Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 74: Hoàn chính văn
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:48:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Ba ngày Tết, tiết trời vẫn còn giá lạnh.
Đêm qua, một trận tuyết mỏng lặng lẽ ghé qua, phủ lên song cửa tựa như một lớp lụa bạc mỏng tang như cánh ve.
Trong phòng ấm nồng nàn, khói trầm lượn lờ tỏa từ lư hương, nhuốm cả gian một vẻ lả lơi quấn quýt. Tấm rèm giường màu ngọc bích buông rủ, kín đáo che cảnh xuân diễm lệ giường.
Bên trong màn, Dung Kim Dao ôm tấm chăn gấm ngủ say sưa ngon lành, xiêm y xộc xệch nhàu nhĩ, trễ nải tuột khỏi bờ vai, để lộ một đoạn cổ trắng ngần như ngọc.
Trên đó chi chít những vết hôn đỏ li ti, tựa như những đóa hồng mai nở rộ nền tuyết trắng.
Mái tóc đen như thác xõa dài bên gối, càng tôn lên gương mặt kiều diễm động lòng .
“Chiêu Chiêu.”
Người giường thấy tiếng gọi, hàng mi bất giác run lên khe khẽ.
Dung Kim Dao cảm thấy xương cốt mềm nhũn, đến sức lực nhấc tay cũng chẳng , chỉ thể nặn một tiếng đáp mơ hồ từ trong cổ họng, dịu dàng rơi tận đáy lòng: “Ưm… Ta đây…”
Ngay khoảnh khắc , chăn nệm khẽ động, một đôi tay chai sần luồn , chẳng tốn chút sức lực nào bế bổng nàng lên khỏi chăn ấm.
Luồng khí se lạnh luồn vạt áo, cảnh xuân thấp thoáng ẩn hiện.
Hơi thở của thiếu niên chợt ngưng , vội giấu những gợn sóng nơi đáy mắt, một lúc lâu mới khẽ cất lời: “Ta .”
Nghe thấy câu “Ta ”, ý thức của Dung Kim Dao vẫn còn mơ màng, nhưng thể phản ứng một bước. Nàng tựa như một chú chim non quyến luyến tổ ấm, mơ màng rúc sâu lòng Sở Ý hơn.
Nàng dùng đôi tay thon thả vòng qua ôm lấy eo , động tác đầy vẻ nỡ, thì thầm : “…Ta tiễn .”
Sở Ý cúi đầu đăm đắm trong lòng. Thấy dáng vẻ nàng đang cố gượng dậy để tiễn , khóe môi khẽ nhếch lên, vẽ thành một nụ cưng chiều hết mực:
“Không cần .”
Hắn ngừng một chút, ghé sát tai Dung Kim Dao, giọng trầm khàn đầy vẻ trêu chọc: “Ta vẫn thấy chốn ôn nhu hương ấm áp hơn nhiều, nếu còn ở nữa, e là sẽ chẳng nỡ rời mất.”
Hơi thở ấm nóng phả vành tai khiến Dung Kim Dao ngứa ngáy đến chịu nổi, cái đầu nửa tỉnh nửa mê lập tức bừng tỉnh .
Ba ngày nay, nàng suýt nữa Sở Ý giày vò đến mức xuống nổi giường, xương cốt như thể nghiền nát, đau mỏi, đến đầu ngón tay cũng tê rần.
Thể lực mệt mỏi của Sở Ý quả thực còn bào mòn hơn cả gió tuyết lạnh lẽo của mùa đông Lương Châu.
Đêm qua, Dung Kim Dao vốn định bụng nghỉ ngơi sớm để sáng mai dậy tiễn Sở Ý khỏi thành. Nào ngờ đè lên thư án, cứ thế biến nàng thành một cuốn binh thư, để “nghiền ngẫm” từ đầu đến cuối.
Nàng vẫn nhớ Sở Ý ép đến phát , kề tai nhỏ giọng xin tha thế nào. Thế nhưng rõ ràng miệng đồng ý sẽ dừng , mà hành động thì chẳng chút ý định sẽ ngưng.
Mỗi khi Dung Kim Dao ngỡ rằng cuối cùng cũng buông tha, luôn tìm những chiêu trò mới, dồn ép nàng đến mức tan tác rã rời.
Dung Kim Dao cố gắng chống đỡ thể mỏi nhừ, liếc thấy những dấu hôn lấm tấm còn vương da thịt, chúng âm thầm nhắc nhở nàng về ba ngày hoang đường qua.
Thế là, đôi mắt hạnh liền liếc xéo một cái sắc lẹm: “Đều tại tiết chế, hôm nay vốn định tiễn khỏi thành, giờ thì , sắp kịp nữa!”
Sở Ý nhướng mày, như đáp: “Nàng còn sức để tiễn khỏi thành ?”
“Ta sẽ cố hết sức…”
Sở Ý đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm ấm nhưng mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy thường ngày: “Thôi đừng tiễn nữa.”
“Tại ?” Dung Kim Dao ngước mắt , nghiêng đầu hỏi tiếp: “Lần đến Lương Châu, còn tiễn ?”
“Ta nàng tiễn, nhưng càng nàng nghỉ ngơi cho khỏe hơn.”
Ánh mắt Sở Ý lóe lên, giọng điệu còn vẻ phóng khoáng như thường ngày, đó là sự quyến luyến. Hắn cụp mi mắt, chậm rãi thốt từng chữ: “Ta thật sự nỡ.”
Dung Kim Dao sững .
Thiếu niên nay luôn bình tĩnh và tự chủ, nhưng ngay lúc đây ở ngay mặt nàng, ánh mắt Sở Ý sâu thẳm, sự lưu luyến đang cố kìm nén cứ âm ỉ trào dâng, khiến tim nàng đập loạn nhịp.
Dung Kim Dao chủ động choàng tay lên cổ , áp má má , dịu dàng an ủi: “Ta cũng nỡ xa .”
Sở Ý : “Tiễn đến cổng phủ là đủ , .”
Dung Kim Dao im lặng một lúc, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, bịn rịn : “Được , tiễn đến cổng phủ.”
Bên ngoài phủ , rạng đông mờ tỏ, từng làn thở phả liền kết thành một màn sương trắng lãng đãng giữa trung.
Sở Ý thềm đá, một tay đặt hờ chuôi đao bên hông, khẽ ngước mắt lên.
Hắn giữa vầng dương, ánh nắng ban mai như mạ một lớp vàng ấm áp lên đôi mày nét mắt, xua tan vẻ lạnh lẽo, sắc bén của áo giáp sắt và dải lụa đào.
Dung Kim Dao vẫy vẫy tay với .
Sở Ý cất lời dặn dò: “Bên biên giới mỗi tuần đều sẽ tin tức truyền về, sẽ gửi thư cho nàng về cùng một lượt, nàng nhớ đến Lương Châu doanh để xem đấy.”
“Ừ.”
“Nếu chuyện gì, nhất định tìm A Độ, đừng tự gồng gánh.”
Dung Kim Dao gật đầu, đôi mắt trong veo tựa làn nước mùa thu long lanh ánh lên chút nắng mai yếu ớt, như một tấm gương lưu ly trong suốt: “Ta mà…”
Dứt lời, Sở Ý chẳng chút do dự mà sải một bước dài về phía , vươn cánh tay rắn rỏi, dùng một tay kéo Dung Kim Dao lòng .
Chóp mũi lướt qua những lọn tóc mai thoảng hương thơm của nàng, bàn tay giữ lấy gáy nàng, cất giọng: “Khi mùa xuân đến, sẽ trở về.”
Dung Kim Dao sững , nàng ngẩng đầu hỏi: “Tại là mùa xuân?”
Xuân sang, hạ tới thu về, một năm ở thành Lương Châu sẽ chóng qua thôi.
Ánh mắt Sở Ý khóa chặt đôi đồng tử của nàng, cúi xuống để tầm mắt họ ngang bằng, khẽ nhếch môi : “Bởi vì mùa xuân sinh thần của nàng.”
Trái tim Dung Kim Dao rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-74-hoan-chinh-van.html.]
Giây lát , nàng đưa tay lên ngoắc lấy ngón út của Sở Ý, hệt như hai cùng tản bộ cơn mưa năm ngoái, móc ngoéo và đóng dấu tay với .
“Đóng dấu nhé.” Nàng nở một nụ rạng rỡ: “Chàng nhớ về sớm mừng sinh thần với đấy, nếu sẽ tìm tính sổ.”
…
Hai tháng ngày Sở Ý lên đường biên giới, đông qua xuân tới.
Thoắt cái, cả thành Lương Châu đượm màu xuân sắc. Hơi ấm của đất trời như thôi thúc vạn vật bừng lên sức sống mãnh liệt, những chùm tơ liễu tựa hoa tuyết bay lả tả rơi xuống từ kẽ lá, nhuộm khắp nơi một màu xanh tươi mơn mởn.
Quán cạnh cổng thành Lương Châu vốn luôn tĩnh lặng, mà hôm nay rộn rã tiếng , ồn ào náo nhiệt.
Trong một nhã gian, khung cửa sổ bằng gỗ đẩy , cánh cửa phát tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ, cơn gió se lạnh đầu xuân cùng với khói lửa nhân gian đường phố lập tức ùa .
Dung Kim Dao chiếc ghế gỗ gụ, bên tay nàng bày mấy chiếc đĩa sứ trắng, bên trong đựng mứt quất vàng óng, sắc màu trong suốt lấp lánh, vị chua xen lẫn ngọt, đưa miệng ứa nước bọt.
Ăn xong mứt quất, nàng thèm chút gì đó mằn mặn.
Ngay đó, những ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng nhón lấy một miếng bánh hạnh nhân, chạm đến môi thì những lời bàn tán của khách khứa trong quán lọt tai.
Trong quán , kể chuyện nghiêm chỉnh đài cao, thước gỗ trong tay gõ mạnh xuống bàn một tiếng “cốp”.
Ông vuốt chòm râu cằm, hắng giọng một tiếng cất giọng kể lể câu chuyện một cách đầy sinh động:
“...Bạch Vũ quân và Lương Châu quân của chúng uy danh lừng lẫy nơi biên giới! Mấy hôm , quân Mạc Bắc định mở một cuộc tấn công bất ngờ, nào ngờ Sở tiểu tướng quân dẫn mai phục phản công một phen, đ.á.n.h cho chúng kịp trở tay, cuối cùng chỉ thể tháo chạy trong chật vật!”
“Hay!”
Trong đám đông phấn khích đập bàn, lớn tiếng tán thưởng: “Bọn Mạc Bắc cũng tự lượng sức , xem thử chúng đang đối đầu với ai cơ chứ!”
“Lần phòng tuyến củng cố xong, e là đến con ruồi ở Mạc Bắc cũng bay lọt nữa!”
Người bên cạnh lập tức nối lời cảm thán: “Còn Lục công chúa nữa chứ.”
“Lục công chúa quản ngại hiểm nguy mà theo tiểu tướng quân đến Lương Châu trấn thủ biên cương, cùng tiến cùng lùi với chúng , chuyện mới giống với Sở Quốc công và Liễu phu nhân năm xưa …”
“ !” Trong quán càng càng sôi nổi, tiếng bàn tán vang lên ngớt: “Lục công chúa và Sở tiểu tướng quân đúng là trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, chẳng là một đôi thần tiên quyến lữ khiến ngưỡng mộ !”
Trong nhã gian, Dung Kim Dao chống cằm lắng những lời bàn tán , khóe môi bất giác cong lên.
Đầu năm ngoái, cũng một mùa xuân sắc đang dần đậm như thế , chỉ khác là địa điểm đổi từ thành Thượng Kinh sang thành Lương Châu.
Khi , Dung Kim Dao dày công sắp đặt cuốn thoại bản Lương Duyên Trời Ban, cố tình bịa câu chuyện yêu hận tình thù giữa và Sở Ý, đó tìm đủ cách để câu chuyện của họ lan truyền ồn ào khắp hang cùng ngõ hẻm.
Mà nay, vật đổi dời, từ lâu chẳng cần nàng cố tình gì nữa, tên của hai họ nghiễm nhiên đặt cạnh , còn đời ca tụng là “thần tiên quyến lữ”.
Dung Kim Dao cũng từng ngờ rằng bao nhiêu lận đận gian truân, cuối cùng và Sở Ý thật sự trở thành một đôi duyên trời tác hợp.
Dung Kim Dao uống cạn ngụm cuối cùng trong chén, đoạn dậy đội nón mạng che mặt, chuẩn đến doanh trại Lương Châu lấy thư.
Thư của Sở Ý cứ cách bảy ngày gửi về một .
Trong thư nhiều lời lẽ tha thiết triền miên, thậm chí lúc chỉ vỏn vẹn đôi ba dòng ngắn ngủi, nhưng nàng vẫn giở kỹ từng câu từng chữ, mới cẩn thận xếp cất .
Đến nay, nàng gom cả một giỏ thư đầy ắp, mỗi một lá thư đều xếp ngay ngắn, gọn gàng.
Hôm nay, cũng như thường lệ, Dung Kim Dao men theo con đường quen thuộc để về phía lều quân của A Độ, trong lòng thầm đoán xem Sở Ý sẽ những gì.
Dù gì thì cũng sang xuân , từng hứa sẽ trở về đón sinh thần cùng nàng mà.
Nào ngờ, nàng còn đến lều trại thì thấy A Độ từ xa hớt ha hớt hải chạy ngược về phía , vẻ mặt vô cùng vội vã: “Công chúa!”
Dung Kim Dao để ý thấy vẻ mặt căng thẳng của A Độ, thêm việc củng cố phòng thủ kết thúc mà đại quân vẫn về thành, một dự cảm chẳng lành bỗng dấy lên trong lòng.
Nàng cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì ?”
A Độ ấp a ấp úng đáp: “...Hôm nay thư gửi về.”
Tim Dung Kim Dao chợt thót lên một nhịp: “Không thư gửi về ư?”
A Độ đáp: “Lá thư gần nhất gửi về là từ bảy ngày , lẽ tối qua đưa thư mới đến, nhưng mãi cho tới sáng nay vẫn bặt vô âm tín. Liệu xảy biến cố gì ?”
“Sẽ , là tiểu tướng quân lợi hại nhất mà.” Dung Kim Dao trầm ngâm giây lát quả quyết : “Ngươi cứ cho dò la , về phủ thư cho Đại ca ngay đây.”
Dứt lời, Dung Kim Dao dám chần chừ một khắc nào, vội vàng xoay chạy về hướng ngược .
Tà váy tung bay, mái tóc cũng rối bời trong gió, nhưng nàng mới chạy vài bước, phía đột ngột vọng một tiếng khẽ.
Bước chân Dung Kim Dao bỗng khựng , trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch.
“Công chúa đang tìm ?”
Dung Kim Dao sững , theo giọng quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn mà .
Nắng sớm xuyên qua tầng mây, thiếu niên ngay ngắn lưng ngựa. Hắn vận bộ cẩm bào màu huyền thêu hoa văn bạch hạc, trông càng thêm điềm tĩnh, lạnh lùng hơn ngày thường. Bên hông đeo một thanh Long Lân đao, dáng cao thẳng, cốt cách thanh tú, dung mạo tuấn mỹ khiến ngoái .
Là Sở Ý.
Ánh mắt Dung Kim Dao khẽ lay động.
Thảo nào A Độ cứ ấp a ấp úng, thì thư gửi về, mà là họ trở về .
Ngay khoảnh khắc Dung Kim Dao nhấc bước chân về phía Sở Ý, thiếu niên cũng đồng thời tung xuống ngựa, từng bước, từng bước một tiến về phía nàng.
Sợi dây đeo tay gói trọn nỗi niềm tương tư vẫn buộc ngay ngắn cổ tay , mặt dây chuyền song ngư cũng vương một hạt bụi. Nỗi tương tư quẩn quanh trong những giấc mộng, giờ đây đều hóa thành vòng tay ấm áp sắp tới.
“Dung Chiêu Chiêu, xuân về .”
Sở Ý mỉm cất lời.
(Hoàn chính văn)