Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 77: Đáng yêu quá đi mất!

Cập nhật lúc: 2025-03-23 23:12:16
Lượt xem: 95

Ánh nắng chiều bao phủ toàn bộ mặt đất, vạn vật tràn đầy sức sống của sự tái sinh.

Tin đồn thất thiệt vào buổi sáng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Dạng, Lục Minh Tự và Trần Tố bận rộn với công việc, cô tự làm việc của mình.

Buổi trưa, Hạ Hoài Kính đưa cho cô một list các cuốn sách, để buổi chiều cô đi thư viện trường tìm tài liệu.

Lục Dạng ngồi xe ra ngoài từ sớm, khi nhìn thấy một tiệm bánh ngọt trang trí khá đẹp ở ven đường, cô kêu lên “Dừng ở đây đi.”

Cô đi vào cửa hàng, gọi một phần bánh mousse và một ly matcha latte.

Người mang đồ ăn đến là một cô gái trẻ có mái tóc ngắn gọn gàng, dáng người mảnh khảnh, thanh thoát.

Lục Dạng theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

Cô gái nhìn thấy cô, khiếp sợ há miệng, tay cầm khay kiềm chế không run rẩy:

“Cô…… Cô là…… Lục Dạng phải không?”

Lục Dạng ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Rất giống à?”

Nữ sinh gật đầu mạnh: “Vâng! Quả thực giống nhau như đúc!”

Gì cơ?

Giống à?

Cô gái hình như nhận ra điều gì đó.

Sau đấy, Lục Dạng lẩm bẩm tự nói: “Quả nhiên là phẫu thuật thành công, làm rất giống.”

Giọng của cô không lớn không nhỏ, nhưng đủ để cô gái nghe thấy.

Nụ cười trên mặt cô gái chợt tắt.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Phẫu thuật?

Vậy không phải hàng giả à.

Mặc dù trong lòng xem thường những người phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cô gái vẫn nở nụ cười, “Xin lỗi, tôi nhận sai người.”

Lục Dạng: “Không có gì, được cô khen ngợi chứng tỏ tôi đã sửa mặt thành công.”

“…… Cô vui là được.”

Thế giới này quả là việc lạ gì cũng có.

Cô gái chu môi, cảm thán một tiếng rồi rời đi.

Lục Dạng lại nhìn đồ ăn trước mặt, cô đang chuẩn bị cầm thìa lên, ăn một miếng bánh thì nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên.

“Chị Dạng Dạng sao lại nói mình không phải là chị Dạng Dạng ạ?”

Lục Dạng nhìn về phía phát ra âm thanh, trước mặt nhìn thấy một bé trai ăn mặc cool ngầu đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Giang Cẩm Thời muốn từ Lâm Uyển phóng thẳng tới nhà họ Lục, nhưng bé nhớ người lớn từng nói, tới nhà người khác không thể đi tay không.

Hơn nữa, bé nhớ chị Dạng Dạng thích ăn đồ ngọt, nên đã bảo chú tài xế taxi dừng trước tiệm bánh ngọt ngon nhất mà bé từng ăn.

Gương mặt cậu bé căng bóng, đôi mắt đen láy như một quả nho, chớp chớp mắt nhìn cô.

Đáng yêu quá đi mất!

Lục Dạng nhìn bốn phương tám hướng, nhưng không thấy một người lớn nào, “Bố mẹ em đâu?”

“Tiểu Thời không có bố, mẹ không ở Vân Thành.”

Hóa ra cậu bé tên là Tiểu Thời.

Trong lúc Lục Dạng đang cân nhắc lời nói, Giang Cẩm Thời lại hỏi: “Chị Dạng Dạng, sao chị lại nói dối người khác?”

“……”

Trong lòng Lục Dạng đầy vẻ áy náy.

Có phải cô đang dạy hư đóa hoa tổ quốc không.

Giang Cẩm Thời tỏ ra người lớn, dạy dỗ cô: “Chị ơi, trẻ con không được nói dối.”

Lục · bị bắt biến thành trẻ con· Dạng: “……”

“Đợi đã.”

Nhận ra có gì đó không thích hợp, cô hỏi: “Em biết chị à?”

“Vâng ạ!”

Đôi mắt sáng ngời của Lục Dạng nhìn cậu bé không chớp mắt, chờ cậu bé tiếp tục nói, nhưng cậu bé lại muốn chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ, được một lúc thì chịu thua.

“Chị thắng rồi, em vừa mới chớp mắt.”

“……”

Âm thanh “Rột rột rột” đột nhiên vang lên, Giang Cẩm Thời xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

Cậu bé ngượng ngùng mở miệng: “Ra ngoài gấp quá, quên chưa ăn cơm.”

Ăn cơm mà cũng quên được.

Lục Dạng bị thằng bé chọc cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-77-dang-yeu-qua-di-mat.html.]

Cô dịch ra, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đây.”

Giang Cẩm Thời vui mừng nói: “Vâng ạ!”

Lục Dạng lại gọi một cốc chocolate sữa bò và hai phần bánh donut.

Vết khía ở góc bánh donut vô cùng mê người.

Đầu tiên cô chia bánh mousse thành hai phần, đưa cho Giang Cẩm Thời, sau đó dịu dàng nói: “Tiểu Thời, em ăn đi, ăn xong chị đưa em đi tìm người nhà.”

“Vầng.”

Giang Cẩm Thời uống một ngụm sữa bò, hai má phồng lên nhìn về phía Lục Dạng, “Chị muốn đi Hoài Thành ạ?”

“Hoài Thành?”

(*) Hoài Thành là thành phố Hoài, để như này nó cứ cụt cụt nên mình giữ nguyên luôn.

Suy nghĩ của trẻ con cô không theo kịp.

Lục Dạng bỏ một miếng bánh kem vào miệng, nói: “Đại loại vậy.”

Cô sẽ đưa thằng bé đến Cục Cảnh Sát, cảnh sát sẽ liên hệ người nhà thằng bé.

Tivi của tiệm bánh ngọt đang chiếu video trồng cây chuối xin lỗi mà Tần Diệc Đàm đăng trên Weibo.

Cậu ta dùng một tay khó khăn chống đỡ thân thể, mắt nhìn về phía màn hình.

“Tôi, Tần Diệc Đàm, ở nơi này, xin lỗi Lục Dạng và Lục Minh Tự, là do tôi đã có thành kiến và vu khống hai người mặc dù không có chứng cứ. Vô cùng xin lỗi!”

Mồ hôi trên trán Tần Diệc Đàm đủ để chứng minh cậu ta làm động tác này khó khăn thế nào.

Đáng ra phải là một video xin lỗi có không khí nặng nề, thế quái nào lại biến thành một video hài hước.

Khách trong cửa hàng không nhiều, nhân viên trong tiệm cầm điều khiển, không nhịn được cười tít cả mắt.

“Trước đây xem chương trình tôi còn tưởng chuyện này sẽ đi vào dĩ vãng, ai ngờ Lục Dạng thật sự có thể khiến Tần Diệc Đàm phải trồng cây chuối xin lỗi.”

“Tôi nghe bảo video có nền cúp đều là do Tần Diệc Đàm đi cửa sau dành được, thật ra chúng đều là của Lục Minh Tự.”

“Cách làm của Lục Dạng không phải là một mũi tên trúng hai đích sao, á á á, ngầu quá thể đáng!”

Cô gái kích động dậm dậm chân, nếu không phải trong tiệm còn có khách, cô nàng chắc phải hét chói cả tai.

Giang Cẩm Thời nghe tiếng, xoay đầu nhìn về phía Lục Dạng, “Chị ơi, trong lòng em chị là người ngầu nhất, còn ngầu hơn cả cậu của em!”

Lục Dạng khó hiểu.

Sao tự nhiên lại khen cô?

Cô vươn tay ra, vuốt rối mái tóc mềm mại của cậu bé, cười nói: “Em cũng đáng yêu lắm.”

Giang Cẩm Thời phấn khởi nở nụ cười hở răng nanh.

Khi bánh donut được mang ra, mùi ngọt ngào của siro hòa quyện với hương sữa nồng nàn xộc thẳng vào mũi.

Mùi hương còn chưa tan khiến sự thèm ăn của Lục Dạng dâng lên cực điểm.

Cô dùng khăn giấy cầm bánh donut mềm mại bồng bềnh lên, đưa cho Giang Cẩm Thời.

Giang Cẩm Thời: “Cảm ơn chị.”

Lục Dạng nhẹ nhàng trả lời: “Không có gì.”

“Sao Tiểu Thời đột nhiên dừng lại rồi?”

Triệu Ngôn Thuật lái xe đi về phía nhà họ Lục, đang đợi đèn đỏ thì nhìn thấy định vị đứng yên một chỗ.

Giang Nghiễn Chu: “Ở đâu?”

“Thằng bé vào một tiệm bánh ngọt.”

Chắc là thằng nhóc bỏ nhà đi đang đói bụng.

“……”

Triệu Ngôn Thuật quay mặt lại, “Bây giờ tiếp tục đi đến nhà họ Lục, hay là đi đến tiệm bánh ngọt?”

“Tiệm bánh ngọt.”

Khi Giang Nghiễn Chu và Triệu Ngôn Thuật đi đến tiệm bánh ngọt, đập ngay vào mắt là hình ảnh:

Lục Dạng và Giang Cẩm Thời đang ngồi với nhau, trên tay hai người đều đang cầm một cái donut, cùng nhau cắn một miếng, nhai vài lần rồi nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, khóe mắt cong cong, vui vẻ cười rộ lên.

Niềm vui tràn ngập trong đáy mắt.

Hai người vừa ăn ý vừa yêu chiều.

Triệu Ngôn Thuật bỗng ngây ngẩn cả người.

“…… Dạng Dạng sao cũng ở đây, với lại… trông hai người cứ như chị em ấy!”

Quần áo màu đen như đồ đôi, thần thái y chang như được copy paste ……

Lục Dạng và Lục Minh Tự còn không giống nhau đến thế.

 

Loading...