tỳ đều là thật, nương nương cần gì lưu luyến kẻ bạc tình bạc nghĩa ?”

 

Quần Thanh từng yêu nam nhân, nên thật sự hiểu vì Dương Phù và Hàn Uyển Nghi, cứ hễ chạm đến tình cảm biến thành kẻ mất lý trí như thế.

 

Xa xa, Tiêu Vân Như và Lục Hoa Đình đang chuyện, trông thấy cảnh Hàn Uyển Nghi động thủ đều khựng .

Vân Như hỏi:

 

“Có cần bổn cung qua xem ?”

 

Cung nữ theo hầu đáp:

 

“Uyển Nghi nương nương thông minh, đang mang long thai, nương nương vẫn nên tránh can dự thì hơn.”

 

Vân Như gật đầu:

 

“Ở trong cung nô tỳ đúng là uất ức, nhưng một khi thành nữ quan sẽ khác .”

 

Giữa màn mưa sương, Quần Thanh ôm má, Lục Hoa Đình thu ánh mắt, hiếm khi phản đối:

 

“Nếu vương phi định tự đề, còn cần khác nữa ?”

 

Vân Như đáp:

 

“Trường sử xem xét mà đề .”

 

Lục Hoa Đình gật đầu, đỡ nàng lên xe loan, bàn tay tái nhợt siết chặt khung ô, cùng Trúc Tố và Quyển Tố rời tán rừng.

 

Lúc , Hàn Uyển Nghi dần bình tĩnh, thể run lên, thở gấp gáp, sắc mặt trắng bệch. Cả tuổi xuân của nàng , cung vì Hàn gia, kết quả tất cả phản bội. Nàng hiểu những gì Quần Thanh đều căn cứ, tuyệt đối thể bịa .

 

“Ngươi là của ai? Muốn gì?”

 

Quần Thanh cúi đầu:

 

“Thái t.ử điện hạ thương nương nương cảnh ngộ đáng thương, nên đặc biệt để nô tỳ vạch trần lời dối của nương nương. Chỉ mong nương nương nếu thể quên Hứa lang quân và nhà Hàn thị, sống vì thì thể thường xuyên cùng điện hạ qua .”

 

Hàn Uyển Nghi lạnh:

 

“Thì của thái tử… Thái t.ử lợi dụng bổn cung, là vì mà sống? Huống hồ…” Nàng đặt tay lên bụng: “Bổn cung giờ vẫn mang đứa bé , nên xử trí thế nào.”

 

Quần Thanh hiểu ý. Hàn Uyển Nghi vu oan cho Dương Phù thất bại, long t.ử mà hoàng đế mong chờ vẫn đang giả vờ mang trong , càng lâu, nguy hiểm càng lớn.

 

“Thanh cô nương thông minh lanh lợi…” Hàn Uyển Nghi : “Chi bằng chúng đ.á.n.h cuợc, nếu ngươi nghĩ cách khiến bổn cung mất đứa bé mà thánh thượng nghi ngờ, bổn cung sẽ liên minh với thái tử, thế nào?”

 

“Được, nô tỳ đồng ý.” Quần Thanh đáp.

 

Nàng lấy từ túi gấm một vật nhỏ, bóp nhẹ, một tiếng chim hót vang lên, cánh hoa bay lả tả vai hai .

Thì đó là minh địch (tín hiệu báo tin hình chim do nàng tự chế).

 

“Nếu nô tỳ tìm thời cơ…” Nàng : “Sẽ thả minh địch, khi thấy âm thanh , xin nương nương lập tức đến tìm .”

 

Hàn Uyển Nghi lưng nàng:

 

“Bổn cung hôm nay vốn định phá hỏng kỳ thi của ngươi, cho ngươi vài ngày, tự luyện , kỳ thi vẫn kịp.”

 

Quần Thanh xa dần dọc hành lang, mang ô, nàng chỉ trú tạm mái hiên, xa xa thấy Bảo Thư và Thôi Doanh cùng về phía Loan Nghi Các.

 

Mưa càng lúc càng lớn, lúc Thôi Doanh trong, Bảo Thư lấy thư từ trong các mang , giao cho nàng mang ngoài cung, nhờ chuyển cho Tạ phu nhân, mẫu nàng :

 

“Giờ Công chúa Bảo An thất thế, thật sự chịu nổi thêm ngày nào nữa! Xin nhà họ Tạ thương , nếu chọn, hãy xin điều ngoài.”

 

Thôi Doanh trong bùn ướt, sắc mặt vui:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Ngoại tổ phụ ngươi chẳng còn quan trong triều ?”

 

“Ta lớn lên ở Tạ gia Lũng Hữu, Trường An yên bình mới về. Không với ông , ông tuy thương nhưng bồi dưỡng , ông chỉ trọng ca ca , như xem thường . Chính vì thế, càng nhờ ông !” Bảo Thư .

 

Thôi Doanh lải nhải, chỉ bỏ thư túi áo, mong sớm về nhà. Lúc , tiểu cung nữ gọi tên Bảo Thư, bảo nàng đến đối sổ danh sách, mưa to nên rõ, Bảo Thư chạy đáp lời.

 

Thôi Doanh vô tình chạm tay eo , chợt lạnh cả tim, lệnh bài của nàng mất !

 

Có lẽ rơi đường , nàng vén váy, lội trong bùn tìm.

 

Lá rụng, bùn và mưa hòa lẫn trơn trượt, lưng, một bàn tay đặt lên vai nàng, Thôi Doanh tõm một tiếng ngã xuống ao nước.

 

Tiếng rơi nuốt trong tiếng mưa.

 

Xe ngựa nhà họ Thôi chờ ngoài cổng Thừa An. Vì tính tình Thôi nhị tiểu thư kiêu căng, phu xe cùng tỳ nữ đều dám giục, cứ đội mưa đợi, từ giữa trưa đến hoàng hôn vẫn thấy , mới hoảng hốt cung báo tin.

 

Cấm vệ Kim Ngô lập tức lùng sục suốt đêm, thấy tung tích.

 

Mãi đến sáng hôm , hồ Bạch Thủy, một t.h.i t.h.ể sưng phồng, khó nhận dạng nổi lềnh bềnh mặt nước.

Loading...