Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 70: Giúp ta tháo đai lưng ra nào, Chiêu Chiêu ngoan.

Cập nhật lúc: 2025-11-16 05:44:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyển ngữ: Naomi.

Lưng chiếc ghế mây bập bênh uốn cong tựa trăng lưỡi liềm, chỉ cần khẽ ngả , ghế liền cất lên tiếng “kẽo kẹt” nhẹ nhàng đung đưa.

Thiếu nữ tựa như một cánh hoa ngọc lan gió xuân nâng đỡ, chênh vênh lơ lửng giữa đất trời ngập nắng.

Sở Ý nặng nề đè xuống, khóa chặt con mồi nhỏ bé trong gian gang tấc. Tay nâng cằm nàng lên: “Sao gì nữa ? Chẳng còn bế nàng lên giường ?”

Ánh mắt Dung Kim Dao khẽ lóe lên, mãi lúc nàng mới muộn màng nhận thâm ý của hai chữ “so tài”, nhịp tim cũng theo sự đung đưa của chiếc ghế mà loạn mấy phần.

Nàng ngẩng mặt, mím môi , lúm đồng tiền bên khóe môi ẩn hiện. Ngón tay nàng khẽ lướt qua những đường gân xanh nổi rõ mu bàn tay : “Tiểu tướng quân so tài gì với đây?”

Lắng chất giọng ngọt tựa mật ong của nàng, ánh mắt Sở Ý càng thêm sâu thẳm: “Đương nhiên là thể lực.”

Hắn đột ngột siết c.h.ặ.t t.a.y vịn, những đốt ngón tay trắng lạnh nổi bật nền gỗ mun đen nhánh, giao tạo nên một cảm giác “giam cầm” đầy áp bức.

Sống lưng Dung Kim Dao mềm nhũn, ánh mắt nàng lơ đãng ngoài cửa sổ: “Vừa mới đến Lương Châu, quân vụ nào cần xử lý ? Chắc sẽ ai đến tìm nữa nhỉ…”

Sở Ý cúi xuống nàng, tay vén tà váy dày của nàng lên ghé sát gần hơn: “Có thì đấy, nhưng nàng xử lý ?”

Dung Kim Dao lắc đầu một chút do dự: “Không .”

Nghe , Sở Ý khẽ nhướng mày, một tia sáng tối lóe lên trong mắt. Hắn vươn tay, một mạch bế bổng Dung Kim Dao lên khỏi ghế mây.

“Chàng ?” Thân thể nàng nhẹ bẫng, hai tay theo phản xạ vòng qua ôm lấy cổ .

Sở Ý rõ, chỉ ôm nàng sải bước đến bên cửa sổ, tiện tay cài then , về phía cửa phòng. Ổ khóa đồng kêu “cạch” một tiếng, ngăn cách ồn ào náo nhiệt của thế giới bên ngoài.

Trong phòng tức thì tĩnh lặng đến độ chỉ còn thấy thở của cả hai quyện . Hắn : “Giờ thì ai phiền chúng nữa , nàng yên tâm ?”

Dung Kim Dao tựa lòng , khẽ mổ nhẹ lên khóe môi . Ánh mắt nàng long lanh tựa nước, giọng mềm mại: “Thế còn tạm .”

Ngoài cửa sổ, một cơn gió đêm bất chợt lướt qua mang theo tiếng xào xạc. Làn gió nhẹ cuốn theo bước chân của trai trẻ khiến ngọn nến chao đảo, kéo theo ánh sáng và bóng tối khắp căn phòng cũng khuấy động đến vỡ tan.

Sở Ý thẳng về phía giường, mà ôm nàng trở chỗ chiếc ghế mây. Đôi môi tìm đến môi nàng ngay từ lúc cất bước.

Thân ghế mây khá rộng, Sở Ý thoải mái xuống, còn Dung Kim Dao thì giữ chặt trong lòng. Hai đầu gối nàng bất giác tách , đôi tay luống cuống chống lên vai .

Dung Kim Dao lơ đãng một chút, răng bèn c.ắ.n môi của : “Cái ghế …”

Chiếc ghế mây đột ngột chịu lực, cả hai bất giác cùng ngả . Sở Ý theo bản năng siết chặt vòng tay, ôm ghì lấy Dung Kim Dao lòng để nàng ngã xuống đất.

“Ghế ?”

Đầu óc Dung Kim Dao trống rỗng, nàng ngờ rằng ở chiếc ghế , cách giữa hai càng thêm sát , gần gũi.

Nàng lắp bắp : “Không, gì.”

Cánh tay Dung Kim Dao chống lên phần eo bụng săn chắc của Sở Ý, tấm lưng ong khẽ cựa quậy yên. Nào ngờ, chính hành động khiến chiếc ghế mây nhất thời mất thăng bằng bắt đầu chao đảo.

Theo quán tính, Dung Kim Dao ép sát cả , còn tưởng sắp lật nhào cả lẫn ghế, nàng sợ đến mức bật tiếng kêu yêu kiều: “Sở Ý!”

“Ta đây mà.” Tiếng trong trẻo của trai trẻ tức thì vang lên, dường như cố ý trêu chọc nàng, âm cuối vút cao: “Giọng nàng thật đấy.”

Vành tai Dung Kim Dao tức khắc ửng lên một màu hồng phơn phớt: “Chiếc ghế mây vững chút nào, chúng thật sự ở đây …”

Sở Ý cong ngón tay, móc lấy dải lụa bên hông nàng, động tác tay vẫn ngừng: “Ta thấy nơi tuyệt.”

Hắn chậm rãi ngước mắt, ánh trượt dài từ hàng mi đang khẽ run của Dung Kim Dao xuống, lướt qua vệt da trắng như tuyết bên sườn cổ, tựa như một nhành hoa thấm mực loang giấy Tuyên Thành, cần điểm tô đủ khiến thương mến.

Mà Sở Ý giống như một họa sư đang cầm bút, chuẩn điểm thêm một nét mực đậm sắc lên nhành hoa .

Đôi mắt trong veo của mỹ nhân tựa như làn nước hồ xuân, long lanh phản chiếu ánh đèn trong đêm tuyết, vương chút hoang mang bối rối, khiến chẳng thể nào dời mắt. 

“Nếu để ngã, một tháng tới đừng hòng bước lên giường.”

Lời dứt, bờ vai thon thả cùng tấm lưng ngọc ngà trắng ngần tựa sương tuyết cũng dần dần hé lộ trong gian.

Sở Ý mỉm : “Được, theo nàng hết.”

Hắn chầm chậm trườn lên, dùng răng c.ắ.n lấy sợi dây yếm của nàng. Dung Kim Dao vội giữ lấy cổ tay đang yên của , bờ môi khẽ hé: “... Chàng cứ cọ xát thế ... khiến khó chịu lắm.”

“Giúp tháo đai lưng nào, Chiêu Chiêu ngoan.” Sở Ý mân mê môi nàng, thủ thỉ: “Nó cũng nhớ nàng .”

Dung Kim Dao đỏ bừng mặt, bàn tay xuống phía .

Chiếc đai lưng thắt tỉ mỉ, nàng thử mấy mà vẫn tài nào cởi , ánh mắt bất giác lảng nơi khác, lí nhí cất lời: “Sao thắt chặt thế ...”

Sở Ý ngước mắt lên, khóe môi khẽ cong thành một nụ , giọng mang theo ý trêu chọc: “Không ?”

Dung Kim Dao khẽ nhăn mũi, phục tiếp tục thử, nhưng tay chân nàng quả thực lóng ngóng vụng về, đầu ngón tay cứ mân mê qua mà vẫn chẳng thể nào cấu trúc của nút thắt.

Càng càng rối, trong lúc quýnh lên, nàng lỡ dùng sức, trực tiếp siết chặt lấy Sở Ý hơn nữa.

Một tiếng rên khẽ nén tức thì bật từ miệng : “Ta sắp nàng cho c.h.ế.t mất.”

Dung Kim Dao mất hết cả kiên nhẫn: “Thôi dẹp , ngủ cho !”

Sở Ý thấy nàng loay hoay mãi mà xong, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng: “Trước hết hãy tháo cái khoen khóa ở lớp ngoài cùng .”

Dung Kim Dao cúi đầu, ngoan ngoãn theo lời để tìm cái khoen khóa .

Nàng hít một , đang định thử nữa thì Sở Ý thể nhẫn nại thêm, nhẹ giọng chỉ dẫn: “Chỗ , gạt sang trái.”

Hắn kiên nhẫn dẫn dắt nàng, tựa như đang dạy nàng tháo gỡ cơ quan của một món binh khí.

Gò má Dung Kim Dao càng lúc càng đỏ ửng: “Rồi nữa?”

"Nới lỏng sợi dây da , rút xuống.”

Nàng nín thở, tập trung tinh thần theo chỉ dẫn của : “Ồ...”

Giây lát , chỉ một tiếng “cạch” khẽ, cuối cùng chiếc đai lưng thắt chặt cứng cũng lỏng .

Sở Ý nhướng mày hỏi: “Học ?”

Dung Kim Dao rũ mắt, khe khẽ “ừm” một tiếng gần như thể thấy.

Nàng luôn cảm giác, dường như chỉ học cách tháo đai lưng, mà còn từng bước từng bước dẫn dụ, rơi một chiếc bẫy bí ẩn hiểm nguy.

Sở Ý đăm đắm nàng một lúc, khàn giọng dỗ dành: “Ngồi lên , Chiêu Chiêu.”

Chiếc ghế bập bênh vẫn ngừng đung đưa.

Sở Ý hết đến khác mổ nhẹ lên da thịt nàng, cuốn trọn vị ngọt ngào đầu lưỡi. Đến khi Dung Kim Dao giữ chặt eo đặt lên , cả nàng mềm nhũn chẳng còn chút sức lực.

"Dừng ...” Nàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-70-giup-ta-thao-dai-lung-ra-nao-chieu-chieu-ngoan.html.]

"Không dừng nữa .” Hắn đáp.

Nơi khóe mắt Dung Kim Dao vương giọt lệ, chực chờ rơi xuống theo nhịp bập bênh của chiếc ghế. Cảm giác lấp đầy mãnh liệt ập đến, trong khoảnh khắc cuốn phăng suy nghĩ của nàng lên tận chín tầng mây.

Dung Kim Dao chợt nhận , thực nàng thích Sở Ý hôn.

Nàng thích giọng của , và cũng thích cả đôi mắt ngập tràn ý cùng d.ụ.c vọng nồng nàn của nữa.

Lần , từ cao xuống, nàng thu trọn biểu cảm của Sở Ý trong đáy mắt.

Thỉnh thoảng sẽ khẽ hé môi, dùng chất giọng dịu dàng đến mức tựa như lời thì thầm để gọi nàng là “A Dao khanh khanh”; vầng trán sẽ rịn những giọt mồ hôi li ti, long lanh trong suốt; khi gò má nàng khẽ áp lồng n.g.ự.c , thể rõ mồn một tiếng tim đập dồn dập mà mạnh mẽ.

Mái tóc đen dài của nàng tùy ý đung đưa lưng, Dung Kim Dao nhắm mắt , khi mở , ngoài dự đoán mà bắt gặp ngay đôi đồng tử đen láy phần mơ màng của thiếu niên vì sự chấn động.

Khi , Sở Ý mang một vẻ lạnh lùng xa cách, như tuyết phủ cành tùng, như vầng trăng đơn độc vách núi. Thế nhưng trời sinh sở hữu một đôi mắt thâm tình, mỗi khi lên là đuôi mắt cong vút.

Ánh nến nhảy nhót trong con ngươi, tựa như cả một dòng sông trời tan nát trong hồ nước.

“Sở Ý, hình như thích .”

Dung Kim Dao vòng tay qua cổ , đôi mắt sáng rực, giọng thở dốc mềm mại ngọt ngào trong trẻo.

Sở Ý đột ngột khựng trong giây lát.

Dung Kim Dao khẽ đính chính: “Không đúng, là... càng thích hơn nữa.”

Lời dứt, hai cánh tay Sở Ý liền siết chặt, bế thốc Dung Kim Dao dậy, sải bước về phía giường. Ánh mắt rời nàng nửa phân, thà rằng lê từng bước chậm chạp, cũng tách khỏi nàng dù chỉ một khoảnh khắc.

Dung Kim Dao lí nhí làu bàu: “Chàng nhanh lên một chút .”

Sở Ý cố tình trêu chọc, bước chân càng lúc càng chậm , mỗi cử động của đều kéo theo những va chạm vô cùng rõ rệt, khiến Dung Kim Dao chẳng thể nào né tránh mà áp sát hơn.

Hắn : “Vội gì chứ?”

Dung Kim Dao vờn đến gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh ngấn nước, nàng nghiến răng : “Ta rút câu thích !”

Chỉ trong khoảnh khắc, tấm nệm chăn êm ái hằn lên một vệt lún nhè nhẹ.

Dung Kim Dao như thể đang hờn dỗi trút giận, khẽ đẩy : “Ta nữa…”

Sở Ý lưu luyến chẳng nỡ buông tay, cũng chẳng đành rút lui, ghì lấy nàng, kéo gần thêm một nữa. Mãi cho đến khi Dung Kim Dao rã rời, mơ màng , mới cam lòng buông tha.

Lời thì thầm mang theo ý của thiếu niên khẽ lướt qua tâm hồn, gieo lòng một cảm giác xao xuyến đến bối rối:

“Ta sẽ mãi mãi yêu nàng, nhiều hơn cả tình yêu nàng dành cho .”

Hôm khi Dung Kim Dao tỉnh giấc, dư âm của đêm qua vẫn tan biến.

Trước tiên ánh mắt nàng dừng cảnh bừa bộn khắp sàn, từ từ lướt qua chiếc ghế bập bênh… Nàng chẳng nỡ thẳng mà vội ngoảnh nơi khác.

Dung Kim Dao đưa tay xoa xoa lưng eo mỏi nhừ, còn hơn cả cái hôm ở trong nhã gian.

Lẽ nào đây chính là sức bền và… thể lực của một võ tướng ư?

Dung Kim Dao chậm rãi dậy, thấy lau sạch sẽ cẩn thận, nàng hài lòng cong cong khóe môi.

Nàng rửa mặt xong, cúi đầu thắt đai áo, khoác thêm chiếc áo choàng tuyết đẩy cửa phòng bước . Chỉ thấy trong sân vắng lặng như tờ, duy hầu đang cần mẫn quét tước.

Dung Kim Dao ngơ ngác quanh, cảm thấy dường như quên mất chuyện gì đó, bèn hỏi: “Sở Ý ?”

Người hầu cung kính đáp: “Tiểu tướng quân đến Lương Châu doanh từ sáng sớm ạ.”

, Lương Châu doanh!

Lúc Dung Kim Dao mới sực nhớ hôm nay Sở Ý tỉ thí với A Độ, bèn vội vàng : “Mau chuẩn xe ngựa, đến Lương Châu doanh.”

Lương Châu đại doanh xây dựng dựa lưng núi, khuôn viên rộng lớn, tường trại cao sừng sững. Dọc đường thể thấy những toán lính đang tuần tra, đao thương sáng loáng lạnh lẽo.

Xe ngựa chạy trong doanh trại, còn dừng hẳn, Dung Kim Dao loáng thoáng thấy tiếng binh khí va chan chát, xen lẫn trong đó là tiếng reo hò cổ vũ của các tướng sĩ vây xem.

Sau khi xuống xe, nàng chạy một mạch về phía đài cao của sàn diễn võ.

Cuộc tỉ thí đài cao vẫn kết thúc, Sở Ý thẳng tắp, một tay cầm đao, ánh mắt toát lên vẻ uy nghiêm giận mà vẫn khiến khác e dè.

Người đối diện cũng cầm đao đó, thở phần gấp gáp, rõ ràng đang rơi thế yếu.

Hẳn đó chính là A Độ.

Ngay khi tất cả đều nghĩ rằng A Độ sắp nhận thua, ánh mắt bỗng lóe lên, nhạy bén nắm bắt một kẽ hở nhỏ nhoi…

Mỗi Sở Ý chiêu đều vô thức bảo vệ sợi dây kết bằng tóc xanh cổ tay. Dường như sợi dây vô cùng quan trọng với .

Nghĩ đến đây, A Độ thầm tính toán trong lòng, đột nhiên siết chặt chuôi đao, bước chân lướt , mũi đao chĩa thẳng sợi dây tóc xanh cổ tay Sở Ý.

Chiêu nếu đ.á.n.h trúng cũng đến nỗi gây thương tích, nhưng chắc chắn thể buộc Sở Ý phân tâm.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc mũi đao sắp chạm tới, bỗng nhận lầm.

Trong mắt Sở Ý chẳng hề chút bối rối, đó là một nụ lạnh lẽo: “Muốn tìm điểm yếu của ?”

“Đây là sợi dây do chính tay phu nhân của bện, khuyên ngươi đừng mà động nó. Nếu , nàng sẽ giận đấy.”

Sở Ý chẳng hề kế mọn khó, ngược còn lợi dụng đúng khoảnh khắc đối phương dồn sức tấn công, cổ tay khẽ xoay, Long Lân thần đao trong tay nhanh như chớp tuốt khỏi vỏ…

Ánh đao lạnh buốt xé toang khí, bổ xuống!

“Keng!!!”

Lưỡi đao của A Độ tức thì đ.á.n.h văng , kẽ tay tê rần, cánh tay cầm đao chấn động mạnh giữ vững nữa.

Bên võ đài lập tức vang lên tiếng hoan hô vang trời dậy đất.

Sở Ý thu thế, nghiêng trong nắng sớm, nét mày sắc bén lạnh lùng cao sang, giọng thản nhiên : “Ngươi thua .”

Sở Ý lơ đãng xoay , đưa mắt xuống đài. Như khi, khi bắt gặp ánh mắt của Dung Kim Dao, khựng một chút, nở một nụ rạng rỡ.

Hắn giơ cổ tay lên về phía nàng.

Sợi dây tóc xanh vẫn còn nguyên vẹn, buộc chặt cứng, mặt dây chuyền song ngư treo bên hông khẽ đung đưa theo động tác của , lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Khẩu hình của Sở ý đang : “Ta bảo vệ nó .”

Dung Kim Dao giữa những lính đang reo hò, xung quanh ồn ào náo nhiệt nhưng nàng như điếc lòa, vạn vật trong khoảnh khắc đều lặng thinh.

Ánh mắt nàng dừng thiếu niên lang tài hoa tuyệt thế đài cao.

Tiếng trái tim trong lồng n.g.ự.c cứ đập thình thịch ngớt, dồn dã từng nhịp, từng nhịp một.

Loading...