Chương 4
Những khác cũng cùng một giọng điệu, lời nào lời nấy đều là trách móc.
Lãnh Tố Tâm núp lưng Thái tử, gương mặt đầy vô tội:
“Muội chỉ tự tay một đĩa bánh trung thu để tạo bất ngờ cho … ngờ tỷ tỷ giải thích, cuối cùng thành của .”
Ta bật lạnh:
“Giải thích cái gì? Và giải thích với ai? Nói rằng từng sai nhục Lãnh Tố Tâm? Nói rằng từng ép nàng bỏ ? Nói rằng tất cả chuyện đều là nàng vu oan ?”
“ bốn năm qua… bao nhiêu ? Vậy mà trong các ai tin ?”
Mọi đều sững .
Bóng Lãnh Tố Tâm khẽ lảo đảo một chút, nhưng thấy ai chú ý đến sự khác thường của nàng , nàng lập tức bình tĩnh , lắc đầu vô tội.
“Ta… , .”
Lý Vân Trạch đau lòng ôm nàng ngực, lau vệt nước mắt mờ nhạt mặt nàng.
“Tố Tâm đừng , chúng đều con của nàng.”
Lãnh Thanh Dương cũng cạnh Lãnh Tố Tâm, cố sức dỗ nàng :
“Tố Tâm đừng nữa. Chút nữa ca ca sẽ cùng thưởng trăng. Muội nhà còn hơn cả Hằng Nga.”
Lãnh Tố Tâm sự vây quanh của , nước mắt còn khô nở nụ .
Khi sang , gương mặt nàng mang chút đắc ý và khiêu khích
Ta bật nhạt:
“Thấy ? Ta nghìn lời vạn câu cũng bằng mấy giọt nước mắt của nàng . Như thế các còn gì? Ta dù thì ai tin chứ?”
Lúc Lục Chiêu nhẹ giọng mở miệng, nhưng giọng kiên định:
“Ta tin nàng, Thanh Nguyệt. Ta đưa nàng về nhà, nàng ở với .”
Mọi đều sững sờ, còn thì ngay ý chính trong lời .
Ta hỏi :
“Đưa về? Không cưới hỏi, sính lễ… tính là gì? Ngươi định lấy thê tử ?”
Lục Chiêu lộ vẻ hoảng, liếc sang Lãnh Tố Tâm, như giải thích điều gì:
“Ta từng cả đời thê tử. Huống hồ nàng là phế phi, chính thê? Nàng đến giờ còn để ý loại danh phận hư vô ? Chỉ cần nàng chỗ nương , thì sẽ quấy rầy hạnh phúc của Tố Tâm nữa.”
Nghe , sững .
Lục Chiêu thu nhận , hóa vẫn là vì nàng
Loại chung tình … chỉ khiến cảm thấy ghê tởm.
Ta còn kịp mở miệng từ chối thì Lý Vân Trạch lên tiếng :
“Không .”
Sắc mặt Lãnh Tố Tâm trở nên khó coi, nhưng lúc rảnh để dỗ nàng.
“Nàng nhiều vì cô mà đòi sống đòi c.h.ế.t, cứ để nàng ở Đông cung. Yên tâm . Tố Tâm sắp trở thành Thái tử phi, nàng xưa nay rộng lượng, tất nhiên sẽ chấp nhặt.”
Lãnh Tố Tâm , gương mặt hiện rõ sự nhẫn nhịn và ủy khuất.
Lãnh Thanh Dương thấy thế liền :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ta-chet-cac-nam-chu-lien-noi-dien/chuong-4.html.]
“Hay là để nó theo về Lãnh gia?”
Lý Vân Trạch vẫn kiên quyết.
“Các trông nổi Lãnh Thanh Nguyệt . Trước nàng đoạn tuyệt với Lục Chiêu , đến Thanh Dương nàng cũng từng để trong lòng. Ở lãnh cung nàng mới xem như yên phận, nếu để ngoài là gây chuyện ngừng. Ta thấy vẫn nên để nàng ở trong cung, để Hoài Ân tự trông giữ như mới là nhất cho Tố Tâm.”
Nhắc đến vì cho Lãnh Tố Tâm, Lục Chiêu và những khác lời phản đối nào nữa.
Sắc buồn mặt Lãnh Tố Tâm biến mất, những còn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mây trời tản , lộ vầng trăng tròn.
Đêm nay tế nguyệt.
Yến tiệc từng dừng vì Lãnh Tố Tâm mất tích nay tiếp tục.
Mọi ăn bánh do Lãnh Tố Tâm , ai nấy đều nở nụ hạnh phúc.
Họ tưởng thấu sự giả vờ của , tưởng rằng cuối cùng cũng bảo vệ tình yêu của họ.
Vì phận thể xuất hiện trong yến tiệc, nên Tống Hoài Ân đưa về chỗ ở.
Không hiểu , thái độ của đối với dường như dịu đôi chút.
“Ngươi… cần dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p chúng nữa. Cho dù Thái tử cần ngươi, nhưng ở trong cung ngươi vẫn sống hơn thường. Chỉ cần ngươi gây phiền toái cho Tố Tâm, cũng sẽ chăm lo cho ngươi đôi chút.”
Ta vầng trăng tròn trời, khẽ :
“Ta về nhà.”
Giọng Tống Hoài Ân nhẹ xuống:
“Về Lãnh gia ? Vậy sẽ với Thái tử. Tố Tâm ở trong cung, ngươi trở về Lãnh gia cũng .”
Ta nắm lấy tay áo , mặt lộ vẻ cầu xin:
“Ta về Tống gia với ngươi. Ngươi ngay . Vết thương đau, … chờ ngươi ở đây.”
Có lẽ từng chuyện với bằng giọng mềm như .
Ngày , mặt là kiên cường, là từng cứu khỏi cảnh nước lửa.
Thấy mở to đôi mắt , Tống Hoài Ân dường như ngẩn .
Ngày , cũng từng coi là duy nhất.
Khi cả căn nhà của đều sửa theo sở thích của .
“Được. Để tiểu thái giám ở trông ngươi, sẽ về ngay.”
Nhìn bóng lưng vội vã của Tống Hoài Ân, khẽ cong môi.
Sau khi cho tiểu thái giám rời , còn thì ôm một tảng đá, vắt ngang miệng giếng.
Ngay cả mặt trăng phản chiếu đáy giếng cũng tròn.
Chỉ … là từng trọn vẹn một trong thế giới .
“Ta về nhà thật sự của . Ở đó mới sẵn sàng chờ vô điều kiện.”
Ta ôm chặt tảng đá, nhảy xuống giếng chút do dự.
Ta cảm thấy ngủ lâu, trong mơ là đôi mắt đẫm lệ đầy lo lắng của ba .
“Nguyệt Nguyệt đừng sợ, bệnh của con sẽ khỏi. Ba dù bán sạch đồ trong nhà cũng sẽ chữa cho con.”
Vì thế khi hệ thống tìm đến , hề do dự mà đồng ý bước thế giới nhiệm vụ.