Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 71: “Phu quân! A Độ nạt ta kìa.”
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:11:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển ngữ: Naomi.
Trên đài cao, Sở Ý tựa lan can, rũ mắt xuống Dung Kim Dao.
Dưới đài đông như mắc cửi, tiếng reo hò cổ vũ của tân binh Bạch Vũ doanh vang trời dậy đất. Riêng chỉ nàng lặng lẽ đó, khoác chiếc áo choàng màu tuyết, mày ngài mắt biếc long lanh, ánh hướng về chút mơ màng vô cùng chăm chú, tựa như vạn vật thế gian đều hóa thành hư ảnh, duy chỉ bóng hình là rõ nét đến từng chi tiết.
Lòng thiếu niên khẽ rung động, đuôi mắt nhướng lên, một nụ nhạt bất giác lan tỏa nơi khóe môi. Hắn thong thả cất lời: “Chẳng lẽ nàng đến ngây ?”
Ngay khoảnh khắc Sở Ý mở lời, khung cảnh vốn đang huyên náo ầm ĩ bỗng chốc im bặt.
Binh lính của Bạch Vũ doanh và Lương Châu doanh xung quanh thấy cũng lượt đưa mắt theo hướng của Sở Ý.
Vừa , sự chú ý của đều đổ dồn cuộc tỷ thí đài cao, chẳng ai để ý rằng ở phía rìa thêm một bóng hình tự lúc nào.
Binh lính của Lương Châu doanh quanh năm đồn trú ở biên quan, hiểu về Thượng Kinh chẳng bao nhiêu, càng gì về công chúa. Giờ phút , khi tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Dung Kim Dao, ai nấy đều sững sờ trong giây lát.
Mấy lính Lương Châu trẻ tuổi đến ngẩn ngơ, kìm mà buột miệng kinh ngạc: “Từ khi nào mà chốn biên ải cằn cỗi tiên nữ hạ phàm …”
Một khác cũng hùa theo: “Trông giống Lương Châu chúng .”
Tân binh của Bạch Vũ doanh , gương mặt ánh lên vẻ tự hào vô hạn, cất giọng: “Tiên nữ ư? Đó là phu nhân của tướng quân chúng - Lục công chúa của Đại Chiêu đó!”
Lời thốt , đám binh lính Lương Châu doanh lập tức xôn xao, ánh mắt họ đảo qua đảo giữa Dung Kim Dao và Sở Ý, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Lục công chúa?”
“Phu nhân của tướng quân?”
Một bộ phận binh lính của Lương Châu doanh xưa nay chỉ tin phục Phương lão tướng quân và A Độ. Trong lòng họ, A Độ tuổi trẻ tài cao, một chống chọi vạn phần gian khó để trấn thủ Lương Châu, chính là một tiểu hùng độc lập đảm đương. Nếu Sở Ý là chiến thần quét sạch ngàn quân, thì A Độ chính là thiếu niên đồng da sắt thể khiến binh lính Lương Châu doanh liều mạng theo.
Ngày , Sở Ý từng dẫn quân xuất chinh núi Tê Ổ, nhưng rốt cuộc binh lính trong Lương Châu doanh từng tận mắt chứng kiến, trong lòng họ khó tránh khỏi hoài nghi.
Cũng chính vì lẽ đó, A Độ bèn lập quy củ, phàm là tướng lĩnh nào đến Lương Châu trấn thủ, đều tỷ thí với một phen.
Kẻ thắng nổi , thì gì đến chuyện bảo vệ Lương Châu?
Xét từ góc độ của các bên, cuộc tỷ thí đều vô cùng hợp tình hợp lý. Chỉ điều tướng lĩnh so tài, binh lính tất nhiên phất cờ trợ uy cho phe .
Vậy nên từ đầu đến cuối, Bạch Vũ doanh và Lương Châu doanh vẫn luôn ở thế gươm đao đối đầu, chẳng ai chịu nhường ai.
“Chứ còn gì nữa.” Binh lính của Bạch Vũ doanh vênh mặt lên đầy đắc ý, giọng điệu giấu nổi vẻ khoe khoang: “A Độ tướng quân của các ngươi phu nhân ?”
Binh lính Lương Châu doanh liền cứng họng.
A Độ phương diện nào cũng xuất chúng, chỉ duy một điều phương diện tình cảm thì vẫn còn m.ô.n.g , hề khai sáng. Cũng những bà mai nhiệt tình mối dắt duyên, nhưng nào cũng chẳng đến .
Một lát , vẫn c.ắ.n răng đáp : “…Chưa .”
“Thế thì các ngươi còn mặt mũi nào mà so với chúng ?” Người của Bạch Vũ doanh lập tức thừa thắng xông lên, chẳng chút nể nang mà chế nhạo.
Binh lính Lương Châu doanh chọc tức đến mức mặt mày lúc xanh lúc đỏ: “Ai so sánh chuyện bao giờ!”
Hai bên binh lính cứ thế lời qua tiếng , ai chịu nhường ai, xem chừng sắp biến thành một cuộc “tranh chấp phe phái” ngay trong quân doanh. Dẫu binh lính Bạch Vũ doanh chiếm thế thượng phong, nhưng binh lính Lương Châu doanh cũng chẳng dạng , nào nấy đều sức bảo vệ lẽ cho A Độ, khiến cho khung cảnh ngày một náo nhiệt, mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g nồng nặc.
Cuối cùng, sự việc diễn biến thành một cuộc tỷ thí giữa Bạch Vũ doanh và Lương Châu doanh.
Thế nhưng Sở Ý chỉ dửng dưng tất cả, chẳng hề ý can thiệp, càng định ngăn cản.
Vị phó tướng bên cạnh bất lực liếc một cái, hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu tướng quân, nếu quản nữa, e rằng đám sẽ động thủ thật đấy.”
Sở Ý , lười biếng nhướng mi, giọng điệu bình thản: “Cứ để họ cãi .”
Phó tướng: “…”
Sở Ý: “Càng cãi vã càng thêm tình. Ngươi xem, bọn họ sắp tự giác tỷ thí với kìa, đỡ cho tốn công tốn sức thống lĩnh quân binh.”
Bên ồn ào náo nhiệt, tiếng tranh luận vang lên ngớt, nhưng ánh mắt của Dung Kim Dao như một chỉ dán chặt bóng hình thiếu niên đài cao.
Ngay khoảnh khắc , dường như nàng hạ quyết tâm, bèn bất chợt vén tà váy, chẳng chút do dự mà chạy băng về phía đài cao.
Nắng ấm xuyên qua tầng mây, cờ xí đài cao bay lồng lộng trong gió. Sở Ý vốn đang lơ đãng tựa lan can, mãi cho đến khi bóng hình đột ngột xông trong tầm mắt …
Tấm áo choàng màu tuyết tung bay trong gió sớm, Dung Kim Dao tựa như một làn gió thoảng, nhẹ nhàng lướt qua đám đông, trâm hoa lạc cài mái tóc rung lên loạn nhịp, đáy mắt ngời lên tia sáng long lanh.
“Phu quân!”
Ngay khoảnh khắc Sở Ý xoay đón lấy, thiếu nữ sà lòng . Hắn theo bản năng siết chặt vòng tay, lòng bàn tay giữ lấy vòng eo thon của nàng, cú va chạm mềm mại bất ngờ đẩy lùi về mấy bước.
Sở Ý sững , đáy mắt ánh lên một tia dò xét, bật trầm thấp: “Gọi ngọt ngào như , là nàng chuyện gì chứ?”
Dung Kim Dao cong đôi mắt hạnh, hờn dỗi đáp đầy bất bình: “Trong lòng , là như ?”
“Dĩ nhiên là .” Sở Ý cúi đầu, chóp mũi khẽ lướt qua đỉnh tóc nàng: “Trong lòng , công chúa là nhất.”
Khóe môi Dung Kim Dao bất giác cong lên thành một nụ , nàng cất giọng trong trẻo giòn tan: “Chàng là .”
Vòng tay Sở Ý ấm áp lạ thường, dù cách một lớp áo đông dày dặn vẫn cảm nhận nóng lan tỏa, tựa như còn vương vấn cả sự dịu dàng quyến luyến và ấm nồng nàn của đêm qua trong lều quân doanh.
Dung Kim Dao thuận thế rúc sâu lòng hơn , nhưng trong một thoáng vô tình, ánh mắt nàng lướt qua vai Sở Ý, chợt trông thấy A Độ cách đó xa, liền bất giác cất tiếng hỏi: “Đó là A Độ ?”
Sở Ý đáp “ừm”.
Thiếu niên trông trạc mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ hơn họ một chút. Bộ quân phục thẳng thớm khoác vẫn che giấu vẻ non nớt giữa hai hàng lông mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-71-phu-quan-a-do-nat-ta-kia.html.]
Cậu một tay cầm đao, những đốt ngón tay trắng bệch, dường như đang dùng sức nhiều. Ánh mắt cúi thấp, tựa như đang đăm đăm lưỡi đao, tựa như đang xuất thần nghĩ ngợi.
Trong lòng Dung Kim Dao chợt khẽ động.
So với vẻ hiên ngang phơi phới của Sở Ý bên cạnh, khắp A Độ bao trùm một cảm giác cô độc khó tả, lạc lõng giữa khung cảnh náo nhiệt xung quanh.
Nàng quá đỗi quen thuộc với vẻ cô độc và ảo não , giống hệt như khi nàng ở trong hoàng cung một bầu bạn, lòng tràn đầy vui sướng cầu mong sự công nhận của phụ hoàng nhưng dội cho một gáo nước lạnh.
Hẳn là đang phiền muộn vì tài nghệ bằng , chỉ sợ nghĩa phụ khuất thất vọng.
Thế nhưng, Dung Kim Dao còn kịp nghĩ sâu hơn, cằm nàng Sở Ý nhẹ nhàng giữ lấy, buộc nàng : “Bên ngoài trời lạnh, đưa nàng về lều quân cho ấm.”
Dứt lời, Sở Ý nắm lấy tay Dung Kim Dao rời khỏi thao trường huyên náo. Họ men theo đất trống rộng rãi, thong thả về phía lều quân.
Bước lều, bên trong rộng rãi sạch sẽ, thư án chất mấy cuộn quân báo và binh thư, chiếc kỷ nhỏ đặt một ấm . Nhìn sâu trong, giường nệm trải một tấm chăn dày, thậm chí còn chu đáo đặt thêm hai chiếc gối mềm.
Sở Ý đưa tay, cởi áo choàng tuyết cho nàng, buột miệng : “Vừa nàng A Độ mấy .”
Dung Kim Dao tới bên án kỷ xuống, trong đầu bất giác nhớ ánh mắt đong đầy cô đơn của A Độ. Nàng nghiêng đầu Sở Ý, khẽ khàng thăm dò: “Rốt cuộc A Độ chuyện gì ? Ta nhớ tiểu nhị ở dịch quán , Lương Châu doanh bây giờ chỉ còn một gắng gượng chống đỡ.”
Sở Ý cụp mắt xuống, treo tấm áo choàng tuyết nàng cởi lên giá, đoạn thuận tay nhấc ấm bên cạnh lên rót cho nàng một chén ấm.
“Cậu là con nuôi của Phương lão tướng quân.” Hắn chậm rãi : “Phương lão tướng quân trấn thủ Lương Châu cả một đời, từng cưới vợ sinh con. Đối với con nuôi A Độ , thể là dốc cạn tâm huyết.”
Dung Kim Dao ngẩn , xoay nhẹ chén trong tay để sưởi ấm, hỏi tiếp: “A Độ là trẻ mồ côi ?”
Sở Ý gật đầu: “Năm đó A Độ cha ruột bỏ rơi ở cổng thành Lương Châu, chính Phương lão tướng quân bế về nhà.”
“Bỏ rơi…” Dung Kim Dao thì thầm lặp .
Chuyện về A Độ, Sở Ý cũng là từ miệng phó tướng kể : “Ông mang A Độ về quân ngũ nuôi nấng, xem như con ruột của . A Độ từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, mưa dầm thấm lâu nên luyện một bản lĩnh. Phương lão tướng quân đặt kỳ vọng vô cùng lớn lao, thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả với thuộc hạ của .”
Dung Kim Dao lặng yên lắng , trong lòng khỏi dấy lên một niềm thương cảm: “Thảo nào ánh mắt đượm vẻ cô đơn đến .”
Phương lão tướng quân ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với A Độ, thế nên mới dốc lòng dốc sức vì việc ở Lương Châu doanh, thậm chí phần soi xét khắt khe.
Ngoài lều, gió khẽ nổi lên, cuốn theo mấy chiếc lá khô lả tả bay rèm cửa.
Sở Ý trầm giọng : “Di nguyện duy nhất của Phương lão tướng quân lúc lâm chung, chính là mong A Độ thể kế thừa sự nghiệp của ông, tiếp tục trấn giữ Lương Châu.”
Nói đến đây, khựng một chút tiếp lời: “A Độ tuổi còn nhỏ hơn chúng , nhưng là nổi bật nhất trong những cùng trang lứa. Cậu luôn khắc cốt ghi tâm lời dặn của Phương lão tướng quân, canh cánh lo rằng thực sự bảo vệ Lương Châu, thế nên mới tìm tỉ thí.”
“Thì là .” Dung Kim Dao cụp hàng mi xuống, giọng phần nặng trĩu: “Người duy nhất cũng qua đời, thật đáng thương quá.”
Trong phút chốc, cả lều chìm tĩnh lặng, hai đều rơi trầm mặc.
Sở Ý cũng tự rót cho một chén ấm, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt dừng Dung Kim Dao: “Ta khâm phục , chỉ là tính khí đứa trẻ ngang ngược. Nếu thể gỡ bỏ lớp phòng trong lòng, chắc chắn sẽ là một bạn đồng hành trọng tình trọng nghĩa, đáng để kết giao sâu sắc.”
Hắn mỉm : “Công chúa cách nào ?”
Dung Kim Dao ngước đôi mắt long lanh, bỗng cất lời đề nghị: “Tối nay… chúng mời A Độ về nhà dùng bữa nhé!”
Sở Ý khẽ nhướng mày, dường như chút bất ngờ: “Hửm?”
“Chẳng lớn lên trong quân ngũ, thích ?”
Dung Kim Dao giải thích với giọng điệu vui vẻ: “Chàng là chủ tướng trong quân, chí ít cũng để thuộc hạ của cảm nhận ấm của gia đình chứ? Như , mới chịu mở lòng với !”
Sở Ý trầm ngâm giây lát, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ , dịu dàng đáp: “Nghe lời nàng hết.”
…
Sắp đến cuối năm, chỉ cần ông trời chiều lòng đổ tuyết lớn, thì đêm ở thành Lương Châu vẫn náo nhiệt lắm.
Ánh đèn dọc hai bên phố uốn lượn tựa rồng rắn lên mây, từng chiếc đèn lồng đỏ thắm tỏa những vầng sáng ấm áp chan hòa. Tiếng rao hàng của các tiểu thương vang lên ngớt, lũ trẻ con thì chạy nhảy nô đùa khắp phố phường. Dường như cái lạnh lẽo của mùa đông cũng xua tan vài phần giữa khu chợ đêm tấp nập lạ thường .
Dung Kim Dao lấy thích thú sự nhộn nhịp của chợ đêm Lương Châu. Nàng say sưa ngắm những gian hàng ven đường, chốc chốc dừng chân mua vài món bánh ngọt, lúc thì lựa mấy món đồ chơi nhỏ xinh chế tác tinh xảo.
Lúc đến một sạp hàng, Dung Kim Dao đưa tay sờ thử một chiếc mũ trùm đầu bằng lông mềm mại, cảm giác thích vô cùng. Nàng kìm mà cầm lên ướm thử hỏi Sở Ý: “Chàng thấy ?”
“Chiếc lắm.” Sở Ý đưa bạc cho chủ sạp: “Lấy chiếc .”
Dung Kim Dao tươi như hoa phía : “A Độ, ngươi thấy thế nào?”
Trái ngược với vẻ thong dong tự tại của hai , A Độ chỉ lặng lẽ theo bên cạnh, bước chân cứng ngắc, vẻ mặt trông gượng gạo khó tả.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu quanh, ánh mắt đảo liên hồi, dường như đang tính toán tìm thời cơ để chuồn mất.
Theo lẽ thường, khi thao luyện xong thì ai về nhà nấy, chẳng ai phiền ai. Huống hồ thua trong cuộc tỉ thí với Sở Ý, trong lòng đang nén một cục tức, chỉ về nhà nghiền ngẫm trận đấu hôm nay. Cớ lôi dạo chợ đêm, thậm chí còn cùng dùng bữa tối thế ?
Điều khiến A Độ khó hiểu hơn cả là: tại ngoan ngoãn theo họ cơ chứ.
A Độ mím chặt môi, chẳng chẳng rằng.
Dung Kim Dao nào bỏ , bèn dỗ dành như dỗ trẻ con, giọng ngọt ngào thủ thỉ: “A Độ, một ăn cơm thì buồn tẻ bao.”
A Độ cau mày nàng, vẻ khó chịu hiện rõ mặt: “Ta quen , cần cô nhiều chuyện.”
Dung Kim Dao , đôi mắt trong thoáng chốc phủ một tầng sương mỏng trông đến tội nghiệp, nàng sang chớp chớp mắt với Sở Ý: “Phu quân! A Độ nạt kìa.”
A Độ: “…”
Sở Ý trông vẻ tùy tiện khoác tay lên vai A Độ, nhưng thực chất ghì chặt rời, mỉm : “Bảo ngươi cùng ăn cơm với bọn là quân lệnh đấy, hiểu ?”
A Độ: “...”