Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 79: Lăng Vân Đường ký sự (1) “Sao thế, thấy ta là muốn chạy à?”
Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:50:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Cuối tháng Tám, trời quang mây tạnh, nắng gắt treo đỉnh đầu.
Trên con đường quan lộ thênh thang Lăng Vân Đường, xe ngựa nối đuôi ngớt, dòng chen chúc đông nghịt, tất cả đều là những học trò mang theo hòm sách đến nhập học.
Trang phục của họ tuy lộng lẫy, nhưng bước chân thiếu mấy phần hăng hái của tuổi trẻ, vẻ mặt thì thiếu kiên nhẫn, kẻ bi ai sầu thảm, thậm chí còn phảng phất nét tuyệt vọng khôn nguôi.
Suy cho cùng, bắt đầu từ hôm nay, họ sẽ chính thức bước năm học cuối cùng tại Lăng Vân Đường – một năm học đầy khắc nghiệt.
Bên vệ đường, một cỗ xe gấm một thiếu nữ vận chiếc váy dài màu vàng hạnh đang níu chặt rèm xe buông, hàng mi đẫm lệ phụ nữ trong xe: “Mẫu , con ở nội xá ... Giường trong nội xá cứng đến độ thể gãy cả xương cốt!”
Nàng nũng, đưa đôi mắt đáng thương mẫu .
Người phụ nữ trong xe chỉ thở dài ngao ngán, dẫu lòng đau như cắt cũng đành bất lực, chỉ thể dịu dàng an ủi: “Quy củ của Lăng Vân Đường là , mẫu thương con đến mấy cũng thể phá lệ. Huống hồ, Lục công chúa cũng theo học ở Lăng Vân Đường! Công chúa cành vàng lá ngọc còn chẳng chê giường cứng, lời của con tuyệt đối để khác thấy đấy!”
Cảnh tượng như thể bắt gặp ở khắp nơi.
Cách đó xa, một thiếu niên ăn vận cầu kỳ đang lén lén lút lút thì thầm to nhỏ với tên tiểu đồng nhà .
Nét mặt vẫn mang vẻ công tử bột quen thói ăn chơi, nhưng lúc hiện rõ sự lo lắng: “Ngươi mau theo học đường, đợi điểm danh xong thì trốn nhà chứa củi ở hậu viện. Mấy ngày tới ngươi mang cơm nước cho , tối đến thì lấy nước cho rửa chân...”
Tên tiểu đồng trông bộ khó xử: “Tiểu Hầu gia, nhưng mà Lăng Vân Đường năm nay...”
Lời còn dứt, thấy một bóng cao ráo từ phía thong thả bước tới.
Người đó mặc học phục sẫm màu, tay cầm thước răn dạy, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua bóng dáng thiếu niên đang che giấu tên tiểu đồng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ giễu cợt.
Vị sư giơ cây thước lên, giọng lớn nhưng mang theo khí thế đĩnh đạc, vang lên rõ rành rọt trong tai : “Bắt đầu từ năm nay, các còn là trẻ con nữa, tuân theo phép tắc của Lăng Vân Đường, phép tùy tiện càn! Nếu tuân theo sự sắp đặt, giở trò khôn vặt, bất kể phận thế nào đều sẽ đuổi khỏi Lăng Vân Đường!”
Lời dứt, các học trò đều im bặt, sắc mặt ít thoáng đổi.
Lăng Vân Đường là học phủ cao nhất do hoàng gia lập , chuyên dạy dỗ con em hoàng tộc và các tiểu thư nhà quyền quý, thời gian học kéo dài sáu năm. Năm năm đầu tương đối tự do, chương trình học khá nhẹ nhàng, việc quản thúc cũng quá nghiêm ngặt, thậm chí học trò còn mang theo tỳ nữ, hầu để chăm lo, sống những ngày tháng an nhàn, thoải mái.
năm cuối cùng thì khác.
Từ năm nay trở , tất cả đều ở trong nội xá, tớ hầu hạ, yến tiệc gia đình, cứ bảy ngày mới về nhà một . Thậm chí lễ khai giảng, họ còn đưa đến vùng ngoại ô hoang vắng để tham gia huấn luyện võ thuật trong nửa tháng.
Nói cách khác, những vị công tử, tiểu thư từ nhỏ quen gấm vóc lụa là, nuông chiều hết mực, từ nay về sẽ tự tay thu dọn xiêm y, giặt giũ chăn nệm, tập quen với việc tự gánh nước, thắp đèn, chép sách, thậm chí là luyện võ rèn ... thể ỷ gia nhân và hầu nữa.
Một góc ven đường, bên trong cỗ xe ngựa tĩnh lặng, một giọng nam lành lùng vang lên giữa gian chật hẹp: “Tiểu Lục.”
Dung Kim Dao buông rèm xe xuống, dời ánh mắt , về phía nam nhân đối diện, ngập ngừng : “Đại ca, chuyện ở nội xá thì , chỉ là...”
Nàng thăm dò liếc Dung Duật Hành.
“Chỉ là cái gì?”
"Chỉ là... cùng bàn với Sở Ý.” Dung Kim Dao buông một tiếng thở dài, rầu rĩ : “Muội và bát tự xung khắc.”
Ở Lăng Vân Đường, quy củ vô cùng nghiêm ngặt, chỗ của các học trò gần như bao giờ đổi.
Huống hồ, nàng và Sở Ý vốn là cặp đối thủ một mất một còn mà ai ai cũng , hễ gặp là đấu đá long trời lở đất, đến độ các cũng quen, chẳng buồn bận tâm đến ân oán giữa hai họ nữa.
Còn về chuyện “bát tự xung khắc”, Dung Kim Dao chẳng hề bừa, mà là sự thật rành rành.
Năm đầu tiên nhập học, Sở Ý trèo tường thì nàng bắt gặp, nàng bèn “uy h.i.ế.p dụ dỗ” băng bó cho một chú mèo con. Thật trùng hợp , hai chỉ học cùng lớp mà còn cùng bàn.
Nói cách khác, hai họ chung một chiếu, dùng chung một nghiên mực, là mối quan hệ gần gũi đến độ cùi chỏ luôn chạm .
Năm đó, mới chân ướt chân ráo Lăng Vân Đường, ai nấy đều còn xa lạ, nên hai họ chung đụng cũng khá hòa hợp, xung đột gì to tát.
Bắt đầu từ năm thứ hai, chuyện dần dà trở nên khác hẳn.
Dường như trời sinh nàng xung khắc với Sở Ý. Mỗi nàng chuyện gì đó “ đắn”, y như rằng đều bắt gặp. Ánh mắt thiếu niên nàng phảng phất nét kỳ lạ, đôi đồng tử đen láy ẩn chứa sự dò xét đăm chiêu, thoáng chút ý vị trêu chọc, đuôi mày khẽ nhướng lên, tựa như thấu hết thảy những mưu mẹo nhỏ nhặt trong lòng nàng.
Dung Kim Dao cũng chẳng buồn giải thích với Sở Ý, dù họ cũng thiết gì.
Chỉ là , nàng còn vô tình để gánh tội hai .
Một là lúc chia đội đá cầu, nàng ngã ngựa, gánh vác nàng; thứ hai chính là Tết Đoan Dương năm nay, nàng đá Giang Thiên Lăng xuống ao nhưng “gắp lửa bỏ tay ” cho Sở Ý, khiến cho lời đồn hai là đối thủ một mất một còn ngày càng lan rộng.
Dung Kim Dao sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, bèn đem chuyện của Giang Thiên Lăng kể vắn tắt cho trưởng một lượt, : “Sau Tết Đoan Dương, giả vờ chân thương lành, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ mới đến Lăng Vân đường. Sở Ý tìm để trả thù, e là sắp tức c.h.ế.t .”
Hơn nữa, đây cũng là năm cuối cùng ở Lăng Vân Đường, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà đấu đá với .
Dung Duật Hành xong chỉ lắc đầu mỉm .
Những chuyện vặt vãnh giữa Lục và Sở Ý, ít nhiều cũng qua, chỉ là lúc chính miệng Dung Kim Dao kể , cảm thấy mối quan hệ của họ còn thú vị hơn cả lời đồn.
Dung Duật Hành ngẫm nghĩ một lát, vạch cho nàng một con đường sáng: “Sau lễ khai giảng, chỗ sẽ ghi sổ, thể đổi nữa. Nếu thật sự bạn cùng bàn với Sở Ý, thì hãy nhân lúc lễ khai giảng bắt đầu, mau đến gặp trình bày cho rõ.”
“Vâng!”
Được Dung Duật Hành cho phép, đôi mắt Dung Kim Dao chợt sáng rực lên. Nàng đeo hòm sách nhảy xuống xe ngựa, vẫy tay với nam nhân bên trong, giọng nhanh nhảu: “Đại ca, đây.”
...
Bước Lăng Vân Đường, những hàng cột sơn son đỏ thắm uốn lượn dọc theo hành lang dài, kéo mãi đến Tàng Thư Lâu ở nơi sâu nhất.
Bên ngoài hành lang, những rặng liễu rủ khẽ đung đưa trong gió, in bóng lung linh mờ ảo xuống mặt hồ. Làn nước trong vắt như gương, soi tỏ cả trời xanh mây trắng. Thỉnh thoảng, vài chú chim nước bất chợt lướt qua giữa hồ, khuấy động mặt nước tĩnh lặng thành từng vòng sóng gợn lăn tăn, lan tỏa những vệt sáng lấp lánh.
Sau khi thu dọn xong phòng ốc, Dung Kim Dao bèn nhân lúc lễ khai giảng chính thức bắt đầu, thẳng đến Tàng Thư Lâu nơi các ở.
Tà váy lụa sa màu hạnh thêu hoa văn mây nhấp nhô theo từng bước chân vội vã của thiếu nữ, đôi mắt của nàng khẽ cụp xuống, hàng mi dài cong vút tựa cánh quạ nhẹ nhàng rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-79-lang-van-duong-ky-su-1-sao-the-thay-ta-la-muon-chay-a.html.]
Lần đến đây, lòng Dung Kim Dao trĩu nặng, tựa như đang dấn một trận chiến ác liệt.
Nếu đổi chỗ , thì một năm sắp tới, nàng đấu trí đấu dũng với Sở Ý cùng một bàn học. Huống chi năm nay còn nửa tháng huấn luyện võ thuật, lỡ ngày nào đó tâm trạng Sở Ý vui, tuốt kiếm chĩa thẳng nàng thì ?
Nghĩ đến đây, Dung Kim Dao bất giác đưa tay xoa thái dương, rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đến Tàng Thư Lâu.
Tàng Thư Lâu dựng ở phía đông của Lăng Vân Đường, tòa lầu sừng sững vươn thẳng lên trời, cao ngất bảy tầng. Nếu tạm thời các vướng bận việc dạy học thì thể tìm một gian phòng trong lầu để nghiên cứu kinh thư, luận bàn đạo lý, học trò cũng thể tùy ý lên lầu tra cứu điển tịch.
“Học trò Dung Kim Dao, cầu kiến .”
Nàng yên ngoài lầu, cúi hành lễ, giọng điệu cung kính ngoan ngoãn.
Từ trong Tàng Thư Lâu vọng tiếng lật sách sột soạt, ngay đó, một giọng ôn hòa cất lên: “Vào .”
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa bước , một mùi đàn hương dịu nhẹ len lỏi trong thở.
Một vị vận áo nho bào sẫm màu đang ngay ngắn thư án, tay lật giở sổ học bạ của năm mới, thấy Dung Kim Dao bước , bèn ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Ánh mắt của vị trưởng giả đôn hậu toát lên vẻ hiền hòa, ông buông quyển sách trong tay xuống, mỉm hỏi: “Sao hôm nay công chúa đích đến tìm lão phu? Chẳng chuyện gì quan trọng chăng?”
Dung Kim Dao chớp chớp mắt, nở một nụ ngoan hiền ngọt ngào: “Thưa , học trò một chuyện thỉnh cầu.”
Tiên sinh mỉm đáp: “Công chúa cứ , cả.”
Nàng chần chừ trong giây lát, khẽ cúi đầu, dáng vẻ như điều khó . Mãi một lúc , nàng mới ho khẽ một tiếng thăm dò: “Học trò nghĩ rằng, năm nay liệu thể sắp xếp chỗ một chút ạ?”
Tiên sinh lấy ngạc nhiên: “Ồ? Vì thế?”
Dung Kim Dao soạn sẵn lời trong bụng, bèn vẻ sầu não, thở dài một , giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ: “Thưa , điều , học trò và Sở Thế tử thực sự… thể hòa hợp nổi. Tính khí nóng nảy, tính tình quái gở, học trò mà cứ tiếp tục chung bàn với , e rằng… e rằng ngày chọc giận , đ.á.n.h cho một trận cũng nên.”
Giọng điệu của nàng pha chút tủi hờn, đôi mắt long lanh ngấn nước càng ánh lên vài phần “khiếp sợ”.
Cái dáng vẻ của Dung Kim Dao nếu để ngoài thấy, e rằng sẽ tin là thật. Thế nhưng, quen hai họ nhiều năm, vốn tường tận tính nết cũng như mối quan hệ giữa nàng và Sở Ý, thấu tâm tư của nàng cho .
Nghe , vuốt râu trầm ngâm giây lát, đưa ánh mắt phần kỳ lạ nàng: “Công chúa và Thế tử hòa hợp, điều quả thật sai. Thế nhưng…”
Tiên sinh bỗng chuyển giọng, đầy thâm ý : “Vừa lúc Sở Thế tử đến tìm lão phu, một kiểu khác hẳn.”
Sở Ý đến tìm ư?
Dung Kim Dao sững , trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Nói gì thế ạ?”
Tiên sinh mỉm nàng: “Hắn với lão phu, năm nay vẫn chung bàn với công chúa, còn bảo hai hòa hợp vô cùng.”
Không khí bỗng chốc lặng như tờ.
“…”
Dung Kim Dao ngây trong Tàng Thư Lâu, suýt thì tưởng tai vấn đề. Nhất thời nàng thể tin nổi những lời , bèn kinh ngạc thốt lên: “Hắn , chúng hòa hợp ư?”
Nàng và Sở Ý ư? Hòa hợp á?
Dung Kim Dao cẩn thận ngẫm , ba năm nay hai họ hễ gặp mặt là đấu khẩu, mở miệng là châm chọc, trong giờ học thì tranh giành hơn thua, đến cả lúc tình cờ chạm mặt bên ngoài Lăng Vân Đường cũng buông lời lạnh lùng châm biếm, móc mỉa đối phương. Nếu kể hai nào trong Lăng Vân Đường đội trời chung nhất, thì tên của nàng và Sở Ý chắc chắn chiếm hai vị trí đầu bảng.
Vậy mà giờ đây, chạy tới chỗ chủ động đòi chung bàn, còn dám hai họ “hòa hợp vô cùng” ư?
Nhất thời, Dung Kim Dao tài nào đoán Sở Ý đang nghĩ gì, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu, nhưng cũng tiện tiếp tục phiền , đành hành lễ cáo lui.
…
Rời khỏi Tàng Thư Lâu, trời gần bóng, sắp đến giờ dùng bữa trưa, phần lớn học trò kéo đến nhà ăn.
Dung Kim Dao khẽ xoa xoa bụng, cảm thấy bụng trống rỗng, cồn cào, bèn định bụng cũng sẽ đến nhà ăn dùng bữa, tạm gác chuyện đổi chỗ sang một bên, bận tâm đến nữa.
Trên đường đến nhà ăn, nàng thể qua một khu luyện võ rộng thênh thang.
Nơi đây địa thế thoáng đãng, bốn bề là những rặng trúc xanh cao vút mọc thẳng tắp, quả là nơi lý tưởng để múa kiếm. Giữa sân luyện võ, cơn gió nhẹ thoảng qua tung bay vạt áo bào tay rộng của đang luyện kiếm. Ánh kiếm loang loáng cuốn theo vài chiếc lá rụng, pháp uyển chuyển như mây trôi nước chảy, ẩn chứa luồng sát khí sắc bén.
Bản năng thôi thúc nàng dừng bước, nhưng rõ dung mạo của nọ, Dung Kim Dao thầm kêu một tiếng oan gia ngõ hẹp, theo phản xạ định bụng sẽ đường vòng.
“Vút!”
Nào ngờ, nàng cất bước, mũi kiếm x.é to.ạc gian, một luồng kiếm khí sắc bén mang theo tiếng gió rít gào thét ập đến.
Tim Dung Kim Dao giật thót một cái, gần như là một phản xạ vô điều kiện, nàng vội lùi nửa bước. Một luồng hàn quang lạnh lẽo sượt qua ống tay áo của nàng, cắm phập cây cột hành lang ngay bên cạnh.
Thân kiếm khẽ rung lên bần bật, chùm tua rua nơi chuôi kiếm theo đà lao tới mà khẽ đung đưa, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh buốt.
Dung Kim Dao hoảng hốt đầu , liền trông thấy thiếu niên cách đó xa đang khẽ nhướng mày, mũi kiếm vẫn thu , tư thế tùy hứng ngạo mạn.
So với mấy tháng , dường như vóc dáng Sở Ý trổ mã cao hơn, đường nét mày mắt càng thêm sâu thẳm, sắc lẹm, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng xa cách như thường. Hắn đó tựa như một thanh trường kiếm tra vỏ, dẫu khí thế sắc bén ẩn dáng vẻ trầm tĩnh, vẫn khiến dám tùy tiện đến gần.
Dung Kim Dao với vẻ hoài nghi, trái tim trong lồng n.g.ự.c vẫn bình trở .
Mấy tháng gặp, dường như Sở Ý chút đổi...
Rốt cuộc là đổi khác ở ? Nhất thời nàng cũng rõ .
Trong lúc dòng suy nghĩ còn đang trôi nổi, thiếu niên đối diện bỗng bật một tiếng khẩy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ như như : “Sao thế, thấy là chạy ?”
Dung Kim Dao dẹp chút hoảng hốt còn tan, bày dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi, giả bộ đáng thương tựa cây cột hành lang bên cạnh: “Thật trùng hợp.”
“Ta chỉ tiện đường ngang qua thôi, ngược là Sở thế tử...” Nàng chỉ thanh kiếm vẫn còn găm cột, giọng run run: “Chẳng lẽ định g.i.ế.c ?”
Sở Ý thong thả bước gần, vươn tay rút phắt thanh kiếm đang găm cột, tùy ý phủi bụi bặm kiếm đưa mắt nàng, thản nhiên lên tiếng: “Chẳng trùng hợp chút nào. Ta cố ý đợi cô ở đây đó.”