Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 81: Lăng Vân Đường ký sự (Hết) Rung động thầm kín, chẳng thể tỏ bày.
Cập nhật lúc: 2025-11-19 15:16:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Sau lễ khai giảng, theo lệ thường sẽ là nửa tháng huấn luyện võ thuật, mỗi ngày đều dậy sớm luyện công, leo núi vượt đèo, đủ để khiến cho các học trò của Lăng Vân Đường kêu trời than đất.
Chỉ là cuối tháng Tám năm nay, cái nóng mùa hạ mãi vẫn chịu lui, mặt trời lặn mà vẫn thể nóng đến vã mồ hôi. Học đường bèn đại phát từ bi một , dời thời gian huấn luyện võ thuật đến tận tháng Mười, đợi khi gió thu nổi lên, sương giá nặng hạt mới tiến hành huấn luyện.
Đa khi tin đều như đại xá, thở phào một nhẹ nhõm, ai nấy đều đây là “hoãn thi hành án” trời ban.
Thế nhưng Dung Kim Dao , chẳng hề vui vẻ chút nào.
Nàng lười biếng tựa bên khung cửa sổ trong phòng, ngước mắt trông vạt nắng cuối trời đang uể oải rải những thanh rui mái ngói.
Kể từ ngày Lý nhờ Sở Ý chỉ bảo nàng luyện chữ, những ngày qua, Dung Kim Dao càng ngẫm nghĩ càng thấy chuyện đôi phần kỳ quặc. Bảo là ghét thì , mà thích thì cũng chẳng đúng, tóm là cả cứ thấy tự nhiên.
Vì , nàng đ.â.m mong ngóng buổi huấn luyện võ thuật mau mau đến.
Dẫu cho đến lúc đó leo núi vượt đèo, dãi nắng dầm mưa cũng còn dễ chịu hơn nghìn so với việc mỗi ngày kề bên Sở Ý, để cầm tay uốn nắn từng nét bút.
may một nỗi, dường như Sở Ý trăm công nghìn việc bủa vây, bận tối mắt tối mũi.
Hắn thường xuyên đến muộn, cứ lớp là một mạch xuống góc phòng . Rồi ngay đó, chống một tay lên trán, chỉ một loáng là gà gật ngủ. Hết giờ học thì càng chẳng thấy tăm .
Về , chính Dung Kim Dao cũng quẳng chuyện chỉ dạy thư pháp đầu, bụng bảo đó chẳng qua chỉ là một lời khách sáo mà thôi.
Đêm , trời se se lạnh.
Dung Kim Dao ở trong phòng cứ thấy bồn chồn yên, bèn ngoài dạo một lát. Nàng vốn chỉ định hít thở chút khí trời, nhân tiện gạt phăng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu , nào ngờ tâm tư mới lắng đôi chút, ngẩng mắt lên, bước chân khựng .
Trong học đường, đèn vẫn còn thắp sáng.
Ánh đèn dịu dàng xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ hắt xuống mặt đất, tựa như một đốm lửa nhỏ thắp lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Đã muộn thế , còn ai ở trong học đường nhỉ?
Dung Kim Dao thoáng do dự, rón rén bước gần, nhón chân qua một khe hở song cửa.
Bên trong tĩnh lặng đến lạ thường. Sở Ý một bàn, bóng hình vầng sáng bao bọc lấy. Trước án thư là một cuốn sách đang mở, bên cạnh là nghiên mực vẫn còn đọng thứ mực kịp khô.
Hắn cúi đầu, mi mắt rũ xuống, ngòi bút lướt trang giấy. Đôi mày khẽ chau , những đốt ngón tay thanh tú mà thon dài. Dáng cầm bút khoan thai, nhanh chậm, mỗi một nét đều hạ xuống vô cùng vững vàng, vẻ mặt chuyên chú trầm tĩnh khiến bất giác nín thở.
Dung Kim Dao ngắm một lúc, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào đẩy cửa bước .
“Ngươi đang ôn bài ?”
Giọng lớn, nhưng cũng đủ để phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Sở Ý đang cúi đầu chép chữ mẫu, đầu bút trong tay còn kịp hạ xuống hết, thanh âm đột ngột cho khẽ chệch . Hắn ngước mắt lên, ánh mắt dừng thiếu nữ đang ở cửa trong giây lát, dường như chút bất ngờ.
Dưới ánh đèn vàng vọt, Dung Kim Dao khoác một tấm áo mỏng bên ngoài ngạch cửa, một lọn tóc mai bên thái dương khẽ lay động theo làn gió đêm. Nàng chớp mắt, ánh mang theo vài phần dò hỏi.
Sở Ý dời ánh mắt , thản nhiên đáp: “Ăn tối xong việc gì , luyện tay một chút.”
Rồi hỏi: “Sao cô đến đây?”
“Ta dạo.” Dung Kim Dao thành thật trả lời, vờ như chuyện gì tiếp: “Thấy trong học đường đèn vẫn sáng nên tiện đường ghé qua xem .”
Sợ Sở Ý hiểu lầm, nàng cụp mi mắt xuống, giọng điệu hết sức tự nhiên bổ sung: “...Ta còn tưởng là quên tắt đèn.”
Dung Kim Dao liếc trộm thiếu niên một cái, trong lòng chút tò mò.
Dạo gần đây Sở Ý cứ thoắt ẩn thoắt hiện, ban ngày lên lớp thì hở là ngủ gật, thế mà vẫn luôn đối đáp trôi chảy. Giờ đây thấy một lặng lẽ đèn, giấy là những hàng chữ chi chít, xem giống đang sống cho qua ngày.
Có điều, nàng cũng hỏi thêm.
Dù thì mối quan hệ giữa hai cũng thiết đến mức thể tùy tiện hỏi han chuyện riêng của .
Sở Ý dáng vẻ ngập ngừng thôi của Dung Kim Dao, bỗng bật khẽ: “Cô đến thì khéo.”
“Hử?”
“Cô đến đây , thì sẽ sửa thế bút cho cô.” Hắn khẽ gõ nhẹ cạnh nghiên mực: “Lý giao cô cho , vẫn quên .”
Sắc mặt Dung Kim Dao cứng : “...”
Quả nhiên, lẽ nàng nên đến.
Nàng ngáp một cái, : “Muộn quá .”
vẻ Sở Ý thấy, trải một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ , chấm mực nghiên pha cho đều.
Dung Kim Dao thấy dáng điệu của vô cùng nghiêm túc, đành bất đắc dĩ bước qua ngạch cửa, đến bên cạnh .
“Ngày thường cô chữ quá vội, ngòi bút thu, nét bút vững.” Giọng Sở Ý nhàn nhạt, nhưng hề ý trách móc: “Bút nhấc, chữ trầm, tâm mà nóng vội thì nét bút sẽ thể định.”
Hắn cúi cầm bút, xuống trang giấy một chữ “Hòa”.
Nét bút bắt đầu và kết thúc liền mạch, giữa những đoạn chuyển đều ẩn chứa nội lực, phô bày cốt cách rắn rỏi, chẳng hề mất vẻ ôn nhu, mềm mại.
Trong từng nét chữ, phảng phất bóng hình và khí chất của chính Sở Ý.
Dung Kim Dao rũ mắt, cõi lòng khẽ rung động.
Sở Ý dậy, đưa bút cho nàng, nhướng mày: “Cô .”
Dung Kim Dao nhận lấy bút xuống, vẻ ngoan ngoãn mô phỏng chữ “Hòa” của .
Mấy nét đầu tiên mới đặt xuống, chân mày Sở Ý khẽ chau .
Bút pháp của Dung Kim Dao quá mạnh, nét đầu tiên sắc lẹm, tựa như ẩn chứa một luồng khí thế chực chờ xuyên thủng cả mặt giấy. Khác hẳn với dáng vẻ hiền thục, ngoan ngoãn thường ngày của nàng, nét chữ trái bộc lộ mấy phần phóng khoáng và bất kham, là cảm giác sắc bén của một cam tâm trói buộc.
Giống như những góc cạnh mà nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu mặt khác, chỉ một chút sơ sẩy, vẫn cứ để lộ ngoài.
“Thu .” Sở Ý khẽ nhắc.
Dung Kim Dao thoáng ngẩn , bàn tay cầm bút kịp dừng .
Ngay khoảnh khắc nàng sắp sửa hạ nét bút cuối cùng xuống, Sở Ý bỗng từ phía lặng lẽ rướn tới, hình khẽ cúi xuống, vây hờ nàng giữa vòng tay và án thư.
Bàn tay vươn từ bên cạnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vững chãi nắm lấy bàn tay đang cầm bút của nàng.
Trong chớp mắt, tựa như một luồng nóng rực theo đầu ngón tay lan , men theo cánh tay Dung Kim Dao cháy rực lên tận lồng ngực, khiến trái tim nàng bỗng chốc loạn nhịp.
Sở Ý : “Đừng vội.”
Dung Kim Dao chút thất thần, buột miệng phản bác: “…Ta vội.”
Sở Ý cong môi, bật một tiếng trầm thấp, tiếng dường như tràn từ sâu trong cổ họng, mang theo chút lười biếng, pha thêm chút ác ý của kẻ thấu tâm can nàng: “Nói dối.”
“…”
Hành động giữa hai hẳn là mật, nhưng cách quá gần, gần đến mức Dung Kim Dao thể cảm nhận từng thở, từng nhịp đập trái tim của Sở Ý. Một cử chỉ vốn dĩ đỗi tự nhiên, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, khiến trở nên bối rối vô cùng.
Dung Kim Dao , hề ý trêu ghẹo.
Sở Ý từng vượt quá giới hạn, nhưng chính vì thế mới càng khiến phiền lòng. Đó là một sự khiêu khích khoác lên vẻ ngoài đoan trang, luôn mang theo một cảm giác trêu ngươi mơ hồ, khó nắm bắt.
Dung Kim Dao mím chặt môi , giọng căng như dây đàn sắp đứt: “Ngươi… nhất định dạy theo cách ?”
Sở Ý lập tức buông , ngược còn nắm chắc những ngón tay đang cầm bút của nàng hơn, lặng lẽ siết chặt thêm một chút, chậm rãi : “Đừng động đậy.”
“Cổ tay quá cứng, nắm bút quá chặt.” Hắn kéo sự chú ý của nàng trở trang giấy, từng chút một chỉnh tư thế cho nàng: “Khi nhấc bút lên, tay thả lỏng, lỏng thì mới thu bút .”
Vừa , Sở Ý cầm tay nàng, từng nét từng nét xuống một chữ.
Dung Kim Dao dám nhúc nhích, khóe môi mím chặt đến trắng bệch, vành tai ửng lên một màu hồng khó nhận . Nàng vốn giỏi che giấu cảm xúc, nhưng ngay lúc , những phản ứng tự nhiên đến mức chẳng tài nào giấu .
Hồi lâu , giọng điệu Sở Ý vẫn đổi, nhưng ánh mắt dừng đầu ngón tay đang cầm bút của nàng: “Cô đang căng thẳng lắm ?”
Dung Kim Dao đầu, bắt gặp ánh mắt đang cúi xuống : “Ai căng thẳng chứ?”
“Vậy .” Sở Ý nhướng mày, giọng điệu phần trêu chọc: “Thế tại cảm giác tay cô đang run nhỉ?”
Dung Kim Dao cố gượng: “Cảm giác của ngươi sai .”
Sở Ý như nàng, tranh cãi thêm, thu tay về, lùi nửa bước xuống bên cạnh nàng, buông một tiếng “ừm” đầy thâm ý.
Dung Kim Dao nghiến răng, cúi đầu chữ “Hòa” gắng gượng tiếp.
Nét bút nặng trịch gần như đ.â.m thủng cả giấy, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, quy tắc, cũng chẳng khí phách, trông hệt như đang hờn dỗi.
Vừa là hờn dỗi vì hành động áp sát ban nãy của Sở Ý, là tức giận chính tâm tư đang rối như tơ vò của .
Nàng tài nào tĩnh tâm để chữ nữa.
“Ta luyện thế nào .” Dung Kim Dao đột ngột dậy, giọng phần hậm hực. Nàng vo tờ giấy Tuyên Thành trông chẳng hình thù gì thành một cục, nhét trong tay áo.
“Luyện chữ thì luyện chữ, ngươi cũng cần …” Nàng ngập ngừng: “Không cần đến gần như .”
Sở Ý vẫn yên tại chỗ, hờ hững liếc nàng: “Là do tư thế cầm bút của cô đúng. Cô cứ yên tâm, nếu cần thiết, cũng sẽ chạm cô.”
Dung Kim Dao nhất thời nghẹn lời: “…”
Nàng lười thêm nữa, bỏ với bước chân vội vã.
Đầu cũng chẳng ngoảnh .
Gió từ ngoài cửa lùa , hất tung vạt áo và mái tóc dài của nàng. Bóng lưng phảng phất một cảm giác bướng bỉnh hoảng hốt như trốn chạy, tựa chú cá con giãy khỏi lưỡi câu, vội vã thoát trong chớp mắt.
Sở Ý lặng án thư, ánh mắt dừng trang giấy Tuyên Thành đang trải rộng.
Hắn chẳng mảy may biểu lộ cảm xúc, chỉ lẳng lặng cẩn thận vô cùng thu chữ mà hai cùng , gấp ngay ngắn vuông vức, nhẹ nhàng cất trong tay áo.
Tựa như đang cất giấu một bí mật.
…
Đầu tháng Mười, tiết thu dần đậm.
Con đường núi uốn lượn vươn lên cao, kẽ đá phủ đầy rêu xanh. Cơn gió đầu thu tuy se se lạnh, nhưng vẫn đủ sức xua tan nóng còn sót của mùa hè. Kẽ lá xạc xào lay động, phả cái nóng ẩm oi ả. Đâu đó cành cây, tiếng ve sầu vẫn còn vương , day dứt chẳng chịu tan .
Kỳ huấn luyện võ thuật năm nay vẫn như thường lệ, mở màn bằng phần thi “leo núi”.
Thế nhưng, đây nào một chuyến du ngoạn ngắm cảnh sắc thông thường…
Đám học trò bộ leo núi, suốt cả chặng đường ngựa kiệu, mang theo hành trang gọn nhẹ để lên đến khu cắm trại đỉnh núi, ăn uống nghỉ ngơi đều ở đó. Địa thế trong núi trập trùng bất định, dọc đường còn đặt sẵn vài cửa ải nhỏ, để thử thách thể lực và ý chí, đòi hỏi sự phối hợp và mưu lược.
Nếu ai tụt giữa chừng, những tính điểm huấn luyện, mà còn ở chân núi nghỉ một đêm, chịu đói chịu rét, ngày hôm leo từ đầu.
Đối với các học trò mà , cuộc thi là “bài tập”, cũng là một cuộc tranh tài cao thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-81-lang-van-duong-ky-su-het-rung-dong-tham-kin-chang-the-to-bay.html.]
“Hai cùng bàn là một nhóm.” Tiên sinh huấn luyện võ thuật dõng dạc tuyên bố: “Trên đỉnh núi cắm cờ đỏ, đến đầu tiên cộng mười điểm, những còn sẽ tính điểm theo thời gian. Kẻ nào vi phạm kỷ luật sẽ xử lý điểm.”
Lời dứt, những cùng bàn nhanh chóng lập thành đội, tiếng thì thầm bàn tán lập tức rộ lên như ong vỡ tổ chân núi.
“Sở T.ử Chiêm.” Lục Huyền Phong vỗ một tay lên vai thiếu niên: “Ta đợi ngươi nữa, hẹn gặp đỉnh núi. Để xem ngươi cách nào mà thắng .”
Sở Ý thờ ơ liếc một cái, giơ tay gạt phắt cánh tay đang đặt vai : “Nhàm chán, thắng ngươi thì gì đáng để .”
Lục Huyền Phong “chậc” một tiếng, đang định thêm thì thấy dường như Sở Ý chẳng sức mà đôi co với , ánh mắt lướt qua đám đông, dừng ở một hướng nào đó.
“Ngươi đang ai thế?”
Sở Ý tìm thấy một bóng hình giữa dòng , bèn với Lục Huyền Phong: “Không rảnh nhảm với ngươi nữa.”
Lục Huyền Phong ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.
Sở Ý thẳng một mạch đến một nơi trong đám đông, nhanh tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
Dung Kim Dao vẫn còn đang đắn đo xem nên cáo bệnh để trốn kỳ huấn luyện võ thuật , thì bỗng một giọng nhàn nhạt vẳng bên tai: “Đi thôi.”
Nàng đầu .
“Đi?” Dung Kim Dao ngẩn , ngờ vực hỏi: “Nếu chậm, ngươi chê vướng chân chứ?”
“Chính vì cô chậm…” Sở Ý liếc nàng một cái: “...nên mới để mắt đến cô, kẻo lát nữa cô lăn từ xuống cũng ai .”
Sự ngạc nhiên trong lòng Dung Kim Dao câu dội cho tan biến còn một dấu vết.
Thôi , nàng thể cứ mãi là vị công chúa ốm yếu bệnh tật trong mắt ngoài , nàng học cách tự leo lên đỉnh núi.
Đoạn đường núi ban đầu còn khá bằng phẳng, lát bằng đá xanh, hai bên cành lá sum suê, thỉnh thoảng cơn gió thoảng qua, mang theo vài làn hương thơm trong lành của cỏ cây.
Lúc đầu, Dung Kim Dao còn thể c.ắ.n răng theo kịp bước chân của Sở Ý, nhưng càng lên cao, cái nóng ẩm càng thêm nồng, tay nải nhỏ lưng bất giác như nặng thêm vài cân. Mấy sợi tóc mai bết thái dương, mồ hôi men theo sống lưng chảy xuống, thấm ướt lớp áo trong, mang đến một cảm giác nóng nực nhớp nháp.
Sườn núi mỗi lúc một dốc, rêu xanh trơn trượt, Dung Kim Dao lơ đãng một chút, chân trượt , hình loạng choạng, suýt nữa thì cắm đầu ngã nhào xuống .
Một bàn tay đột nhiên vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo nàng vững .
“Cô chứ?” Sở Ý khẽ chau mày.
Dung Kim Dao kéo cho vững, nhưng trái tim vì khoảnh khắc mất thăng bằng mà đập thình thịch, ngay cả thở cũng đôi phần hoảng loạn. Nàng gật đầu, cố gắng định nhịp thở: “Không .”
Sở Ý gì, chỉ sắc mặt rõ ràng tái của nàng, liếc qua vầng trán ướt đẫm mồ hôi, đoạn cúi , xách thẳng tay nải lưng nàng lên vắt lên vai .
“Ngươi…”
“Đừng vướng chân nữa.”
Câu hề nặng lời, là đang trách móc là sự quan tâm thầm lặng.
Quãng đường tiếp theo, cả hai đều im lặng.
Đường núi mỗi lúc một cheo leo, thỉnh thoảng vài chú chim từ lùm cây giật bay vút lên, vỗ cánh phần phật khuất dạng, lướt những tầng mây mặt trời nhuộm một màu đỏ rực. Tiếng ve mùa thu râm ran, núi rừng tĩnh lặng, đôi lúc chỉ tiếng sỏi đá vụn lạo xạo lăn xuống, nhưng cũng khi tiếng chim lướt cành xao động cả một vùng lá rơi.
Sở Ý ở phía nàng, bước chân vẫn vững chãi, hai tay nải vai đè nặng khiến hình khom xuống.
Đi một đoạn, Dung Kim Dao cuối cùng nén lòng, cất tiếng phá vỡ sự im lặng: “Ngươi thấy mệt ?”
Sở Ý dừng bước, chỉ thản nhiên đáp ba chữ: “Ta quen .”
Dung Kim Dao khe khẽ lẩm bẩm một câu: “ là đồng da sắt.”
Nàng bất giác rảo bước nhanh hơn, tiến đến sóng vai cùng Sở Ý, bắt đầu câu chuyện phiếm: “Mấy đêm nay ngươi đều thắp đèn miệt mài ở học đường, là vì bài vở ?”
“Bài vở chỉ là một phần.” Sở Ý đáp: “Gần đây đang luyện tập ở cấm quân doanh, những gì bỏ lỡ đành đến học đường học bù ban đêm.”
“Cấm quân doanh?” Dung Kim Dao kinh ngạc .
“Ừm.” Sở Ý vẫn thẳng về phía : “Ta chuẩn tòng quân xuất chinh, nếu gì đổi, chậm nhất là mùa xuân năm sẽ lên đường. Khoảng thời gian học bao nhiêu bấy nhiêu.”
Dung Kim Dao sững trong giây lát, rũ mắt : “Ngươi là con nhà quyền quý, phụ che chở, cần liều như cũng sẽ một tiền đồ rộng mở.”
Sở Ý gì.
Hắn ngẩng đầu về phía chân trời, một vệt ráng đỏ đang từ từ lan , nhuộm cho đỉnh núi một màu vàng óng.
Hồi lâu , mới trầm giọng cất lời: “Nếu ngay cả bản còn đủ sắc bén, thì thể bảo vệ niềm tin mà bảo vệ, che chở cho mà che chở.”
Dung Kim Dao ngẩn .
“Ngươi tướng quân ?” Nàng hỏi.
Sở Ý gật đầu.
Dung Kim Dao : “Vậy ngươi từng nghĩ, nếu thực sự chiến trường, liệu thể sẽ trở về ?”
Sở Ý im lặng vài giây, đoạn bình thản đáp: “Sống c.h.ế.t vốn là lẽ thường tình. Nếu ai cũng sợ c.h.ế.t, thì biên cương giữ ?”
Dung Kim Dao ngắm gò má thanh tú của , trong lòng như thứ gì đó khẽ chạm .
Nàng chợt nhớ đến lời Lý từng nhận xét về Sở Ý là “tư chất tuyệt vời, tâm tính cực kỳ vững vàng”. lẽ điều thực sự khiến trở nên trầm tĩnh và kiên định như bây giờ, chỉ đơn thuần là xuất và thiên phú, mà phần nhiều hơn là sự luyện và kiên trì quản ngày đêm.
“Vậy còn cô thì ?” Hắn hỏi ngược : “Từ khi chúng quen , lúc nào cô cũng lưỡng lự bất định, dù là thi võ thi văn, cô đều chẳng mấy chuyên tâm.”
Sở Ý bình tĩnh nàng: “Vậy còn cô, cô gì?”
Dung Kim Dao hỏi đến ngây cả .
Nàng cụp hàng mi xuống, bóng mi đổ thành một mảng li ti. Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhưng phát hiện trong đầu là một m.ô.n.g lung, trống rỗng, chẳng hề lấy một câu trả lời rõ ràng.
“Ta…” Bước chân Dung Kim Dao chậm , giọng cũng nhỏ : “Thực , . Ta việc gì đặc biệt , chỉ là sắp đặt để đến ngày hôm nay, sách, lễ nghi, nữ công, thứ gì cũng từng học qua, nhưng chẳng thứ nào là thực sự yêu thích cả. mà, bây giờ một điều.”
Sở Ý nghiêng đầu nàng.
“Ta về thời thơ ấu nữa.” Nàng mím môi: “Không sống cái cuộc sống ai đó sắp đặt, sắc mặt khác mà sống, càng vì bất kỳ ai mà tổn thương chính .”
Đáy mắt Sở Ý thoáng hiện lên một tia cảm xúc hiếm thấy.
Tựa như một mặt hồ sâu vốn tĩnh lặng, bỗng một viên sỏi nhỏ rơi xuống khuấy động.
“Rất .” Hắn : “Cô chính là cô.”
Cô chính là cô, là duy nhất, nên cần vì khác mà tổn thương bản .
Ánh mắt Dung Kim Dao khẽ lóe lên.
Đường núi ngày càng hẹp , hai một một , nhưng còn vội vã như lúc , bước chân cũng dần chậm rãi hơn.
Đoạn đường núi dường như dài vô tận, mặc cho cứ , cứ thở, gió thu lướt qua núi rừng, mây mù cuồn cuộn dâng lên từ thung lũng. Sắc trời dần sẫm , ánh tà dương xiên xiên chiếu xuống, hắt lên rặng núi xa xa một bóng hình màu đỏ cam.
Chẳng qua bao lâu, bậc đá cuối cùng ở ngay chân.
Đã tới đỉnh núi .
Đây là một ngọn núi quá cao, nhưng đỉnh núi thể phóng tầm mắt bao quát nửa thành Thượng Kinh.
Tà dương loang dần nơi chân trời tựa như ai vô tình đ.á.n.h đổ hộp phấn son, tầng tầng lớp lớp nhuộm thắm cả một trời. Biển mây cuồn cuộn chân từng lớp từng lớp nối đuôi , bao la hùng vĩ, mênh mang vô tận, dường như giữa đất trời chỉ còn nơi một cõi tịch liêu.
Dung Kim Dao đỉnh núi, mái tóc gió thổi bay phất phơ, vài lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi bết nhẹ bên gò má, nhưng chẳng hề chút nhếch nhác nào, ngược còn điểm thêm vài phần trong trẻo tinh khôi như gió núi gột rửa.
Nàng hít một thật sâu, ánh mắt ráng chiều nơi xa nhuộm một tầng sáng dịu dàng, bất giác thốt lên: “Đẹp quá…”
Sở Ý vác hai tay nải bên cạnh với vẻ mặt bình thản, cũng bất giác ngắm cảnh sắc hiếm khó tìm .
Suốt một thời gian dài, quen với ánh đao bóng kiếm ở cấm quân doanh, hiếm dịp trèo cao trông xa. Giờ phút lặng đỉnh núi, chợt nhận non sông cũng một mặt dịu dàng đến thế.
Sau , nếu thật sự bước lên con đường chinh chiến, nếu thể khải trở về, cũng một nữa leo lên ngọn núi , để ngắm phong cảnh của thế gian.
Gió mỗi lúc một thổi mạnh hơn, Sở Ý bèn đặt tay nải xuống. Dung Kim Dao vẫn hướng mắt về phía xa, tà áo bay phần phật, tựa như cánh bướm trắng duy nhất giữa đất trời, nhẹ nhàng thanh thoát, kiên cường bướng bỉnh.
Dung Kim Dao đầu , gọi : “Sở Ý.”
Hắn đáp: “Sao ?”
Ánh mắt Dung Kim Dao trong vắt, dường như cuối cùng thông suốt điều gì, nghiêm túc : “Bây giờ, lẽ hiểu .”
“Hiểu gì cơ?”
“Ngươi vì chiến công, cũng vì vang danh thiên hạ, mà bởi vì ngươi thật sự bảo vệ một điều gì đó, dẫu cho đó chỉ là cảnh sắc mắt .”
Sở Ý khẽ sững , đôi môi mấp máy, nhưng thốt nên lời.
Khóe môi Dung Kim Dao cong lên, nở một nụ rạng rỡ như hoa: “Vậy thì… thật lòng chúc phúc cho ngươi. Chúc ngươi đao kiếm thể xâm phạm, trăm trận giao tranh mà chẳng hề tổn hao một sợi tóc, những điều mong mỏi trong lòng đều thuận buồm xuôi gió, vẹn tròn viên mãn. Cũng nguyện cho ngươi mỗi vung kiếm khắp chân trời, rong ruổi phương xa, đều thể bình an trở về, khi đặt chân về nhà ánh trăng vẫn vẹn nguyên dáng hình thiếu niên.”
Giọng Dung Kim Dao nhẹ, nhưng từng lời từng chữ đanh thép vang vọng, ngân nga giữa đỉnh núi mênh mông.
Sở Ý mặt nàng, nét mặt chút xúc động. Gió thổi khiến khẽ nheo mắt, như thể ánh ráng chiều cho chói lòa.
Một lúc , khẽ : “Ta còn tưởng cô sẽ ‘Đừng đến những nơi nguy hiểm như ’.”
Dung Kim Dao cũng bật , trong mắt phản chiếu ánh hoàng hôn và sắc mây: “Chẳng ngươi ? Nếu ai ai cũng sợ c.h.ế.t, thì biên cương giữ ?”
Nàng : “Sau nếu cơ hội, chúng cùng leo núi nhé.”
“Được.” Hắn đáp.
Gió núi gào thét, cuốn theo sương mỏng lướt qua đỉnh non, thổi tung vạt áo bay lượn như cánh hoa diên vĩ. Ánh ráng vàng rực rỡ từ những kẽ mây tuôn chảy xuống, dường như đất trời trong khoảnh khắc lặng ngắt như tờ, chỉ còn hai họ giữa nơi ánh sáng và bóng mây đan xen.
Ánh mắt Sở Ý dừng một thoáng lọn tóc khẽ bay của Dung Kim Dao, cúi xuống, đưa tay mò trong một khe đá.
Hắn nhặt một viên sỏi nhỏ lên.
Đó là một viên sỏi núi thể bình thường hơn, vì năm tháng dãi dầu mưa nắng, nước mưa xói mòn nên trở nên tròn nhẵn và mát rượi, bề mặt còn thể thấy những đường vân li ti.
Sở Ý nắm viên đá trong tay, lau sạch sẽ đưa đến mặt Dung Kim Dao: “Giữ kỷ niệm.”
Dung Kim Dao đón lấy, cúi đầu viên đá.
Sở Ý : “Ta cũng chúc cô bình an thuận lợi, can đảm và tự do.”
Dung Kim Dao khép năm ngón tay , siết chặt viên đá, mỉm với .
Đó là nụ xã giao, cũng chẳng nụ qua loa cho lệ, mà là một nụ ẩn chứa chút rung động, chút chân thành, và một chút… dịu dàng mà chính nàng cũng từng nhận .
Nàng cẩn thận cất viên sỏi vạt áo trong, áp sát nơi trái tim .
“Chúng thôi.” Dung Kim Dao .
“Được.” Sở Ý đáp.