Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 76: “Ngoan ngoãn nằm sấp xuống!”
Cập nhật lúc: 2025-11-16 11:54:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Ngay khoảnh khắc đôi môi họ chạm , một chú đom đóm lướt qua vạt áo đan xen lấy của cả hai. Bóng hai đổ dài biển hoa linh lan, hòa quyện thành một hình bóng dịu dàng, quyến luyến.
Lồng n.g.ự.c Sở Ý như thở ngọt ngào, mềm mại của thiếu nữ châm lên một ngọn lửa, nóng bỏng và cuồng nhiệt đến độ gần như thể thiêu đốt con thành tro.
Hàng mi Dung Kim Dao khẽ run lên, thở trở nên hỗn loạn vô cùng.
Nàng một thói quen nhỏ mỗi khi hôn, đó là nhắm mắt và lặng lẽ tận hưởng. Lúc , bên tai nàng thể rõ cả tiếng môi lưỡi quấn quýt, cùng những âm thanh ướt át khe khẽ vang lên.
Trước đây, thỉnh thoảng Dung Kim Dao sẽ dạng chân đùi Sở Ý, để cả hai mặt đối mặt. Vòng tay sẽ siết chặt lấy eo nàng, còn nàng thì cúi nâng mặt lên khẽ khàng mổ nhẹ, gặm cắn, một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
một khi hôn đến cuồng nhiệt, thì môi lưỡi sẽ trở nên đau rát, trái tim cũng đập dồn dập hơn, cả cứ lâng lâng, choáng váng.
Lần cũng , Dung Kim Dao vẫn nhắm mắt như một thói quen, để mặc cho bản chìm đắm trong nụ hôn triền miên kéo dài.
Giữa khung cảnh tuyệt mỹ thế , đương nhiên nụ hôn cũng thật nhẹ nhàng, bay bổng.
Thế nên, hôn một hồi, ý thức của Dung Kim Dao dần trở nên minh mẫn hơn, trong đầu bỗng nảy một ý nghĩ…
Nàng mở mắt , để ngắm dáng vẻ của Sở Ý khi động tình.
Nào ngờ, hàng mi chỉ hé một kẽ hở, Dung Kim Dao lập tức chạm ánh nóng bỏng của thiếu niên. Nàng giật , theo phản xạ lùi về .
Dung Kim Dao chẳng thể lùi , bởi vòng eo nhỏ nhắn Sở Ý kéo ngược trở về.
Sở Ý khẽ rũ mắt nàng, ánh mắt sâu thẳm, nặng trĩu, tựa như khắc sâu hình bóng nàng trong con ngươi, đến cả đường cong của hàng mi khẽ run cũng ánh lên một nỗi quyến luyến chẳng hề che giấu.
Dung Kim Dao ngẩn , bỗng thấy ý lóe lên nơi đáy mắt Sở Ý. Hắn cố tình dùng lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi nàng, trêu chọc mà khều nhẹ một cái.
Ánh mắt như thể đang : Nàng đang trộm đấy ?
Dung Kim Dao nào chịu yếu thế, nàng lập tức đổi khách thành chủ, dời “chiến địa” sang phía Sở Ý, cũng cuốn lấy đầu lưỡi một vòng, khiêu khích đáp trả bằng một ánh mắt ngầm rằng: Nhìn thì nào.
Dung Kim Dao đảo ngược tình thế, trở thành dẫn dắt, kẻ nắm thế chủ động.
Đây là một cảm giác nay từng , nụ môi Sở Ý càng thêm sâu. Hắn cúi đầu, mặc cho Dung Kim Dao tùy ý cướp đoạt thở của , ngoan ngoãn hé môi đón nhận.
Lúm đồng tiền bên má Dung Kim Dao thoáng ẩn hiện.
Trong Vọng Sơn cốc, đom đóm lượn lờ nhảy múa, hoa linh lan rung rinh trong gió. Giữa đất trời mênh mông, chỉ còn thở của hai quyện dứt.
…
Trên đường hai xuống núi còn ánh sáng của bầy đom đóm dẫn lối, bốn bề tối sầm thấy rõ.
Mãi đến khi sắp xuống tới chân núi, cảnh vật mắt mới dần tỏ tường.
Đêm nay hai thể thúc ngựa về thành xuyên đêm , đành nghỉ chân Vọng Sơn cốc.
Từ giờ giấc rời thành cho đến quãng đường ngựa chạy… Dung Kim Dao lý do để hoài nghi rằng, tất cả chuyện đều trong sự tính toán chu của Sở Ý.
Cũng may là nơi đây những gian nhà tre gỗ cho du khách nghỉ qua đêm, còn cả một khu chợ đêm đèn đuốc sáng trưng. Hương thơm từ thoảng qua hàng rào tre len lỏi khoang mũi, bụng của Dung Kim Dao cũng đúng lúc réo lên hai tiếng “ùng ục”.
Nàng kéo tay áo Sở Ý: “Ta đói .”
Sở Ý lật tay , nắm lấy ngón tay nàng, xoa nhẹ một cái hỏi: “Nàng ăn mì ?”
Cơn thèm trong bụng khơi dậy, Dung Kim Dao thấy cổ họng khô khốc, bất giác l.i.ế.m môi: “Muốn!”
Chẳng hành động chọc cọng rơm nào trong bụng , ánh mắt Sở Ý bỗng cứng . Ngón tay kẹp lấy cằm nàng, khiến cho đầu lưỡi đưa của Dung Kim Dao kịp rụt về, cứ thế đơ giữa đôi môi.
Dung Kim Dao: “...”
Ánh mắt Sở Ý khẽ lay động, nàng chăm chú, nghiêm túc : “Sau , ở mặt khác thè lưỡi l.i.ế.m môi. Chỉ cho một xem thôi.”
Dung Kim Dao cái tính ngang ngược đột ngột của cho dở dở : “Đồ điên!”
Cả khu chợ đêm nhộn nhịp kẻ qua , du khách đa phần đều mặc trang phục màu đỏ thẫm giống Dung Kim Dao, lục lạc bạc bên hông reo lên lanh lảnh.
Những bán hàng rong ven đường nhiệt tình rao mời, ông lão nặn tò he, hàng rong gánh hoa quả tươi, còn bà cụ trải tấm bạt bán hàng vặt. Có lẽ chợ đêm ở đời cũng na ná như cả, Dung Kim Dao chẳng còn tâm trạng dạo chơi, chỉ chăm chăm tìm đồ ăn lấp bụng.
Chưa tìm hàng mì, chóp mũi nàng khẽ động, một mùi hương ngọt ngào cuốn hút tiên.
Lần theo mùi hương , Dung Kim Dao thấy một quán nhỏ lợp mái tre, một vị đại nương đeo tạp dề đang nhấc nắp xửng hấp, để lộ những chiếc bánh lê xanh trong suốt như ngọc, trông dẻo mềm.
Sở Ý Dung Kim Dao thích ăn đồ ngọt, rũ mắt cong môi, bước lên một bước, rút bạc vụn từ trong tay áo đưa qua: “Cho một phần bánh lê xanh.”
Khóe môi Dung Kim Dao khẽ nhếch lên: “Lấy hai phần ạ.” Nàng sang Sở Ý: “Chàng một phần, một phần.”
Bà chủ quán tít mắt hai , tay thoăn thoắt gắp bánh lê xanh bỏ túi giấy dầu, thật tình khen ngợi: “Cô nương và công tử đúng là trai tài gái sắc, tựa như đôi thần tiên quyến luyến bước từ trong tranh !”
“Đa tạ đại nương.” Dung Kim Dao đến cong cả mắt, ngoan ngoãn đáp: “Ta cũng thấy bà lắm.”
Sở Ý liếc mắt nàng.
“Nói cũng lạ...” Bà chủ quán bâng quơ : “...bánh lê xanh ngọt dẻo, ngày thường khách đến mua đa phần là các tiểu nương tử, đây là đầu tiên thấy nam nhân cũng thích ăn đó.”
Nhớ tới phần bánh nếp hoa mà Sở Ý mua cho hồi nghỉ phép, Dung Kim Dao buột miệng đáp: “Chàng thích ăn đồ ngọt ạ.”
Sau khi gói bánh xong, hai tìm một quán mì thịt cừu, xuống bàn ghế kê ven đường.
Bánh lê xanh trong túi giấy dầu vẫn còn bốc nóng. Dung Kim Dao nhón một miếng đưa miệng, bánh ấm mềm, thơm ngon vô cùng, lúc c.ắ.n xuống còn cảm nhận cả thịt quả lê.
Nàng ăn một nửa, nửa còn đưa đến bên môi Sở Ý: “Chàng nếm thử .”
Sở Ý há miệng ngậm lấy, vô tình hữu ý chàm đầu ngón tay của Dung Kim Dao, yết hầu khẽ trượt lên xuống theo động tác nuốt.
“Ngọt ?” Dung Kim Dao chống cằm hỏi.
Hắn gật đầu khẳng định, đó mới đáp: “Thật ... thói quen ăn đồ ngọt.”
Dung Kim Dao sững , chớp mắt: “Vậy đây còn mua bánh nếp hoa...” Nàng ngập ngừng giây lát, như chợt nghĩ điều gì, kinh ngạc ngước : “Thật sự là cố tình mua cho ?”
Sở Ý nhún vai, hề phủ nhận.
Vẻ mặt Dung Kim Dao chút phức tạp: “Đến cả Liên Quỳ còn nhận thích ăn bánh nếp hoa, ?”
Khi , rõ ràng Sở Ý chẳng ưa gì nàng, miệng thì cứ một mực nàng đang mơ mộng hão huyền, bảo nàng đừng suy nghĩ viển vông.
Sở Ý nhướng mày: “Ta của lúc đó cũng hiểu vì mua hộp bánh nữa.”
“Vậy còn bây giờ thì ?”
“Ta của bây giờ thì hiểu .”
Tim Dung Kim Dao khẽ run lên: “Là vì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-76-ngoan-ngoan-nam-sap-xuong.html.]
Ánh đèn từ phố chợ điểm tô cho màn đêm một sắc vàng ấm áp và dịu dàng. Thiếu niên rạng rỡ nở nụ , gằn từng chữ cho nàng : “Tình cảm khó kìm nén.”
Giây phút , gió như ngừng thổi, ánh đèn bỗng sáng bừng, và dường như âm thanh ồn ào xung quanh mấy chữ nuốt chửng.
Bầu trời ở Vọng Sơn cốc đêm nay cũng giống hệt đêm đó, trăng sáng treo cao, muôn vàn vì quây quần bên cạnh, thật đúng với câu thơ: Nguyện như , như trăng, đêm đêm ánh sáng cùng soi rọi.
Hồi lâu , Dung Kim Dao mới , khẽ thầm thì: “Chàng giấu kỹ thật đấy.”
Mì thịt bò coi như là mì trường thọ mừng sinh thần lấp đầy chiếc bụng rỗng, hai liền thong thả dạo bước về căn nhà tre, xem như cho tiêu cơm.
Nhà cửa ở Vọng Sơn cốc giống với phủ ở thành Thượng Kinh, cũng khác hẳn những sân viện mà họ từng ở tại Lương Châu.
Nhà ở đây phần lớn đều bằng tre gỗ, rải rác mà vẫn hài hòa giữa thung lũng. Dọc đường thỉnh thoảng vẳng tiếng chim đêm thánh thót, xen lẫn tiếng suối chảy róc rách êm tai.
Vì còn vương mùi thơm của mì thịt bò, Dung Kim Dao trút bỏ bộ váy áo xinh , cầm theo áo tắm sạch sẽ tắm gội .
Lúc , Sở Ý đang bên chiếc kỷ nhỏ đốt hương. Nàng đưa tay lay lay vai , thúc giục: “Chàng mau tắm .”
Sở Ý đáp: “Không vội.”
Dung Kim Dao: “Lát nữa còn việc quan trọng đấy.”
"Hửm?” Sở Ý cố tỏ thản nhiên, ung dung đáp: “Đã hẹn đêm nay luyện tập, múa đao mà. Không nàng mệt ?”
Dung Kim Dao đá nhẹ đầu gối Sở Ý, đợi dậy liền chẳng chẳng rằng đẩy phòng tắm cánh cửa tre, nhón chân c.ắ.n nhẹ vành tai Sở Ý: “Có cách để thấy mệt mà.”
Sở Ý chỉ mà gì.
Chẳng bao lâu , Dung Kim Dao thấy tiếng nước khẽ sóng sánh vọng từ cánh cửa tre, ngay cả những tiếng khua nước bất chợt cũng rõ mồn một.
Nàng xoắn những lọn tóc còn ẩm, đợi một nén hương thì chợt thấy giọng Sở Ý từ bên trong vọng , hòa cùng nước mờ ảo: “Chiêu Chiêu.”
Dung Kim Dao cất cao giọng: “Sao ?”
Tiếng nước vang lên mấy , tựa như đang xoay trong thùng tắm để tìm thứ gì đó: “Ta quên lấy áo tắm , giúp một chút.”
Dung Kim Dao về phía chiếc áo tắm đang xếp gọn gàng ghế đẩu.
Ban nãy cứ thế đẩy thẳng Sở Ý phòng tắm, đúng là nàng quên mất chuyện . Dung Kim Dao dậy, vắt chiếc áo tắm lên cánh cửa tre: “Chàng tự lấy .”
Sở Ý túm lấy vạt áo kéo xuống, nhưng thu lực . Nào ngờ ngay tức thì, cánh cửa tre “két” một tiếng hé một khe hở, nước nóng hổi từ đó ùa .
Rồi ngay đó, khe hở đột ngột mở toang.
Giữa làn nước mờ mịt, một bóng hình ướt sũng thoắt ẩn thoắt hiện. Bờ vai thiếu niên rộng rãi, vòng eo thon gọn, những giọt nước men theo từng thớ cơ bắp chầm chậm trượt xuống, tụ thành một dòng nhỏ nơi eo bụng.
Ánh mắt nàng vô tình liếc xuống, trong chớp mắt, thở của Dung Kim Dao như ngừng .
Nàng vốn tưởng Sở Ý đang trong thùng tắm vươn tay lấy áo, nào ngờ...
Vậy mà thẳng dậy từ trong làn nước!
Tất cả đều hiện trọn vẹn sót một thứ gì. Ngón tay Sở Ý móc lấy chiếc áo tắm, cứ thế ung dung khoác lên ngay mặt nàng, vẻ mặt thản nhiên như , chẳng hề ý định che đậy.
Đầu óc Dung Kim Dao tức thì “ong” lên một tiếng, gò má nóng bừng lên từng tấc. Nàng vội vàng ngoảnh mặt , giọng điệu mất tự nhiên: “Chàng dậy gì!”
Sở Ý như đáp: “Ta vượn tay dài, nàng vắt áo tắm cửa tre, tất nhiên dậy mới lấy chứ.”
“Vậy... ... ...” Dung Kim Dao năng lộn xộn, gần như theo bản năng vươn tay “rầm" một tiếng đóng sập cửa , lắp ba lắp bắp : “Chàng cũng nên báo cho một tiếng mới chứ.”
Người trong phòng bật khe khẽ, trêu nàng: “Đã thuộc đến thế , còn ngượng ngùng gì?”
“...”
Có những chuyện càng càng thấy mới mẻ, những thứ bất chợt trông thấy cũng hóa lạ lẫm.
Kết quả là Dung Kim Dao hít một thật sâu hoảng hốt tháo chạy.
Trong phòng tắm, tiếng nước dần ngưng . Sở Ý khoác lên chiếc áo choàng tắm, đẩy cánh cửa trúc với dáng vẻ thong dong, tiện tay lau mái tóc còn ẩm ướt. Ánh mắt dừng giường, thấy nào đó cuộn tròn thành một cục, ý nơi đáy mắt càng sâu thêm mấy phần.
Sở Ý bước tới, vén tấm màn sa bên giường, lơ đãng hỏi: “Nàng định ngủ ?”
Hắn cứ thế áp xuống, đè lên cạnh Dung Kim Dao, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi lặp nguyên văn lời thiếu nữ lúc : “Còn chuyện quan trọng nữa mà.”
Hơi nóng lan tỏa từ nơi da thịt kề cận, thở tức thì hòa quyện .
Sắc mặt Dung Kim Dao khẽ động, nàng quấn lọn tóc của Sở Ý đầu ngón tay, định mở lời thì đúng lúc , phòng kế bên bỗng vọng từng tràng âm thanh “kẽo cà kẽo kẹt” đứt quãng, kèm theo đó là tiếng thở dốc thoảng như như và những tiếng rên rỉ tựa tựa than.
Nhịp điệu rung lắc của chiếc giường gỗ mỗi lúc một dồn dập, tưởng chừng như giây sẽ vỡ tan .
Sở Ý: “...”
Nét mặt cứng đờ.
Dung Kim Dao liếc một cái đầy ẩn ý, giọng mang hàm ý sâu xa: “Căn phòng chọn quả là ‘cách âm’ thật.”
“ là thất sách.” Sở Ý nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của nàng: “Lần sẽ để ý hơn.”
Cũng may, động tĩnh bên phòng kế bên nhanh lắng xuống.
Tiếng thì thầm triền miên dứt, tiếng giường gỗ kẽo kẹt cũng còn vang lên nữa, căn phòng chìm yên tĩnh.
Dung Kim Dao vốn tưởng rằng trận “giao tranh” sẽ còn kéo dài thêm một lúc, nào ngờ đối phương rút quân nhanh đến .
Nàng sững , trao cho Sở Ý một ánh , vẻ mặt hết sức khó tả, thôi.
Cuối cùng, Dung Kim Dao ho khan một tiếng, hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng, thì thầm một câu: “...Nhanh ?”
Lời dứt, Sở Ý liếc nàng cất giọng trêu chọc: “Gặp tình huống thế , bình thường đều sẽ vờ như thấy gì cả.”
Rồi thong thả hỏi: “Có đến lượt chúng ?”
Dung Kim Dao chặn đầu đang định cúi xuống, chỉnh tư thế cho ngay ngắn, giọng điệu nghiêm túc : “Hôm nay là sinh thần của , lời , đúng ?”
Mày mắt Sở Ý cong cong ý : “Tất cả đều theo nàng.”
Nhận câu trả lời ý, khóe môi Dung Kim Dao cong lên, nàng một cách đầy thâm ý: “Vậy thì đêm nay, chủ nhân của .”
Mi tâm Sở Ý giật nhẹ một cái gần như thể nhận , ánh mắt từ từ khóa chặt lấy nàng, dường như chút hứng thú, tựa như đang nghiền ngẫm ý tứ sâu xa trong câu của nàng.
Làm chủ nhân?
Nàng học trò từ ?
Dung Kim Dao vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngoắc ngón tay về phía Sở Ý, vỗ lên mặt giường, hắng giọng cất lên giọng điệu cho phép phản kháng: “Chàng…”
“Ngoan ngoãn sấp xuống!”