Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 79: Giang Nghiễn Chu lắm trò thật đó!
Cập nhật lúc: 2025-03-28 22:41:14
Lượt xem: 55
Trên mặt Lục Dạng tràn đầy ý cười, “Vậy cứ thế nhé, anh gửi địa chỉ qua WeChat cho em, buổi tối em qua.”
Giang Nghiễn Chu sau khi nghe được lời cô nói, khóe miệng dưới lớp khẩu trang chậm rãi nhếch lên, “Được.”
Giang Cẩm Thời: “!”
Cậu thúi, lén kết bạn wechat với chị Dạng Dạng mà không nói với mình.
Ở trước mặt Lục Dạng, Giang Cẩm Thời còn đang giữ vững phong độ đàn ông, chứ trong lòng là đang chít chít meo meo oán trách hành vi không đạo đức của Giang Nghiễn Chu.
Tài xế vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy Lục Dạng ra, ông ta ân cần mở cửa xe.
Lục Dạng và Giang Cẩm Thời vẫy tay tạm biệt, lên xe rời đi.
Triệu Ngôn Thuật nhìn bóng xe xa xa, liếc mắt về phía người nào đó, ra vẻ mơ hồ nói: “Không ngờ đấy.”
Giang Nghiễn Chu: “Không ngờ cái gì?”
“Em gái nhất định không ngờ được, vốn dĩ cậu không có bị em ấy đùa giỡn.”
Triệu Ngôn Thuật cảm khái: “Giang Nghiễn Chu, lắm trò thật đó!”
Giang Nghiễn Chu không cho là vậy, một lát sau mới nói: “Dùng được là được.”
Triệu Ngôn Thuật dựng ngón tay cái với anh.
Anh ta đã bảo mà, anh ta quen Giang Nghiễn Chu lâu như thế, chưa bao giờ cảm thấy Giang Nghiễn Chu là người dễ dàng chịu thẹn thùng, dễ bị người ta đem ra đùa giỡn, nhưng hễ dính tới Lục Dạng là lại thay đổi thành cái dáng vẻ này.
Hóa ra đều là kịch bản.
Thẹn thùng hay cái vẻ mặt bị đùa giỡn mà ngượng ngùng, tất cả đều là giả.
Tên đàn ông này đúng là lắm trò.
Quả thực là sói xám, giả vờ thuần khiết, cố ý dụ dỗ thỏ trắng nhỏ Dạng Dạng tiến vào hang sói.
Lắm trò đến nỗi anh ta cũng suýt bị lừa gạt.
“Chết rồi!”
Triệu Ngôn Thuật đột nhiên nhớ ra, sợ hãi kêu lên, “Vậy đống thuốc trị mụn tôi mua nhiều như vậy, chẳng phải là lãng phí rồi sao?”
“Thuốc trị mụn?”
“Đúng vậy, biểu hiện của cậu trước đây trông y chang nam sinh đang ở tuổi mới lớn, ngây thơ yêu thầm cô gái nhỏ, tôi không thể mua ít thuốc trị mụn cho cậu, đề phòng mụn tuổi dậy thì sao?”
“……”
Giang Nghiễn Chu tò mò hỏi: “Mua bao nhiêu tuýp?”
“Một trăm tuýp đó.”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
“?”
“Với cái biểu hiện kia của cậu, yêu thầm nhất định không đến hồi kết, một trăm tuýp tôi còn đang chê ít đây.”
“……”
Triệu Ngôn Thuật: “Người nghiêm túc chuẩn bị cho mụn dậy thì của cậu là tôi đây lại trở thành trò cười à.”
Giang Nghiễn Chu: “………”
-
Xe chạy tới Đại học Y.
Lục Dạng bắt đầu nói chuyện với Giang Cẩm Thời.
“Tiểu Thời, em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?”
Giang Cẩm Thời vừa ăn no xong, đang dựa vào lưng ghế, nghe vậy lập tức ngửa người về phía trước, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn về phía Lục Dạng.
“Chị ơi, chị không nhớ à?”
“……”
Lục Dạng nhìn ánh mắt ngây thơ đang nhìn chằm chằm của cậu bé, hoàn toàn thua cuộc.
Cô cảm thấy bây giờ mình như một mụ phù thủy cầm quả táo độc, tội ác tày trời.
Không moi được tí thông tin nào, còn cảm thấy có lỗi với lương tâm.
Chủ yếu là, ánh mắt của nhóc con quá chân thành, nó giống y hệt anh trai cô Lục Minh Tự, đều là người rất thật thà.
Lục Dạng quyết định đổi chủ đề, “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi ạ.”
“Năm tuổi, vậy vẫn còn nhỏ nhỉ.”
Đáy mắt Lục Dạng lộ vẻ hối hận.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc, cô đã chú ý tới đồng hồ theo dõi nhịp tim của nó.
Sản phẩm điện tử này là đồ chuyên dùng cho người bị bệnh tim, Giang Cẩm Thời mang đồng hồ này chứng tỏ cậu bé là khách hàng mục tiêu của sản phẩm này.
Tức là nhóc bị bệnh tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-79-giang-nghien-chu-lam-tro-that-do.html.]
Xe trực tiếp lái vào trường học.
Cây đa và cây gạo trong khuôn viên trường tươi tốt và đầy khỏe mạnh, đứng sừng sững mãi không ngã, một trận gió nóng thổi qua khiến lá cây sàn sạt đong đưa.
Đại học Y được thành lập cách đây gần một trăm hai mươi năm, mặc dù được cải tạo thường xuyên, nhưng vẫn không thể che lấp được cảm giác cổ kính, trang nghiêm vốn có từ khi mới thành lập, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn khi bước vào thư viện.
Đồ cần tìm khá nhiều, Lục Dạng sợ Giang Cẩm Thời thấy nhàm chán nên đề nghị: “Tiểu Thời, em và tài xế đi dạo một lúc nhé, chị xử lý xong sẽ đi tìm em.”
Khi cùng các bạn nhỏ nói chuyện, giọng của cô sẽ luôn trở nên mềm mại.
Giang Cẩm Thời nhăn mày lại, “Không thể đi cùng chị được ạ?”
Lục Dạng đúng sự thật nói: “Nếu em không cảm thấy nhàm chán thì có thể.”
Giang Cẩm Thời như thấy được hy vọng, “Không chán ạ!”
Lục Dạng dắt tay cậu bé, cười nói: “Vậy đi cùng nhau nhé.”
Giang Cẩm Thời cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay được nắm lấy, trong lòng vô cùng kích động.
Chị ấy dắt mình!
Ông cậu thúi đạo đức giả nhà mình cứ ngồi trong vệ sinh khóc đi, hừ!
Hai người còn chưa đi được vài bước đã bị người ta ngăn lại.
“Lục Dạng, vậy mà lại là cô!”
Một cậu sinh viên trừng mắt nhìn Lục Dạng như đang nhìn thấy kẻ thù mình ghét.
Giang Cẩm Thời nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chị quen anh này ạ?”
Lục Dạng nhìn một lượt từ đầu đến chân sinh viên nam trước mặt, không có chỗ nào gợi nhớ cho cô.
Mạch m.á.u cũng không phải loại tốt nhất.
Cô lắc đầu: “Không quen biết.”
Trình Trạch Lâm bị coi như vô hình cảm thấy tức giận, chỉ trích Lục Dạng:
“Đừng tưởng là cô nói không nhớ thì tôi sẽ buông tha cho cô, cô là cái đồ con gái thích ghen ghét đố kỵ, cô sẽ không c.h.ế.t tử tế đâu!”
Lời nói khó nghe như này, Lục Dạng không ngại nghe, nhưng Giang Cẩm Thời còn nhỏ, không được nghe những lời này.
Cô nhíu mày, ánh sáng trong mắt tối hẳn: “Có gì nói thẳng.”
Trình Trạch Lâm: “Chỉ bởi vì tôi từ chối lời tỏ tình của cô, cô liền ghi thù trong lòng, tố cáo tôi sao chép luận văn!”
Lời hắn nói khơi mào lại ký ức của Lục Dạng.
Trước đó không lâu, Hạ Hoài Kính sắc mặt không tốt, giao cho cô một bài luận văn, bảo cô đi tra ngọn nguồn, kết quả phát hiện nội dung của bài luận lấy từ rất nhiều bài luận khác.
Hơn nữa, nó còn được chép từ trên mạng xuống.
Nhà trường không thể chấp nhận hành vi gian lận học tập như vậy, nên đã áp dụng hình phạt nghiêm khắc bằng cách cho thôi học.
Lục Dạng nhìn về phía Trình Trạch Lâm, “Ồ, hóa ra là cậu.”
Trình Trạch Lâm tức giận thở hồng hộc, “Cô là cái đồ ác độc!”
Lục Dạng tận tình khuyên bảo: “Cậu vẫn nên đọc nhiều sách hơn đi, người ác độc nhất chưa từng nghe nói đến à.”
Trình Trạch Lâm tức giận nói: “Còn hơn cô, học thì nhiều mà chỉ biết làm chuyện xấu!”
Đầu óc Giang Cẩm Thời vẫn dừng ở mấy câu trước đó, cậu bé nghiêng đầu, không thể tưởng tượng được nói:
“Chị ơi, anh này không có lòng khoan dùng, không có ngoại hình, lại không có tiền, không khác gì một thằng vô dụng khốn nạn, sao chị lại tỏ tình với anh này thế?”
Lục Dạng nhún vai: “Chắc là cậu ta nằm mơ nhìn thấy đó, mơ thấy chị tỏ tình với cậu ta.”
Chuyện này thật ra có liên quan đến Giang Nghiễn Chu.
Hồi trước khi cô theo đuổi thần tượng là Giang Nghiễn Chu, cô đã viết một đống thư tỏ tình, không cẩn thận làm rơi trên mặt đất, bị Trình Trạch Lâm đi phía sau nhặt được, hắn liền cho rằng cô cố ý.
Thư tỏ tình không ký tên, nội dung có một câu như này:
“Tên của anh có nước, tên của em cũng vậy, chứng tỏ rằng, cho dù hiện tại chúng ta chảy trong hai dòng sông khác nhau, nhưng rồi có một ngày chúng ta sẽ ở gặp mặt ở một đại dương nào đó.
Đây không chỉ là định luật của thiên nhiên, mà còn là định luật của chúng ta.”
Đương nhiên, những lời âu yếm thế này, bây giờ Lục Dạng không nghĩ ra được.
Tên Trình Trạch Lâm có ba chấm thủy, hắn nhìn thấy liền hiểu lầm là viết cho mình.
Trình Trạch Lâm chỉ cảm thấy, Lục Dạng bị từ chối nên thẹn quá hóa giận, nhưng gần đây Lục Dạng tham gia chương trình tạp kỹ kéo về không ít độ nổi tiếng, nhất định kiếm được không ít.
Vì thế, hắn kiêu căng ngạo mạn nói: “Lục Dạng, nếu bây giờ cô xin lỗi tôi, tôi sẽ đồng ý với lời tỏ tình của cô.”
Giang Cẩm Thời trợn tròn mắt: “Không cần cúi đầu, em sợ nước trong não anh mà chảy ra ngoài thì có mà ô nhiễm nguồn nước mất.”
Âm thanh non nớt của nhóc con nghe vừa ngọt ngào vừa hung dữ.
Lục Dạng cười lớn.
Lửa giận của Trình Trạch Lâm như đang cháy lan ra đồng cỏ, không có chỗ trút bỏ, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, sau đó đưa tay ra kéo cánh tay Giang Cẩm Thời.