Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 73: Mỗi năm mỗi tuổi, đều được như hôm nay.
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:24:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Giọng điệu đầy mê hoặc của thiếu niên tựa như một chén canh mê hồn nấu công phu, khiến đầu óc cuồng, gật đầu , mà lắc đầu cũng chẳng xong.
Người mắt quả là cách tận dụng triệt để vẻ ngoài của để mê hoặc nàng.
Dung Kim Dao suýt chút nữa thì mê hoặc tâm hồn, nàng cố gắng lắm mới giữ tỉnh táo: “Đêm nay thật sự … Sáng sớm mai còn gặp , lúc nào cũng chẳng nặng nhẹ gì cả, hôm tài nào dậy nổi!”
“Chẳng nặng nhẹ ư?”
Sở Ý khẽ vuốt ve ấn đường của nàng, xua những nét mỏi mệt còn vương , : “Ta nhẹ tay thì nàng bằng lòng, còn hỏi ăn cơm . Mà mạnh tay thì nàng cũng chẳng ý, trách thương hoa tiếc ngọc. Vậy rốt cuộc là nàng thích nhẹ, là thích mạnh đây?”
Lòng bàn tay Dung Kim Dao hờ hững đặt n.g.ự.c Sở Ý, cảm nhận từng thớ cơ rắn chắc đang khẽ rung lên theo tiếng trầm thấp của : “Vậy thì…” cứ mạnh .
Câu trả lời về “nhẹ mạnh” còn kịp thốt , Dung Kim Dao bỗng thấy trời đất như chao đảo. Sở Ý bế thốc nàng lên, ghé tai nàng trêu chọc: “Đêm nay, nàng cần động đậy.”
Tay áo thuận đà vung lên, tạo thành một luồng kình phong “vụt” một tiếng, thổi tắt ngọn nến án thư.
Căn phòng chìm bóng tối, màn che chiếc giường Bạt Bộ cũng thướt tha buông xuống.
Ngay đó, thể Dung Kim Dao mềm nhũn , cả lún sâu trong lớp chăn đệm gấm vóc êm ái, khỏi bực bội lên tiếng: “Ta động đậy nhưng vẫn mệt chứ bộ!”
Giọng của Sở Ý khẽ vang lên trong bóng tối mịt mùng, thoạt thì dịu dàng vô cùng: “Ngoan nào, sẽ gì , chỉ dỗ nàng ngủ một giấc thôi. Vì ngày mai còn gặp , nên càng nghỉ ngơi sớm, dưỡng đủ tinh thần chứ.”
Vòng tay ôm lấy nàng vững chãi như bao đựng cung, Dung Kim Dao bất giác đưa tay tìm kiếm cánh tay thể dùng gối ngọc, chạm tới, nàng liền áp má lên đó.
Nàng thỏa mãn “hừm” một tiếng, tựa như một chú mèo con lười biếng đang vươn duỗi .
Sở Ý: “Nàng buồn ngủ đến thế , còn cố gượng gì nữa?”
“Nếu quấy rầy , chẳng thấy buồn ngủ .” Dung Kim Dao ngáp một cái, uể oải : “Ta chỉ thấy lạ là ngày nào cũng tràn đầy sinh lực như .”
Sở Ý khẽ nhướng mày, đột nhiên ghé sát , c.ắ.n nhẹ vành tai nàng bật trầm thấp: “Đừng quên, là võ tướng đấy.”
Sức bền và thể lực của võ tướng vốn hơn thường, nhưng ở phương diện Sở Ý càng xuất chúng hơn cả.
Thân hình thon dài thẳng tắp, đường nét cơ bắp uyển chuyển mà rắn rỏi. Giờ phút , đang lười nhác tựa giường, nhưng vẫn toát lên khí thế của một con mãnh thú đang thu chờ thời, dường như chỉ chực chờ để nuốt chửng lấy nàng.
“Chàng còn tự hào lắm nhỉ.” Tuy Dung Kim Dao nhắm nghiền đôi mắt, nhưng khóe môi bất giác cong lên thành một nụ .
“Đó là lẽ dĩ nhiên.” Hắn đáp: “Vóc dáng của trượng phu chính là niềm kiêu hãnh của thê tử mà.”
Dung Kim Dao: “...”
Sở Ý dịu dàng mân mê phần thịt eo mềm mại của nàng, cất giọng nghiêm túc: “Nàng ở trong phủ suốt một thời gian dài, khí huyết khó mà lưu thông, nên cảm thấy mệt mỏi cũng là điều khó tránh. Sau mỗi khi rảnh rỗi, nàng cứ đến doanh trại tìm , sẽ tiếp tục dạy nàng luyện đao, thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng .”
Kể từ khi bắt đầu tiếp quản sự vụ Lương Châu, quả thực nàng bước chân khỏi phủ chỉ đếm đầu ngón tay. Dung Kim Dao ngẫm nghĩ đôi chút khẽ đáp: “Cũng ...”
Sở Ý thêm: “Ta sẽ tặng Đoạn Nguyệt đao cho nàng.”
“Đó là binh khí bất ly của , đoạt thứ mà khác trân quý .”
“Chẳng để nó kề cận bên nàng sẽ càng hơn ?” Cái tài lời ngon tiếng ngọt của Sở Ý quả lên một tầm cao mới.
Dung Kim Dao thấy cũng đành lựa lời an ủi con đêm nay chẳng nếm chút ngọt ngào nào: “Vậy thì mấy ngày tới sẽ đến tìm thường xuyên hơn, để khỏi than phiền rằng bỏ bê nữa.”
“Được.”
Hàng mi Sở Ý khẽ rũ xuống, nương theo ánh đêm mờ ảo, đăm đắm thiếu nữ đang nép trong lồng n.g.ự.c , ánh mắt dịu dàng đến độ thể tan chảy cả cõi lòng.
Giây lát , Sở Ý chậm rãi cúi , dịu dàng đặt lên vầng trán nàng một nụ hôn đầy trân quý, khẽ mỉm : “Đa tạ công chúa ban thưởng, nàng ngủ thôi.”
Giọng của tựa như mang theo một thứ ma lực an thần kỳ diệu, ý thức của Dung Kim Dao dần trở nên mơ màng, cả cũng thả lỏng trong cảm giác lâng lâng bay bổng.
Có lẽ vì thấm mệt thật , nàng nhanh chóng chìm sâu giấc ngủ.
Sở Ý cứ thế lặng yên ôm lấy nàng, đợi cho đến khi nhịp thở của nàng đều đặn, mới hết sức cẩn trọng mà từ từ nới lỏng vòng tay.
Hắn nhẹ nhàng rón rén bước đến bàn xuống, một nữa thắp lên ngọn đèn leo lét. Ngồi tấm bình phong, Sở Ý tiếp tục rà soát những phần công văn mà Dung Kim Dao vẫn còn đang xem dở.
Ánh nến yếu ớt nhảy múa, hắt lên gương mặt nghiêng của thiếu niên một sáng tối đan xen.
Trên án thư chất chồng từng chồng sổ sách, hồ sơ thuế má cùng công văn đồn trú biên phòng dày cộp. Những sự vụ vốn dĩ chẳng cần đến tay Dung Kim Dao nhọc công lo liệu, thế nhưng nàng khăng khăng tự kiểm tra cẩn thận từng câu từng chữ, chỉ mong thể góp thêm một phần sức lực.
Sở Ý nàng lao lực quá độ, vì những công việc vụn vặt còn sót , thể san sẻ chút nào chút .
Bên ngoài song cửa, ánh trăng dần phai nhạt, nhưng ngọn đèn trong phòng vẫn hề dấu hiện lụi tàn.
Sở Ý lật giở từng trang sổ sách, tỉ mẩn sáng tỏ từng điểm đáng ngờ mà Dung Kim Dao ghi chép .
Ngay khi Sở Ý bắt đầu rà soát những điểm khả nghi , ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng, ghim chặt một dòng ghi chép trong công văn đồn trú biên phòng:
[Cho đến nay, một tuyến biên giới nơi thành Lương Châu giao với Mạc Bắc vẫn hề bố phòng.]
Lòng Sở Ý chợt thắt , thảo nào hôm ở dịch quán, tên tiểu nhị từng nhắc: “Người Mạc Bắc thỉnh thoảng vượt biên sang đây quấy nhiễu, tuy rằng trận chiến ở núi Tê Ổ, bọn chúng điều hơn nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn là một lũ chẳng chịu yên phận, lúc nào cũng chực chờ giở mấy trò mờ ám.”
Tuyến biên giới đó địa hình vô cùng phức tạp, những dải đồi thấp trập trùng, những vùng sa mạc hoang vu rộng lớn, cực kỳ thuận lợi để quân địch che giấu hành tung.
Tuy Lương Châu quân đồn trú, nhưng việc vận chuyển lương thảo gian nan trắc trở, đặc biệt là thời điểm giáp Tết. Một khi kẻ bất ngờ quấy nhiễu công thành, khả năng cao sẽ xảy tình trạng thiếu hụt quân lương vật tư.
Sở Ý lật nhanh thêm mấy trang, chân mày nhíu chặt, lập tức rút một tờ giấy thư mới, vung bút vội.
Ánh đèn tắt, bóng đơn trĩu nặng.
Suốt đêm , ngọn đèn leo lét thư án cứ cháy mãi cho đến hừng đông.
Sáng sớm hôm , Sở Ý bước lều quân nghị sự, nét mày mắt thanh tú ánh lên vẻ sắc lạnh nghiêm nghị.
Trong lều, mấy vị tướng lĩnh đang thì thầm bàn bạc, thấy bước họ lập tức dậy chắp tay hành lễ: “Tiểu tướng quân.”
Có nhận nét mày trĩu nặng của Sở Ý, kìm bèn hỏi: “...Đã xảy chuyện gì ạ?”
Sở Ý sải bước về phía vị trí chủ toạn, ánh mắt lướt qua bình thản : “Đêm qua, lúc và công chúa sắp xếp hồ sơ phát hiện tuyến biên giới Lương Châu hề phòng vững chắc.”
Lời dứt, trong lều bỗng chốc im phăng phắc, sắc mặt đều biến đổi.
Sở Ý giơ tay trải tấm bản đồ phòng thủ quân sự của Lương Châu bàn, đó đ.á.n.h dấu mấy cửa ải và phòng tuyến quan trọng, duy chỉ một nơi mỏng manh lạ thường.
Ánh mắt thiếu niên đăm chiêu, đầu ngón tay lướt tấm bản đồ phòng thủ quân sự, cuối cùng dừng ở mấy điểm trọng yếu, lời lẽ sắc bén: “Đây chính là lý do vì tiểu nhị ở dịch quán , Mạc Bắc thỉnh thoảng đến quấy nhiễu, lúc nào cũng yên phận. Ngay cả các ngươi cũng luôn nơm nớp lo sợ.”
Giọng lạnh mấy phần: “Những tin tức các ngươi từng bẩm báo, cứ mặc cho của quan phủ ém nhẹm .”
Lời thốt , dường như ngay cả tiếng gió gào ngoài lều cũng ngừng , khí nặng nề đến ngạt thở.
A Độ đúng lúc bước , tự trách : “Chuyện là của . Ta thích qua với của quan phủ, nên dốc lòng việc sổ sách, ngài phạt thì cứ phạt .”
Sở Ý liếc : “Phạt ngươi giải quyết vấn đề ?”
Không khí căng như dây đàn, một vị tham tướng trẻ tuổi khác chắp tay tiến lên, trầm giọng xin chỉ thị: “Vậy theo ý tướng quân, chúng nên đối phó thế nào?”
Sở Ý ngước mắt, cất lời chậm rãi: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng sẽ điều chỉnh việc phòng thủ quân sự.”
“Thứ nhất, kho lương tăng cường thêm nhân lực tuần tra ngày đêm. Mỗi ngày kiểm tra kho lương thảo ba , nghiêm cấm ngoài gần.”
“Thứ hai, đội tuần tra tăng gấp đôi, đặc biệt là ban đêm. Cứ hai canh giờ đổi gác một , đảm bảo việc bàn giao kẽ hở, chắc chắn một sơ suất nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-73-moi-nam-moi-tuoi-deu-duoc-nhu-hom-nay.html.]
Ánh mắt Sở Ý nheo : “Thứ ba, ngày mồng ba Tết, sẽ dẫn một đội binh mã đến biên giới để củng cố phòng tuyến. Đồng thời bố trí lính gác ngầm, nếu phát hiện động tĩnh bất thường thì lập tức đ.á.n.h úp.”
A Độ nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền: “Ta cùng ngài!”
“Không , ngươi ở Lương Châu.” Sở Ý : “Số binh lính tinh nhuệ còn trong doanh trại Lương Châu cần ngươi thống lĩnh, nếu Mạc Bắc thừa cơ gây chuyện, ngươi còn dẫn quân giữ vững thành trì .”
A Độ im lặng giây lát, hít một thật sâu đáp lời chắc nịch: “Rõ!”
Quân lệnh ban, các tướng lĩnh lượt rời khỏi lều nghị sự, Sở Ý cũng theo gót . Hắn trông thấy ánh ban mai, liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang lặng lẽ đợi ngoài cửa.
Sở Ý khẽ sững : “Sao nàng đến đây?”
“Là bảo đến tìm học đao pháp mà.”
Dung Kim Dao thiếu niên thong thả bước về phía , ánh ban mai viền lên bóng hình của . Ánh mắt nàng khẽ lay động, đoạn nhẹ giọng hỏi: “Ngày mồng ba Tết... đến biên giới ?”
Sở Ý gật đầu: “ .”
Dung Kim Dao lặng thinh.
Thấy , Sở Ý liền cất giọng dỗ dành: “Nàng đừng lo, sẽ về sớm thôi.”
Dung Kim Dao “ồ” một tiếng.
Tim Sở Ý khẽ hẫng một nhịp, tiếp: “A Độ sẽ ở Lương Châu, nếu chuyện gì nàng cứ tìm A Độ, đáng tin cậy. Nếu nàng nhớ , hoặc cảm thấy buồn chán…”
Chưa đợi hết lời, Dung Kim Dao chớp chớp mắt, bỗng bật rạng rỡ: “Chàng nhiều như gì? Dài dòng quá !”
Sở Ý: “Hửm?”
“Chàng cứ yên tâm, ở Lương Châu đợi trở về.”
Giọng Dung Kim Dao đầy vui vẻ: “Trong thời gian ở đây, cũng sẽ giữ vững thành trì .”
Sở Ý cúi đầu nàng, đưa tay xoa nhẹ gáy nàng, xoa đến khi mái tóc thiếu nữ rối mới thôi, khóe môi khẽ cong lên: “Được.”
…
“Đì đùng… Đoàng!!!”
Đêm giao thừa, tiếng pháo nổ vang ngớt.
“Tết đến !”
Các binh sĩ hớn hở ngược xuôi, doanh trại vốn lạnh lẽo, nghiêm trang thường ngày giờ đây điểm tô bằng sắc đỏ tưng bừng, rộn rã.
Băng tuyết mặt đất vẫn tan hết, soi bóng những chiếc đèn lồng đỏ rực, những chuỗi dây đỏ kết chùm, và cả nụ rạng rỡ gương mặt mỗi , càng tô đậm thêm mấy phần ấm áp.
Trong Lương Châu doanh giăng đèn kết hoa, lửa trại cháy bập bùng, ấm nồng nàn phả mặt.
Trên bàn bày la liệt những món ăn thịnh soạn, canh thịt nóng hổi bốc nghi ngút tỏa mùi hương quyến rũ. Các binh sĩ quây quần thành vòng tròn, chẳng chút câu nệ mà xé thịt ăn, cạn rượu uống, tiếng sang sảng vang vọng dứt.
Không khí năm nay náo nhiệt hơn năm bội phần.
Dung Kim Dao ăn uống no say, khoan khoái cong môi . lúc , một thị vệ vội vã bước tới, cung kính dâng lên một phong thư: “Công chúa, thư của .”
Vừa trông thấy dấu ấn phong bì, nàng liền là của trưởng Dung Duật Hành gửi tới.
Dung Kim Dao giở thư, nét chữ quen lập tức hiện mắt.
[Tiểu Lục, chúc năm mới vui vẻ. Ta vốn định tự đến thăm , nhưng việc ở kinh thành bận rộn quá, thể . Mong ở Lương Châu sự thuận lợi, bình an vui vẻ, Đại ca ở Thượng Kinh chờ trở về.]
Chỉ vài câu chữ giản đơn, khiến Dung Kim Dao ngẩn ngơ xuất thần.
Đây là đầu tiên nàng đón năm mới xa thành Thượng Kinh.
Mọi năm đêm giao thừa, nàng đều ở Đông Cung cùng trưởng và Liên Quỳ. Nay ở Lương Châu xa xôi, khí ngày Tết tuy đậm đà, nhưng chẳng hề ăn nhập với những ký ức ngày xưa của nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Kim Dao bất giác dâng lên một nỗi chua xót mơ hồ.
Dường như bên cạnh nhận tâm trạng của nàng, lặng lẽ đặt tay lên tay nàng, đột ngột hỏi: “Nàng vui ?”
Nàng chẳng qua chỉ là nhớ Đại ca một chút thôi, chứ tâm trạng cũng gì khác biệt.
Dung Kim Dao ngập ngừng giây lát đáp: “Đương nhiên là vui .”
Ánh mắt Sở Ý sâu thẳm, cất lời đầy thâm ý: “Vậy nàng … vui hơn một chút ?”
Dung Kim Dao phần mờ mịt, nhưng ngay khoảnh khắc , tay nàng nắm lấy.
Trong lều quân ánh đèn lay động, những đốm sáng nhảy nhót li ti. Bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong ấm áp như mùa xuân.
Gò má Dung Kim Dao ửng hồng, thở vẫn định: “Chàng… chậm một chút…”
Mái tóc đen nhánh tựa lông quạ xõa tung gối, mấy lọn tóc mai trán ướt đẫm mồ hôi, mềm mại dán làn da trắng như tuyết. Nàng ngửa đầu, ánh mắt vặn ngang tầm với phía .
Sở Ý chống tay, cúi đăm đắm nàng, con ngươi tựa như sóng sánh ánh trời. Hắn khẽ lướt qua gò má nàng, lau lớp mồ hôi mỏng, giọng trầm khàn: “Nhanh mệt ?”
Dung Kim Dao liếc một cái đầy hờn dỗi, giọng mềm mại: “Chàng bảo ‘vui hơn một chút’, hóa là ý ?”
Sở Ý khẽ, nét mày ánh mắt mang theo mấy phần thỏa mãn, nắm lấy tay nàng, thì thầm: “Công chúa thấy thế nào?”
Dung Kim Dao nhắm mắt như để ý đến , khẽ hừ một tiếng: “Chẳng thế nào cả!”
Sở Ý: “ rõ ràng ban nãy nàng hài lòng, còn bảo dùng sức thêm chút nữa cơ mà.”
“Chàng đừng nữa!”
“Vậy cần dùng sức thêm chút nữa ?”
“Cần…”
Lại một hồi mây mưa kết thúc, hàng mi Dung Kim Dao khẽ run, chỉ chuốc t.h.u.ố.c độc cho câm miệng. Giọng nàng khản đặc những tiếng rên rỉ ái ân: “Chàng tính toán cả , ?”
Sở Ý trầm thấp, cúi hôn lên mi tâm nàng, dịu dàng : “Tính toán gì chứ? Chẳng qua chỉ là thuận thế mà thôi.”
Ngay lúc Dung Kim Dao định cất lời phản bác, bên ngoài trướng bỗng vang lên tiếng pháo nổ điếc tai.
“Đoàng!!!”
Những chùm pháo hoa rực rỡ bay vút lên trung, thắp sáng cả bầu trời đêm của thành Lương Châu.
Bên ngoài doanh trại ánh lửa đan xen, từng vệt sáng nở rộ giữa màn đêm, soi rọi đất trời tựa như ban ngày, cả hai bất giác cùng nghiêng đầu .
Hồi lâu , Dung Kim Dao mới thu ánh mắt, đầu Sở Ý, trong đôi mắt trong veo phản chiếu mày mắt tuấn tú của .
Nàng giơ tay, đặt lên mu bàn tay , mười ngón đan , từ từ cất lời: “Sở Ý, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Sở Ý đáp thật dịu dàng.
“Nguyện cho năm tháng , ngày nào cũng như hôm nay.”
“…Ngày nào cũng như hôm nay ?”
Nét mày ánh mắt Sở Ý đều chan chứa ý , lật , c.ắ.n lên môi nàng: “Vậy thì sẽ thích lắm.”