Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 75: Giữa màn đêm lấp lánh ánh đom đóm, thiếu nữ đã hôn hắn

Cập nhật lúc: 2025-11-16 10:36:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyển ngữ: Naomi.

Tháng tư ở Lương Châu độ tiết trời dễ chịu khoan khoái nhất, trời quang mây tạnh, gió cũng thật dịu dàng.

Hôm nay là sinh thần của Dung Kim Dao, trời tờ mờ sáng, Sở Ý vận thường phục, thúc ngựa đến một tiệm thợ thủ công trong thành.

Cánh cửa gỗ của tiệm thủ công “két” một tiếng mở , một vị sư phụ già tóc bạc như cước, râu cũng trắng muốt đang lom khom dựng tấm biển hiệu. Ông thẳng dậy thì thấy một bóng hình hiên ngang dần hiện trong làn sương mỏng.

Nắng mai rạng, thiếu niên vận cẩm bào tay hẹp màu đỏ, những đường chỉ vàng thêu hoa văn dây leo uốn lượn dọc theo vạt áo và cổ áo. Mái tóc đen của búi cao gọn gàng, đôi mắt sáng như trời, toát lên vẻ hiên ngang, phơi phới.

Vị sư phụ già nheo mắt : “Tiểu tướng quân đến đúng lúc lắm, ngài đến lấy trâm hoa ?”

Sở Ý tung xuống ngựa, mỉm đáp ông: “ .”

Từ khi lên đường biên ải, dò hỏi khắp nơi, lặn lội qua từng con phố lớn ngõ nhỏ của thành Lương Châu mới tìm tiệm thủ công , nhờ sư phụ già rèn một cây trâm cài tóc hình hoa linh lan.

Ông thợ già đón Sở Ý tiệm, lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương gói ghém cẩn thận, trịnh trọng đưa tới tay : “Chiếc trâm hoa tốn nhiều thời gian chế tác hơn khi, Tướng quân xem thử ý ?”

Sở Ý đưa tay đón lấy, khẽ đẩy một cái, nắp hộp liền trượt sang một bên.

Bên trong, một cây trâm hoa linh lan đang lặng lẽ yên.

Thân trâm ánh lên màu bạc tuyết, đuôi trâm buông rủ một chiếc chuông bạc nhỏ nhắn tinh xảo, chẳng hề cầu kỳ diễm lệ như những món kim sức thường thấy. Gắn trâm là một đóa linh lan chế tác từ bảo thạch san hô, với hình dáng phỏng theo chiếc khuy áo mà năm xưa Dung Kim Dao từng cất giữ.

“Tuyệt lắm.” Sở Ý khẽ cong môi: “Đã vất vả cho ông .”

Khi Sở Ý mang trâm hoa linh lan về đến phòng ngủ trong phủ, cũng là lúc Dung Kim Dao uể oải tỉnh giấc.

Vừa thấy bước , nàng phần hoảng sợ, vội vàng cuộn chăn quấn chặt lấy co rúm sát vách tường: “Tha cho mà, thật sự nổi nữa .”

Sở Ý tức buồn : “...Trong mắt nàng là hạng ?”

Hạng sói đói vồ mồi chứ gì nữa, Dung Kim Dao thầm nghĩ. nàng nào dám , chỉ hì hì cho qua chuyện: “Người , .”

Sở Ý nhướng mày, thản nhiên xuống cuối giường: “Dậy nào, đưa nàng đến một nơi.”

“Đi cơ?”

“Bí mật.” Hắn hỏi: “Nàng quên hôm nay là ngày gì ?”

“...”

“Là sinh thần của nàng đó.”

Người giường ngẩn , đáy mắt vẫn còn vương nét mệt mỏi tan, đôi đồng tử mờ mịt . Mãi một lúc , Dung Kim Dao mới sực tỉnh “” lên một tiếng.

Nhất thời nàng quên bẵng mất.

Sở Ý trêu chọc: “Xem , dạo gần đây quả thật giày vò nàng ít .”

Nghe câu , Dung Kim Dao tức thì tỉnh táo vài phần, nàng phóng một ánh oán giận sắc như d.a.o về phía Sở Ý: “Chàng còn mặt mũi để , chẳng đều tại cả ! Kể từ ngày từ biên ải trở về, lấy một ngày thảnh thơi, sáng học đao, tối cũng học đao.”

Ngày nào Dung Kim Dao cũng Sở Ý lôi đến Bạch Vũ doanh học đao pháp Đoạn Nguyệt đao, còn mỹ miều gọi là rèn luyện thể lực và sức bền. Chuyện đó thì thôi cũng , dẫu cũng là để giãn gân cốt.

Thế nhưng, đến tối nàng còn múa một thanh “đao” khác nữa...

Nói đến câu cuối, cả ánh mắt lẫn giọng của Dung Kim Dao đều chan chứa nỗi oán hờn.

Sở Ý thừa hiểu ngụ ý của nàng, bật thành tiếng: “Hửm? Sao là hai thanh đao?”

Dung Kim Dao: “Chàng xem.”

Sở Ý bộ dạng hờn dỗi của nàng, cuối cùng nhịn , bật khe khẽ bế bổng nàng khỏi chăn, dịu dàng dỗ dành: “Hôm nay nàng là chủ nhân bữa tiệc, múa đao, luyện tập .”

Dung Kim Dao miễn cưỡng tin một : “Chàng dậy , y phục.”

“Được.”

Sở Ý miệng thì đáp lời ngoan ngoãn, nhưng tay nhanh hơn nàng một bước, vươn nhặt lấy chiếc váy mới may đặt cạnh giường, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn tay áo, đoạn giúp nàng y phục.

Chiếc váy mang sắc đỏ thẫm, vải thêu đầy những đường vân hình thoi với đường kim mũi chỉ tinh tế, tựa như ráng chiều cuồn cuộn nơi chân trời sa mạc lúc hoàng hôn, một vẻ rực rỡ đến nao lòng. Quanh eo váy còn đính một hàng chuông nhỏ, mỗi bước , mỗi cử động đều vang lên những âm thanh vô cùng vui tai.

Dung Kim Dao ngạc nhiên hỏi: “Bộ y phục là do chuẩn ?”

“Ta thấy mỗi dịp sinh thần nữ tử Lương Châu đều mặc trang phục thế , nên nghĩ rằng nàng mặc chắc chắn sẽ .”

“Coi như mắt .”

Dung Kim Dao rũ mắt, thấy Sở Ý đang chăm chú thắt đai lưng cho , trong lòng khẽ rung động, nàng tủm tỉm : “Bây giờ càng lúc càng hầu hạ khác đấy, so với các tiểu lang quân trong nhã gian đó cũng chẳng kém cạnh chút nào.”

Sở Ý ngước mắt liếc nàng, vẻ mặt thản nhiên: “Hầu hạ phu nhân là bổn phận của .”

Dung Kim Dao định trêu thêm vài câu, thấy dậy, thẳng đến bên tủ áo. Sở Ý lấy từ trong đó một đôi vớ lụa và một đôi hài thêu bằng đoạn mềm, lập tức khuỵu một gối, xổm xuống bên chân nàng.

Đến cả hài mà cũng chọn sẵn cho nàng ư?

“Nhấc chân lên.” Giọng Sở Ý nhanh chậm.

“Ừm...” Dung Kim Dao nhẹ nhàng gác một chân lên vai , chân còn thì cong mũi lên: “Đến cả việc mang hài mà cũng tự tay .”

“Nếu thì thắng nổi các tiểu lang quân khác? Chuyện hầu hạ nàng, đến mức thiên hạ nhất, chỉ một mà thôi.”

Dung Kim Dao bật khúc khích: “Sến c.h.ế.t .”

Đợi nàng xong y phục, Sở Ý kéo nàng tới bàn trang điểm, thuần thục lấy thỏi bột vẽ mày từ trong tráp son phấn , cúi tô mày cho nàng.

Dung Kim Dao ngẩn : “Chàng còn vẽ mày ?”

“Đương nhiên.”

Sở Ý từ từ ghé sát gần nàng, cẩn trọng uốn từng nét mày, chuốt nhẹ phần đuôi mày.

Hàng mi Dung Kim Dao khẽ run, nàng sững sờ ngắm bóng hình thiếu niên ở ngay trong gang tấc.

Mỗi khi Sở Ý tập trung, hàng mi buông rủ, và vì quá chuyên chú, ngay cả tần suất rung động cũng chậm hơn thường lệ. Phần thịt mềm nơi đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua xương mày của Dung Kim Dao, nhồn nhột, khiến tim nàng rung lên bồi hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-75-giua-man-dem-lap-lanh-anh-dom-dom-thieu-nu-da-hon-han.html.]

Hồi lâu , Sở Ý mới dừng bút ở đuôi mày một cách hảo, đoạn cất thỏi bột vẽ mày , lùi nửa bước ngắm nghía: “Xong .”

Trong gương đồng tức thì phản chiếu hình ảnh một tuyệt sắc giai nhân, vẻ diễm lệ gì tả xiết.

Dáng mày Sở Ý vẽ quả thực hợp với Dung Kim Dao, đầu mày linh động vút cao, đuôi mày uyển chuyển thu . Ánh nắng ban mai phủ lên làn da trắng như sứ của nàng một lớp vàng óng ánh, càng tôn lên đôi môi tựa son điểm, đôi mắt trong như nước mùa thu.

Sở Ý dắt tay nàng: “Đi thôi, đưa nàng đến một nơi.”

Gần đến giờ Ngọ, mặt trời lên cao, dòng qua gần phủ cũng bắt đầu đông đúc.

Hai cùng cưỡi chung một con tuấn mã. Dung Kim Dao vững lưng ngựa, Sở Ý dẫm lên bàn đạp, nhanh nhẹn xuống phía , vòng tay ôm trọn cả nàng lòng.

vung roi thúc ngựa ngay, mà lấy một dải lụa từ trong lòng , nhẹ nhàng che mắt Dung Kim Dao .

Nàng ngẩn : “Chàng ?”

Trước mắt Dung Kim Dao bỗng tối sầm , bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng gió, cùng với thở và nhịp tim của Sở Ý, từng nhịp, từng nhịp một rõ ràng đến lạ.

Sở Ý cong môi: “Nơi đưa nàng đến xa, lẽ tối mịt mới tới nơi, nàng chợp mắt một lát nhé?”

Hắn cúi đầu: “Cứ tựa lòng mà ngủ, đến nơi sẽ gọi nàng dậy.”

Đằng nào cũng chẳng thấy gì xung quanh, Dung Kim Dao nghĩ ngợi một lát ngả : “Cũng …”

Nàng dứt lời, tiếng vó ngựa hòa cùng sự náo nhiệt của phố phường vang vọng xa dần.

Ra khỏi thành, thành quách dần lùi phía , một khung cảnh khoáng đạt bỗng mở mắt. Gần đó, những thửa ruộng, mạ non mới nhú xanh mơn mởn, mỗi khi gió lướt qua dập dờn tựa những lớp sóng biếc. Xa xa là dãy núi xanh thẳm như mực tàu trải dài giữa đất trời, tĩnh lặng và mênh mông.

Trước đây, Dung Kim Dao từng kể với Sở Ý về Vọng Sơn cốc, nàng đom đóm ở nơi đó thể thắp sáng cả một khe suối, còn dải ngân hà thì rực rỡ và lấp lánh hơn cả lễ hội hoa đăng ở Thượng Kinh. Vì , khi về kinh thành, Sở Ý đưa nàng đến Vọng Sơn cốc để ngắm đom đóm.

Cả hai cứ thế rong ruổi trong làn gió mát, từ lúc mặt trời bóng cho đến khi ráng chiều buông phủ. Lúc vòng qua sườn núi cuối cùng, mắt họ bỗng hiện một dòng suối róc rách.

So với Lương Châu, sương núi nơi đây ôn hòa ẩm mượt, cỏ cây cũng um tùm tươi hơn hẳn. Dưới chân núi là nơi dành cho du khách nghỉ chân qua đêm, với những ngôi nhà tranh vách gỗ dựng lên san sát.

Sở Ý đưa mắt qua nơi họ sẽ nghỉ đêm nay.

Dung Kim Dao Sở Ý bế xuống ngựa, đôi chân nàng lún t.h.ả.m cỏ mềm mại khiến hình bất giác chao đảo. Nàng vội đưa tay lên định gỡ dải lụa che mắt: “Đến nơi ?”

“Đừng vội.” Sở Ý nắm lấy cổ tay nàng, xoay xổm xuống mặt: “Còn một đoạn nữa, nàng đang che mắt nên tiện , để cõng nàng.”

Dung Kim Dao còn kịp đáp lời, một đôi tay rắn chắc đỡ lấy khoeo chân nàng. Nàng bất giác choàng tay ôm chặt lấy cổ Sở Ý, cảm giác đột ngột lơ lửng giữa trung khiến tim nàng đập nhanh hơn mấy nhịp, bèn khẽ thì thầm: “Cứ thần bí mãi.”

Dung Kim Dao nép tấm lưng rộng của Sở Ý, cất lời: “Nàng cứ đếm đủ một trăm bước là sẽ tới nơi.”

Trên thiếu niên phảng phất lạnh đặc trưng của màn đêm, nhưng ấm tỏa từ lớp áo nóng rực đến độ khiến tim loạn nhịp.

“...Thật ?”

“Thật mà.” Giọng Sở Ý xen lẫn ý : “Ta lừa nàng gì.”

Dung Kim Dao lắng tiếng bước chân sột soạt t.h.ả.m cỏ, tâm trạng hiểu trở nên bình yên đến lạ: “Vậy thử xem.”

Nàng bắt đầu nghiêm túc đếm thầm trong lòng.

Một bước, hai bước… năm bước, sáu bước…

Đoạn đường thực dài hơn một trăm bước nhiều.

Dung Kim Dao đếm chậm, lúc lơ đãng ngẩn , lúc sang trêu đùa Sở Ý vài câu, quên mất đếm tới , đành bắt đầu từ đầu.

“Chín mươi chín…”

Lần , khi nàng đếm đến bước thứ chín mươi chín, quả nhiên Sở Ý dừng bước.

Dung Kim Dao cảm nhận đầu ngón tay gỡ dải lụa đang che mắt nàng.

Ngay khoảnh khắc dải lụa tuột xuống, hàng mi Dung Kim Dao khẽ run rẩy, nàng dụi dụi mắt, khi trông thấy cảnh tượng bày mắt, bèn vui mừng thốt lên: “Vọng Sơn cốc?”

Trời đất chìm dần một màu hoàng hôn dịu dàng, và chỉ trong chớp mắt, hàng ngàn con đom đóm từ trong lùm cỏ lượt bừng sáng, tựa như cả một dải ngân hà đang ào ạt trút xuống trần gian.

Những đốm sáng li ti soi rọi cả một t.h.ả.m hoa linh lan chân, những cánh hoa trắng bạc vẫn còn vương giọt sương khô, long lanh tựa những mảnh ngọc vụn vương vãi khắp mặt đất.

Dung Kim Dao nín thở, ngẩn ngơ chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyệt mỹ .

Nàng chợt nhớ , một đêm khuya, nàng từng gối đầu lên đùi Sở Ý, buột miệng nhắc đến Vọng Sơn cốc. Khi nến lụi tàn, nàng dứt lời mơ màng , để khi tỉnh giấc quên bẵng chuyện đó.

Nào ngờ, Sở Ý lặng lẽ ghi khắc trong lòng.

“Sở Ý…”

Dung Kim Dao chuyển mắt , nhưng lời đến môi vội im bặt.

Sở Ý hề những con đom đóm , ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chỉ đong đầy hình bóng nàng. Ánh đom đóm đang nhảy múa nơi đáy mắt , nhưng hết thảy ánh sáng thế gian cũng chẳng thể nào sánh bằng ánh hút hồn .

Hồi lâu , Sở Ý mới nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung Kim Dao, đặt chiếc hộp gỗ đàn hương lòng bàn tay nàng: “Chiêu Chiêu, sinh thần vui vẻ.”

Dung Kim Dao sững một lúc, nàng xuống chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, và ngay khi mở nắp, một cây trâm cài tóc hình hoa linh lan đang lặng lẽ tấm lót bằng nhung.

Nàng miết nhẹ lên trâm, cõi lòng khẽ rung động, một lát , nàng ngước mắt : “Tại là hoa linh lan?”

Sở Ý bật khe khẽ, dịu dàng cài chiếc trâm lên mái tóc nàng: “Bởi vì hình dáng của nó giống hệt chiếc khuy áo mà năm xưa nàng từng cất giữ. Điều đó khiến cảm giác rằng, ngay từ khi , chúng lòng .”

Hắn luôn hy vọng rằng, trong những năm tháng thiếu thời ngây ngô , cả hai sớm đặt đối phương tận sâu trong tim.

Dung Kim Dao ngỡ ngàng Sở Ý, dường như mặt hồ tĩnh lặng nơi đáy lòng nàng câu khuấy động, gây nên từng gợn sóng lăn tăn lan mãi, lâu vẫn thể lắng .

Nàng khẽ hé môi, một cảm xúc nào đó cuộn trào trong lồng ngực, chực chờ vỡ òa ngoài.

Người mắt đang rũ mi, dịu dàng vuốt lọn tóc mai cho nàng, cách gần đến mức ngạt thở. Trong lòng Dung Kim Dao khẽ động, nàng bèn nhón gót, hai tay vòng qua vai Sở Ý…

Một cảm giác mềm mại chợt đáp xuống bờ môi.

Giữa màn đêm lấp lánh ánh đom đóm, thiếu nữ ngẩng đầu, chủ động hôn .

Loading...