Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 72: Quỳ một gối trước mặt nàng, chóp mũi chạm nhau.
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:37:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Ba thong thả dạo một vòng trong chợ đêm, đặc biệt sắm sửa thêm ít cá thịt rau dưa.
Khi họ xách theo đồ ăn mua bước qua cổng phủ, màn đêm tựa gấm mực ôm trọn cả thành Lương Châu từ lâu. Nơi chân trời, thưa lấp lánh ánh lên lớp tuyết đọng tan mái hiên, càng tô điểm cho đất trời nơi đây thêm phần tĩnh lặng, mênh mông.
Tua rua của chiếc đèn lồng cửa đung đưa trong gió, vầng sáng vàng óng lan tựa như mảnh ngọc vỡ văng tung tóe.
Dung Kim Dao đội chiếc mũ trùm đầu màu tuyết mới mua, vành lông cáo bạc dày mịn quanh mũ nhuốm đầy ánh sáng ấm áp, khiến đôi đồng tử trong veo của nàng càng thêm long lanh rạng rỡ.
Sở Ý cùng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng của thiếu nữ phía .
Đêm đông Lương Châu lạnh lẽo thấu xương, dừng chân cách nàng chừng ba bước, và trong một thoáng chốc, Sở Ý bỗng cảm thấy dường như gió tuyết Lương Châu năm nay cũng chẳng còn buốt giá đến .
Dung Kim Dao bước thoăn thoắt, đôi chân tựa như lướt gió, bước qua ngạch cửa, nàng vội nhón gót, đưa tay chỉ những cột băng rủ xuống từ mái hiên.
Nàng nghiêng đầu, cong cong đôi mắt A Độ: “Đây là đầu tiên thấy cột băng dài thế đấy, giống mặt của ngươi ?”
A Độ mặt đổi sắc, buông hai chữ: “Không giống.”
Dung Kim Dao nghiêng nghiêng đầu, vẻ đăm chiêu : “Ta thấy vài phần tương tự đấy chứ, đều lạnh như băng cả.”
"...”
Dung Kim Dao chẳng lấy lạ thái độ lạnh nhạt của A Độ.
Theo lời các binh sĩ ở doanh trại Lương Châu, A Độ việc gì cũng vô cùng xuất sắc, chỉ riêng khoản giao tiếp với nữ tử là kém cỏi, gì đến chuyện gần gũi chung đụng.
Huống hồ, nàng và Sở Ý mới đến Lương Châu bao lâu, mối quan hệ giữa mấy vẫn thể gọi là tình. A Độ lòng đề phòng với nàng và Sở Ý cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lần theo quân đến đây, để tránh gây chú ý, nàng cho Liên Quỳ cùng, bên cạnh vắng bóng quen, Lương Châu càng thêm phần hiu quạnh. Còn A Độ thì chẳng còn nào bên cạnh, nàng thấy nỗi “cô đơn” trong mắt mà khỏi chạnh lòng thương cảm.
Về tình riêng, nàng và Sở Ý dùng thiện ý của để sưởi ấm cho vị tiểu hùng ; còn về việc công, Lương Châu là đất phong của nàng, A Độ là thần dân của nàng. Với kỳ hạn trấn thủ một năm, bao nhiêu chuyện đều thể thiếu sự chung sức của A Độ .
Vì , dù là việc công tình riêng, họ đều khiến A Độ từ từ gỡ bỏ lớp phòng trong lòng, để đôi bên thể dựng xây sự tín nhiệm lẫn .
Vẻ ngoài ương bướng chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc mà những trai tuổi khoác lên để tự vệ mà thôi, chứ thực nội tâm vô cùng nhạy cảm và mềm yếu.
Ánh mắt Dung Kim Dao khẽ lay động, nàng vô thức bước lên bậc thềm mà để ý chân một lớp băng mỏng, chẳng ngờ đế giày trượt , khiến nàng lảo đảo: “Oái!”
Nghe tiếng kêu, A Độ theo bản năng ngẩng đầu, vội đưa tay định đỡ lấy nàng, nhưng chậm mất một bước, bàn tay chỉ kịp chụp .
Gần như cùng một lúc, Sở Ý phản ứng nhanh như cắt, tiến lên , cánh tay dài thoắt cái vươn , nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay Dung Kim Dao, nhắc nhở: “Cẩn thận trơn trượt.”
Dung Kim Dao hồn, đôi mắt cong cong đáp: “Ta .” Rồi nàng sang A Độ: “Cũng cảm ơn ngươi tay.”
Chỉ trong một ngày mà hai thua Sở Ý về độ nhanh nhạy, đây là chuyện A Độ từng trải qua.
Cậu khỏi hoài nghi nhân sinh, bèn trầm giọng : “Ta tay hồi nào, cô nhầm .”
lúc A Độ đang cứng miệng chối cãi, cánh cửa bỗng “két” một tiếng từ từ mở .
Hơi ấm từ trong sảnh đường phả mặt, ngọn đèn treo cao hắt xuống mặt đất ba chiếc bóng dài.
Dung Kim Dao cúi đầu, ngón tay thoăn thoắt cởi dây buộc chiếc áo choàng tuyết, cũng chẳng ngẩng lên mà với Sở Ý: “Chàng giao cá thịt cho đầu bếp .”
Sở Ý tiện tay đóng sập cửa , vài vụn tuyết theo gió lùa trong.
Hắn tiện tay đặt đồ ăn sang một bên, thì khựng một chút. Dường như sực nhớ điều gì, đôi mày khẽ chau : “Ta đột nhiên nhớ , hôm nay bà đầu bếp nhà việc, sáng nay xin nghỉ .”
Sở Ý vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên trong lúc cởi bao cổ tay, đoạn bình thản bồi thêm một câu: “Thế nên, bữa tối nay chỉ đành để lo liệu thôi.”
Dứt lời, Dung Kim Dao bất chợt xoay , vì động tác quá đường đột nên chiếc mũ trùm đầu cũng vì thế mà lệch hẳn sang một bên.
Nàng sững sờ Sở Ý, đoan chắc mấy rằng hề nhầm, và khi đối diện với vẻ điềm nhiên như của , con ngươi nàng bất giác co rút : “Chàng... nấu á?”
Chỉ vì câu “bữa tối nay để lo liệu” của Sở Ý, trong tâm trí Dung Kim Dao bất giác ùa về những ký ức chẳng mấy vui vẻ gì.
Nàng vẫn nhớ như in mấy ngày cảm phong hàn sốt cao li bì ở vùng núi ngoại ô kinh thành, trong cơn mê sảng, nàng nếm món cháo do chính tay Sở Ý nấu. Hạt gạo thì nát bét chẳng còn hình thù gì, chỗ mặn chát, chỗ nhạt thếch, nuốt miếng nào cũng như cực hình.
Nghĩ đến đây, Dung Kim Dao khẽ rùng một cái mà ai . Nàng cố nén vẻ chối từ hiện rõ trong đáy mắt, lựa lời khuyên can: “Thôi bỏ , quân tử nên tránh xa việc bếp núc…”
Sở Ý thừa sức vẻ chê bai trong giọng của nàng, đuôi mày khẽ nhướng lên, đoạn vặn với nụ như như : “Hay là để nàng trổ tài nhé?”
Dung Kim Dao lập tức cứng họng: “…”
Nàng đúng là chẳng nấu nướng gì thật, nhưng nàng cũng chẳng tin nổi tài bếp núc của Sở Ý thể hơn bao nhiêu.
Ánh mắt hai chạm nảy lửa giữa trung, chẳng ai chịu nhường ai. Ánh mắt Sở Ý sâu lắng mà kiên định, như đang ngầm khẳng định “Bữa tối nay nhất định nấu”, còn Dung Kim Dao thì đầy cảnh giác.
A Độ lặng lẽ quan sát hai giằng co hồi lâu, cuối cùng thể nhịn nổi nữa, đành lên tiếng: “… Để cho.”
Dung Kim Dao sửng sốt trong giây lát, đoạn sang A Độ: “Ngươi nấu ăn ư?”
A Độ đáp: “Nghĩa phụ của tuổi cao, dùng lương khô quân ngũ khô khó nuốt, nên vẫn thường nấu riêng cho .”
Dung Kim Dao ngại ngùng hắng giọng: “Ngươi là khách, phiền đến ngươi ? Hay là, chúng ngoài tìm một tửu lầu nào đó ăn tạm …”
“Lương Châu gì tửu lầu như ở Thượng Kinh, mà thì e là hai vị cũng khó mà nuốt nổi.” A Độ thẳng thừng ngắt lời: “Cứ chần chừ mãi thế , e là tối nay khỏi cần ăn uống gì nữa.”
“Thật là ngại quá.” Dung Kim Dao khẽ thở dài, giọng đầy áy náy. Rồi nàng đưa tay chỉ Sở Ý đang cạnh, thì thầm: “Quan trọng là thể để bếp .”
Ánh mắt Sở Ý chợt lạnh , khẩy với nàng: “Sau ngày nào cũng sẽ nấu cho nàng ăn.”
Tim Dung Kim Dao hẫng một nhịp, nàng lẳng lặng dùng đầu ngón tay khều nhẹ lòng bàn tay , giả vờ hung hăng cảnh cáo: “Vậy thì sẽ bỏ nhà !”
“…” A Độ cạn lời, đành mặt chỗ khác, đoạn cầm lấy mấy thứ nguyên liệu, lật xem một cách thuần thục hỏi: “Nhà bếp ở ?”
Dung Kim Dao cũng hăm hở: “Ta phụ một tay!”
“Ở ngay bên cạnh.”
Sở Ý ấn vai Dung Kim Dao đang nhấp nhổm , bắt nàng bên bàn, đoạn cụp mắt dặn dò: “Ta bếp phụ một tay, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi. Thái tử Điện hạ vốn nàng đến Lương Châu, lỡ mà để ngài chuyện đến cả bữa cơm cũng phiền đến tay nàng, thì chắc chắn ngài sẽ lột da mất.”
Hai má Dung Kim Dao phồng lên, nhưng lay chuyển Sở Ý, nàng đành hậm hực hừ nhẹ một tiếng: “Thôi .”
Chẳng mấy chốc, trong gian bếp nhóm lên ánh lửa, tiếng củi khô nổ lách tách trong lò, những đốm lửa màu cam tươi nhảy múa ngừng, nước trong chiếc nồi hầm cũng bắt đầu bốc lên nóng nghi ngút.
A Độ bếp lò, tuần tự sạch con cá tươi, lưỡi d.a.o trong tay lướt cá, từng lớp vảy cá li ti cứ thế lả tả rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-72-quy-mot-goi-truoc-mat-nang-chop-mui-cham-nhau.html.]
Sở Ý cũng xắn tay áo lên, cạnh bên rửa sạch mớ rau củ.
A Độ liếc mắt qua : “Thật một lo liệu là .”
Sở Ý nhẹ nhàng vẩy những giọt nước còn đọng tay, thản nhiên đáp: “Sao thể để một ngươi bận rộn .”
A Độ cũng thêm gì, chỉ chuyên tâm băm chặt nguyên liệu thớt.
Mu bàn tay cầm d.a.o của nổi lên những đường gân xanh, giữa những tiếng d.a.o thớt đều đều, bất chợt thấy giọng tưởng chừng bâng quơ của Sở Ý: “Hôm nay ngươi thua , vấn đề ở sức mạnh, mà là ở đao pháp. Đao pháp hôm nay của ngươi quá nóng vội .”
Tay A Độ khựng , ngước mắt sang.
Sở Ý tiện tay cầm lấy con d.a.o phay, chỉ thấy ánh d.a.o lóe lên một cái, xé gió bổ xuống, cây cải xanh trong tay tức thì tách tám mảnh đều tăm tắp.
Ngay khoảnh khắc , chĩa mũi đao về phía yết hầu của A Độ, ánh thép lạnh lẽo dừng ngay cổ họng chỉ nửa tấc.
“Ngươi phân tâm, nên mới dồn sự chú ý xuống , tập trung cổ tay của . ngươi bao giờ nghĩ rằng, lỡ như kẻ địch dùng thuật che mắt với ngươi, thì thứ gãy nát sẽ là cây roi sắt của , mà chính là xương cổ của ngươi đấy.”
Vẻ mặt A Độ thoáng nét trầm tư, buột miệng hỏi theo bản năng: “Nghiêm trọng đến thế ư?”
"Giống như khi thái măng , nhát d.a.o thứ ba chỉ cần chậm hơn nhát thứ hai nửa nhịp thở thôi, thì nửa nhịp thở chiến trường đủ để ngươi c.h.ế.t đến mười .”
A Độ ngẩng đầu, vơ lấy mấy cọng hành dại bên bếp, ánh đao lóe lên, hành thái thành những sợi nhỏ mảnh như sợi tóc. "Như đủ nhanh ?”
"Thứ cần chỉ là nhanh, mà còn là lúc nào nên đánh, lúc nào nên dừng.” Sở Ý thản nhiên nhặt một cây cải xanh thả trong nước, ung dung cất lời: “Ngày mai đến quân doanh, mang đao của ngươi theo tìm .”
Dù A Độ kém nhạy bén đến cũng Sở Ý đang chỉ điểm cho .
Bao năm qua, gặp bao nhiêu tướng lĩnh đến Lương Châu trấn thủ, nhưng một ai giống như Sở Ý, thể ngay yếu điểm của , sẵn lòng mở lời chỉ bảo.
Hôm nay tuy thua một cách t.h.ả.m hại, nhưng giờ ngẫm , đao pháp của Sở Ý vững vàng, chiêu nhanh gọn, đó là thứ đao pháp luyện qua những trận huyết chiến sinh tử. Tuyệt là thứ thể so bì.
A Độ im lặng giây lát, ánh mắt ánh lên vẻ phức tạp, cất giọng trầm trầm: “Tại ngươi cho những điều ?”
Sở Ý phủi những giọt nước còn đọng lá rau, liếc với một nụ như như , nhún vai đáp: “Cứ coi như là thù lao cho bữa cơm ngươi nấu .”
…
Kể từ bữa cơm hôm đó, thái độ của A Độ đối với Sở Ý đổi rõ rệt.
Tuy vẫn lầm lì ít như , nhưng còn tỏ thù địch nữa. Ngược A Độ còn chăm chú lắng Sở Ý giảng giải về các trận pháp hành quân tác chiến trong lúc luyện tập.
Ban đầu Dung Kim Dao cũng chút tò mò, thử dò hỏi xem thu phục A Độ bằng cách nào, Sở Ý chỉ cong môi , với nàng: “Bí mật giữa nam nhân với .”
Dung Kim Dao: “…”
Sau đó, Sở Ý vẫn giữ nếp sớm về muộn, ngày nào cũng quân doanh từ sáng sớm để thao luyện binh sĩ. Việc quân bận rộn, trăm công nghìn việc thể lơ là, nên hiếm khi giây phút rảnh rỗi.
Dung Kim Dao cũng dần quen với nếp sống và con ở Lương Châu, quen cả với cái lạnh cắt da cắt thịt của những ngày tuyết bay đầy trời. Nàng dồn hết tâm tư việc công ở Lương Châu, còn chìm đắm trong những thú vui nhàn nhã nữa.
Thoắt cái hơn nửa tháng trôi qua, Tết sắp đến, khí năm mới bắt đầu len lỏi khắp các phố phường ngõ hẻm.
Đêm , tuyết vụn gõ lách tách bên song cửa, trong phòng ngọn đèn đơn côi khẽ lay động. Vầng sáng màu vàng ấm áp viền nên bóng nghiêng của thiếu nữ đang cúi đầu, trông mờ ảo mà dịu dàng.
Dung Kim Dao khoác một tấm áo mỏng, tay áo bo , để lộ cổ tay trắng ngần như tuyết. Ngón tay thanh tú của nàng nhẹ nhàng cầm cây bút lông sói, đang chăm chú xem xét những tập hồ sơ về thuế má và phòng ngự biên ải, nét mệt mỏi hiện rõ nơi chân mày khóe mắt.
Khoảng thời gian gần đây, chính vì đến Lương Châu mà nàng nhận tâm tính thiếu nữ của mài giũa nhiều.
Ngọn nến bàn cháy một nửa, sáp nến theo chân đế bằng đồng chầm chậm nhỏ giọt, căn phòng càng lúc càng tĩnh lặng.
Dung Kim Dao đang cầm bút , bỗng nhiên một luồng thở ấm nóng phả nhẹ qua vành tai, một vòng tay quen thuộc từ phía dịu dàng ôm choàng lấy nàng.
Lòng bàn tay của Sở Ý luồn qua lớp áo choàng vai nàng, ôm chặt lấy vòng eo thon thả, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu Dung Kim Dao, giọng trầm thấp mang theo vài phần uể oải: “Lại ngủ ?”
Dung Kim Dao nghiêng đầu: “Sao cũng nghỉ?”
"Nghỉ ngơi thế nào chứ?” Sở Ý khẽ nheo mắt, đôi môi lướt dọc theo vành tai nàng, giọng điệu phần hờ hững: “Dạo nàng còn bận hơn cả .”
Ánh mắt Dung Kim Dao trở nên nghiêm túc: “Thuế má và việc phòng thủ ở Lương Châu đều vấn đề. Ta tìm hiểu cho rõ ràng , đó mới thư cho Đại ca .”
Sở Ý mỉm : “Công chúa nhọc lòng hao sức như , cần thần xoa bóp vai cho ?”
Dung Kim Dao bất giác đưa tay che ngực: “Không cần…"
lời từ chối của nàng chỉ nhẹ như gió thoảng, hành động cũng chẳng mấy sức uy hiếp, thể ngăn bàn tay đang càn của Sở Ý.
Bàn tay Sở Ý men theo đường eo thon thả của Dung Kim Dao lên, nhẹ nhàng đặt nơi mềm mại, cả vùi hõm vai nàng, thở ngày một nóng rực: “Dạo nàng lơ là thôi.”
Dung Kim Dao ngứa ngáy đến chịu nổi, tay nàng bất giác run lên, đầu bút lông liền loang một vệt mực giấy, giọng nàng cũng run run: “Chàng đừng quấy!”
Nét mặt Sở Ý vẫn thản nhiên như , tựa hồ chẳng thấy gì. Động tác tay chẳng những dừng mà còn thuận thế xoay nàng về phía , để nàng đối diện với . Ánh mắt cụp xuống, giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên: “Ta quấy .”
“…”
Dung Kim Dao chút đau đầu , thế mà dáng vẻ của thiếu niên lúc chẳng hề sắc bén, ngược cứ như đang nũng.
Nàng còn kịp cất lời, Sở Ý nhanh chóng nửa quỳ xuống mặt, chóp mũi của cả hai khẽ chạm , đôi mắt khép hờ, giọng khàn đặc: “Chiêu Chiêu cũng thương một chút ? Hôn một cái, nào.”
Hơi thở ấm nóng quấn quýt bên vành tai, Dung Kim Dao như nóng hừng hực bao bọc lấy. Đầu ngón tay nàng bất giác co , lòng bàn tay áp lên gò má của Sở Ý, chút nể nang đẩy mặt lệch sang một bên.
Sở Ý: “?”
Dung Kim Dao thong thả thu tay về: “Không rảnh.”
Sở Ý nàng chằm chằm mất mấy giây: “Thật vô tình.”
Dung Kim Dao chẳng buồn liếc mắt, vẫn tiếp tục lật xem sổ sách, cứ như thể chuyện từng xảy .
Trong phòng bỗng chốc lặng như tờ.
Ngay khoảnh khắc , Sở Ý vươn cánh tay dài dứt khoát kéo siết nàng lòng: “Vậy để hôn nàng, thế thì chứ?”
Lời còn dứt, cúi đầu xuống, khóe môi hờ hững lướt qua tóc mai của nàng, mang theo chút tinh nghịch thăm dò: “Sao gì hết .”
“Chàng…”
Lòng Dung Kim Dao khẽ run lên, định giơ tay đẩy Sở Ý giữ chặt cổ tay, thuận thế giam cầm nàng giữa án thư và lồng n.g.ự.c , ánh mắt thoáng lên một vẻ nguy hiểm.
Thiếu nữ khẽ c.ắ.n môi, né tránh ánh của : “…Chàng lỡ việc xem sổ sách đó.”
Sở Ý bật trầm thấp, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hôn lên khóe môi mềm mại ngọt ngào của nàng: “Đêm nay để giúp nàng rà soát phần sổ sách còn cần đối chiếu, ? Ta cũng nỡ nàng vất vả như .”