Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 78: Trong lòng ta, Chiêu Chiêu là vầng trăng sáng tỏ.
Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:17:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Tiếng chuông vỡ tan lanh lảnh khắp gian phòng, bóng hình vách tường ngừng chao đảo, đảo điên.
Dung Kim Dao nước mắt, giữa bầu khí nóng bỏng, nàng gắng gượng gom góp một tia lý trí cuối cùng để tố cáo Sở Ý: “Ta còn ăn hạt lựu mà!”
là gieo gió gặt bão, xem như Dung Kim Dao thấm thía sâu sắc.
Vốn dĩ là nàng trêu chọc Sở Ý , thế mà giờ đây ngay cả hạt lựu còn kịp nếm, nắm đằng chuôi.
Dung Kim Dao cũng chẳng rốt cuộc sai ở bước nào, lẽ là do nàng kéo dài quá lâu, chỉ mải vui đùa mà xem nhẹ bản năng của một nam nhân. Còn Sở Ý, rốt cuộc cũng thể kìm nén nữa, nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn e là sẽ sinh bệnh mất. Thế nên mới còn dằn lòng, mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế của nàng để chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công.
Cổ tay thiếu nữ sợi dây buộc đính chuông bạc quấn chặt mấy vòng, chỉ cần nàng khẽ cựa quậy là một chuỗi tiếng chuông vang lên ngớt.
Sau màn “giày vò” , thở của Sở Ý chút rối loạn, chiếc áo choàng tắm sớm Dung Kim Dao vứt xuống đất, còn một mảnh vải che . Trái , y phục nàng vẫn còn nguyên vẹn, chỉnh tề.
Thế nên , cho dù Dung Kim Dao lệ đẫm hàng mi, Sở Ý cũng hề ý định buông tha.
Sở Ý lấy gậy ông đập lưng ông, khi trói nàng đấy, đầu ngón tay khẽ khàng lướt tới, chậm rãi vén vạt áo nàng lên trầm giọng cất lời: “Vội gì chứ?”
"Ta thể tự tay đút cho nàng từng hạt một.” Hắn cất tiếng hỏi: “Như đủ ân cần ?”
Dung Kim Dao mặt đỏ bừng tai nóng ran, thật tình chẳng hề “ân cần” theo kiểu chút nào.
Áo tắm giống những bộ xiêm y váy áo cầu kỳ, chỉ cần đẩy lên một cái là một luồng gió mát lạnh từ cuốn lên, men theo cổ chân trườn đến khoeo gối, cứ thế xộc thẳng lên ...
Dung Kim Dao kìm mà khép chặt hai chân , giọng run rẩy: “Ta cần đút.”
Nàng c.ắ.n chặt môi , co khuỷu tay định thúc Sở Ý, chỉ tiếc là chẳng ăn thua gì, vẫn vững như bàn thạch, ngược còn bắt đầu nhấp nhô tấm nàng như để trả đũa.
Dung Kim Dao cố nuốt ngược tiếng rên khẽ chực bật khỏi miệng trong.
Mọi thứ mắt bỗng nhòa , nàng cảm nhận sự rung động bên đang ngừng lớn dần, tựa như mây giông sấm dậy đang chực chờ bùng nổ.
Triều xuân vỡ đê, rồng cuộn bừng tỉnh, nóng thiêu đốt khiến đôi chân nàng mềm nhũn, gáy cũng dấy lên một cơn rùng li ti.
Dung Kim Dao theo bản năng lùi về , tấm lưng dán chặt thành giường, nhưng mặt đuổi theo, nâng bổng vòng eo nàng lên, nhất quyết ôm ghì lấy cùng giường mới chịu thôi.
“Trốn cái gì?”
“...Đâu trốn.”
“Sao giọng nàng nhỏ thế?”
“Chàng phiền quá !”
Cả hai mặt đối mặt chẳng chút che giấu, cùng đón nhận sóng gió.
Dung Kim Dao một mỏm đá ngầm nhô cao, khối đá lởm chởm chẳng chút nương tình mà ép chặt nàng.
Tiếng sóng triều lúc xa lúc gần vỗ về. Những bọt sóng li ti quyện theo làn gió biển mặn mòi, mệt mỏi mà vỗ ghềnh đá. Mỗi một va chạm, sóng tung lên vô vàn hạt nước trong veo, lả tả rơi xuống bề mặt đá.
Mái tóc cùng vạt áo trở nên xộc xệch, càng tăng thêm vẻ yêu kiều đáng thương. Dung Kim Dao nén xuýt xoa, trong cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành gọi tên : “Sở Tử Chiêm...”
“Ừm?”
Sở Ý khẽ nhướng mày: “Sao thế, A Dao khanh khanh.”
“Cởi trói cho .” Dung Kim Dao hít sâu một , lắc nhẹ cổ tay: “Khó chịu quá...”
Cuối cùng nàng hiểu vì Sở Ý tự c.ắ.n rách môi của .
Muốn động cũng chẳng thể động đậy, đôi tay chỉ thể chới với quờ quạng giữa trung nhưng mãi chẳng níu , đành động đón nhận những cảm giác nguyên sơ nhất.
Cổ tay nàng trói chặt, sợi dây trói mà Sở Ý thể giằng , với nàng tựa như gông cùm siết chặt lấy, thể nhúc nhích.
Dung Kim Dao khẽ giọng oán trách: “Ta trói chặt như , còn chừa đường cho giãy nữa.” Nàng ngừng một lát, bồi thêm một câu: “Chàng chẳng ngoan ngoãn chút nào!”
Không ngoan ngoãn?
Điểm , công nhận.
"Lúc nàng bảo động, hề động đậy.” Sở Ý thong thả đáp lời: “ nàng là động.”
“Chàng ăn ngang ngược.”
Toàn Dung Kim Dao tê rần.
Kẻ đầu sỏ gây tội còn bên tai nàng: “Chẳng nàng cứ la hét đòi ăn lựu ? Để đút cho nàng ăn.”
Sở Ý nâng cằm Dung Kim Dao lên, sâu đôi mắt mơ màng của nàng, ân cần hết mực đưa hạt lựu đến bên môi, nhưng cố tình day dưa nơi khóe môi chứ để nàng dễ dàng ăn .
Dung Kim Dao hờn dỗi mặt , thèm để ý đến : “Ta ăn nữa.”
"Há miệng , ngoan nào, nếu nàng sẽ kìm nén .”
Hắn rõ trong lòng, Dung Kim Dao phát tiếng động gì để phòng bên cạnh thấy, thế nên khi thúc , báo cho nàng: “Nàng sắp ăn lựu đây.”
Ban đầu, bóng hình của cả hai vẫn còn phân biệt đường nét của , nhưng chỉ trong chốc lát hòa quyện một, tựa như đôi chim liền cánh quấn quýt bên , khó lòng tách rời.
Dung Kim Dao ngửa đầu, đôi môi đào hé mở, ngậm lấy hạt lựu , vô tình hữu ý mà siết mạnh hơn một chút.
Chỉ một cái nghiến nhẹ, ánh mắt Sở Ý bỗng sẫm , bật một tiếng thở than trầm khàn.
Nơi biển trời giao hòa, ghềnh đá và sóng biển quyện , từng đợt nối tiếp ngừng. Ghềnh đá vẫn hiên ngang sừng sững, nhưng sự xô đập dứt của sóng biển, nơi đó cuộn lên ngàn lớp sóng bạc đầu.
Ngọn sóng dâng lên thật cao, nặng nề đổ ập xuống, bọt sóng vỡ tan thành vô vàn mảnh ngọc trắng ngần, tung bay, văng tung tóe giữa trung.
“Nhẹ thôi, đừng c.ắ.n hỏng mất, Chiêu Chiêu.” Sở Ý khẽ xuýt xoa: “Cả thảy chỉ hai hạt lựu, nàng ăn lượt thôi.”
Dường như Dung Kim Dao chẳng còn thấy gì nữa, hàng mi khẽ cụp xuống, thu trọn cử chỉ của cả hai đáy mắt, khẽ khàng phân bua: “Ta vẫn còn hai hạt đây .”
Nghe , Sở Ý nén nổi nụ : “Thế nàng bằng lòng cho nếm thử ?”
Dung Kim Dao khẽ sững , nhẹ nhàng gật đầu, đoạn rướn về phía : “...Ừm.”
Sở Ý ngậm lấy hạt lựu nàng đưa tới, đầu lưỡi khẽ lướt qua, vị ngọt thanh mát của nước lựu tức thì lan tỏa khắp khoang miệng, một vị ngọt chỉ riêng nàng .
Hắn khẽ nheo mắt, chất giọng trở nên khản đặc, trầm ngâm thốt lên: “Ngọt lắm.”
"Đây là quả lựu ngọt nhất từng ăn.”
...
Dung Kim Dao trải qua một ngày sinh thần khá là “khó quên” ở Vọng Sơn cốc, khi trở về thành Lương Châu, Sở Ý lao đầu mớ công vụ phức tạp, bận rộn thu xếp những việc còn .
Câu “ quá một năm, nhất định sẽ để về” mà Thái tử từng khi xưa thực hiện đúng như lời hẹn.
Quả nhiên, đầy một năm , chiếu chỉ triệu hồi về kinh gọn trong tay Sở Ý.
Trong thời gian ẩn chứa bao nhiêu màn đấu đá tranh giành, bao nhiêu âm mưu quyền thế, trải qua những sóng gió gì, những việc gì, ngoài cách nào , chỉ một Dung Duật Hành tường tận mùi vị trong đó, tựa như uống nước, nóng lạnh tự .
Hơn nữa, nhiều chuyện nhất định nén chặt lòng, hé răng nửa lời.
Sau khi việc sắp xếp thỏa, cuối cùng Dung Kim Dao và Sở Ý cũng thu xếp hành trang, bắt đầu hành trình trở về kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-78-trong-long-ta-chieu-chieu-la-vang-trang-sang-to.html.]
Hôm , trời trong mây tạnh, xa xa là núi xanh trập trùng uốn lượn, gần hơn là hoa dại ven đường đung đưa khoe sắc.
Sông núi Lương Châu dần khuất xa khỏi tầm mắt, đoạn đường tiến về Thượng Kinh ban đầu khá vắng vẻ, nhưng càng đến gần, đường quan lộ càng trở nên nhộn nhịp, những đoàn thương buôn, đường nối đuôi ngớt.
Dung Kim Dao vén rèm xe, nửa tựa bên cửa sổ, thong thả ngắm cảnh sắc bên ngoài, ánh mắt phiêu đãng theo bánh xe lăn, bất giác chút thất thần.
Lúc mới đến Lương Châu, tiết trời vẫn còn là mùa đông giá rét, gió bấc sắc như d.a.o cứa mặt đau rát. Khi , nàng vẫn còn lẩn trốn trong đám tân binh, ngày ngày thấp thỏm lo âu, thậm chí suýt chút nữa còn xem là gian tế, đến giờ vẫn còn hiện rõ mồn một mắt.
Lúc rời khỏi Lương Châu, thoáng chốc là mùa hạ, mà họ thành cũng một năm .
Ngoài xe, ánh nắng vàng rực rỡ trải dài mặt đất, tựa như đang mở một con đường cho họ trở về, cỏ cây um tùm, vạn vật càng thêm căng tràn sức sống.
Sở Ý cưỡi ngựa bên cạnh, thỉnh thoảng nghiêng đầu Dung Kim Dao một cái, thấy vẻ mặt nàng chút ngẩn ngơ, bèn cất tiếng hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Dung Kim Dao chống cằm, khẽ đáp: “Đang nghĩ xem giờ năm ngoái, chúng đang gì.”
Sở Ý nhớ rõ, liền tỉ mỉ kể : “Nàng lén xem sách tranh, nửa đêm ôm ngủ, ngày hôm là Hạ chí, chúng còn thả đèn hoa đăng...”
Dung Kim Dao vội đưa tay hiệu ngăn , lập tức ngắt lời : “Chuyện sách tranh thì cần nhắc cho nhớ !”
“Ừ.” Sở Ý sảng khoái đáp lời.
Hắn để ý thấy Dung Kim Dao ý định rụt trong xe, nhưng bản thỉnh thoảng ngắm nàng, bèn mỉm thuận theo, chuyển chủ đề: “Sắp thành , nàng về phủ luôn, là gặp Thái tử điện hạ ?”
“Đến gặp Đại ca .” Dung Kim Dao suy nghĩ một lát : “Lần Đại ca gửi thư cho , sắp sửa nghênh thú Thái tử phi. Hôn kỳ định ngay khi chúng về kinh lâu, còn đặc biệt dặn dò nhất định để kịp dự tiệc cưới. Ta tra hỏi cho nhẽ mới !”
Nàng khỏi chút xúc động, trong mắt lấp lánh niềm mong mỏi: “Thật mong Đại ca cũng thể tìm lương duyên, thuận lợi hạnh phúc, giống như chúng .”
Ánh mắt Sở Ý khẽ động, buông lời trêu chọc: “Trước đây còn tưởng sợ rằng Thái tử điện hạ sẽ cô độc đến già, ngờ cũng tìm mối lương duyên .”
Dung Kim Dao mở to đôi mắt hạnh, bất bình cho trưởng của : “Đại ca nho nhã lịch thiệp, phẩm hạnh trong sáng, khắp triều ai cũng hết lời khen ngợi, còn lòng hơn cả , thể cô độc đến già chứ!”
Sở Ý khẽ nhướng mày, ý lan tràn trong đáy mắt, thong thả cất lời: “Được , Thái tử điện hạ phong thái như ngọc, quang minh lạc, đương nhiên là lòng hơn .”
“ mà, cũng chẳng cần khác yêu mến, những chuyện đó đều đáng bận tâm.” Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú Dung Kim Dao rời: “Chỉ cần một nàng là đủ .”
Ánh nắng trong veo rót xuống, thiếu niên ngay ngắn lưng ngựa như tắm trong vầng hào quang rực rỡ, gương mặt tuấn tú càng thêm phần quyến rũ, hút hồn.
Dung Kim Dao giật nhẹ mi mắt, nàng cố tình hắng giọng một tiếng: “Lo mà cưỡi ngựa cho đàng hoàng !”
Sở Ý mỉm , giật nhẹ dây cương: “Tuân lệnh, công chúa điện hạ.”
Sau khi trở về Thượng Kinh, cần bẩm báo thì bẩm báo, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, việc dần quỹ đạo, cuộc sống cũng gì đổi lớn.
Dạo gần đây, Dung Kim Dao cứ bẻ ngón tay đếm từng ngày.
Nàng hết lòng mong đợi ngày đại hôn của Dung Duật Hành, cũng vô cùng tò mò hoàng tẩu rốt cuộc là một trang tuyệt sắc nhường nào. Để chuẩn quà mừng, nàng còn đặc biệt tìm đến một tú nương nức tiếng ở thành Thượng Kinh, tự tay chọn lựa từng sợi chỉ, từng mẫu hoa văn, định bụng sẽ tặng đại ca một bức Bách Điểu Triều Phụng đồ mang ý nghĩa chúc phúc viên mãn.
Sở Ý cũng thấy chuyện mới lạ, chỉ điều trái ngược với Dung Kim Dao.
Hắn cũng qua chuyện Dung Duật Hành cưới Thái tử phi, thế nhưng, phiên bản mà khác một trời một vực so với những gì Dung Kim Dao .
Theo lời Lục Huyền Phong, Thái tử phi nhất kiến chung tình với Dung Duật Hành.
Nàng vì tỏ rõ lòng , đặc biệt tìm một nơi thanh vắng, định bụng sẽ kéo gần cách giữa hai . Nào ngờ Dung Duật Hành thẳng thừng từ chối ngay tại chỗ, chỉ để một câu “ đôi bên cứ tương kính như tân là ”, đồng thời thẳng rằng đời sẽ yêu thích bất kỳ ai, cắt đứt tơ tình của Thái tử phi.
Vẻ mặt Lục Huyền Phong đầy thích thú: “Nói cũng thật bất ngờ, khi Thái tử phi Thái tử từ chối, chẳng những nản lòng thoái chí mà ngược còn buông lời hùng hồn, thề sẽ hái cho bằng đóa hoa đỉnh núi cao vời là Thái tử.”
Thiếu niên cũng từng câu “tương kính như tân” thuở lạnh: “Tương kính như tân ư? Đừng mạnh miệng quá.”
Lục Huyền Phong tán đồng: “Ha ha, đó, thì giống như ngươi bây giờ.”
Sở Ý nhíu mày: “...Lo cho bản ngươi .”
...
Ngày Dung Duật Hành thành hôn, khắp Đông cung giăng đèn kết hoa.
Đại hôn của Thái tử tất nhiên long trọng, cho dù giữa hai họ thiếu chút tình cảm lãng mạn, nhưng lễ nghi của hoàng gia thì phép sai sót một ly.
Bên ngoài điện, tiếng lễ nhạc dần vang lên, trong điện, bá quan đồng loạt cúi đầu hành lễ.
Dung Kim Dao trong bữa tiệc, ngắm Đại ca trong bộ hôn phục và hoàng tẩu với mũ phượng khăn voan, từng bước từng bước qua tấm t.h.ả.m gấm dài. Bóng dáng nam nhân cao lớn thẳng tắp, phong thái vẫn như xưa, còn là thiếu niên run lẩy bẩy vì rét trong đêm tuyết mùa đông năm nào nữa.
Thế nhưng trong đầu nàng, hình ảnh đêm tuyết cứ mãi chẳng thể phai mờ.
Dường như bên cạnh cảm nhận tâm trạng của nàng, bèn nắm lấy tay nàng, nghiêng ghé sát , hỏi ý nàng: “Đêm nay chúng nghỉ ở Hoan Ý cung nhé?”
Ra khỏi cung còn một đoạn đường, lỡ mất giấc ngủ của Dung Kim Dao, quả thực chút bất tiện.
Dung Kim Dao nhiều, chỉ gật đầu đồng ý, đoạn cầm ly rượu nếp mặt lên uống một cạn sạch, ngã Sở Ý, : “Ta vui quá.”
“Vui thì uống thêm vài ly nữa , lát nữa cõng nàng về Hoan Ý cung.”
“Thế thì cho lắm...” Trước bàn dân thiên hạ, Dung Kim Dao da mặt mỏng, bèn từ chối lời đề nghị của : “Thôi thôi.”
Chỉ điều, da mặt dù mỏng đến cũng chẳng thể nào chống men rượu đang ngấm dần, bao nhiêu vẻ e lệ, giữ gìn cũng cuốn trôi hết cả. Rượu dường như càng uống càng nóng, dần dà, mi mắt nàng bắt đầu trĩu nặng.
Chẳng từ lúc nào, đầu Dung Kim Dao nhẹ nhàng gục lên vai Sở Ý, cả trông mơ màng, bắt đầu dùng giọng mềm nhũn thúc giục: “Ta thật sự nổi nữa , mau cõng về Hoan Ý cung .”
Sở Ý : “Tiểu vô , say ?”
“Chưa say! Chỉ là choáng một chút thôi.”
Vừa tiệc rượu cũng sắp tàn, Sở Ý liếc mắt sang, thấy hai má Dung Kim Dao đỏ ửng vì say, bèn dứt khoát cõng nàng lên lưng một cách vững vàng, sải bước về phía Hoan Ý cung.
Đường trong cung thăm thẳm hun hút, bốn bề tĩnh lặng như tờ.
Dung Kim Dao mềm mại áp sát lưng Sở Ý, hai tay buông lơi vòng qua cổ , thỉnh thoảng tay nàng mân mê vùng da thịt bên cổ .
“Sở Ý...” Nàng chợt gọi tên , đổi giọng: “Phu quân!”
“Ta đây.” Sở Ý nhẹ nhàng đáp lời.
Dung Kim Dao nhắm mắt, mỉm : “Ta hỏi một câu.”
Ánh trăng tựa bạc chan hòa, bóng hình cả hai quyện chặt một. Sở Ý sải bước vô cùng vững vàng, nhưng cõng lưng chẳng chịu yên.
Sở Ý: “Nàng .”
Dung Kim Dao khẽ nghiêng đầu: “Chàng thích ?”
“Thích.”
“Vậy… sẽ yêu mãi mãi chứ?”
“Ừ.”
“Trong lòng …” Giọng Sở Ý nhẹ bẫng nhưng đong đầy vẻ trang trọng: “...Chiêu Chiêu chính là vầng trăng sáng tỏ.”
Người lưng bỗng dưng lặng thinh.
Sở Ý ngỡ nàng , nào ngờ thấy tiếng vải áo cọ sột soạt, Dung Kim Dao đang vùi mặt gáy , một dòng nước ấm nóng từ từ thấm ướt cổ áo.
“Ta thật lòng thích nàng.” Hắn dừng bước, ngước ánh trăng trong trẻo rải đầy mặt đất: “Chỉ nguyện cho nàng .”