SAU KHI TA CHẾT CÁC NAM CHỦ LIỀN NỔI ĐIÊN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:30:13
Lượt xem: 489

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 2

 

Ta bình tĩnh đang giận đến phát run, nhàn nhạt đáp:

 

“Vậy để c.h.ế.t . Ta c.h.ế.t chẳng đúng ý ngươi ?”

 

Có lẽ ngờ sẽ như thế, mắt Tống Hoài Ân bỗng đỏ bừng.

 

“Tố Tâm mới trở về. Ta chỉ nàng vì ngươi mà buồn lòng thêm nào nữa.”

 

Nhìn đôi mắt đỏ ửng, chợt nhớ đến năm xưa khi gia tộc họ Tống kết tội, thiên hạ phỉ nhổ, chịu đủ nhục nhã.

 

Thân thể yếu, tâm tư nặng, mỗi khi tủi hờn dù chẳng một lời, nhưng đuôi mắt luôn đỏ lên, chỉ đến khi dỗ dành mới dần bình tâm .

 

bây giờ… lí do gì để ủy khuất?

 

Suốt bốn năm qua, chính ngầm lệnh cho đám thái giám cung nữ chèn ép .

 

Xem ở đây đúng là thể c.h.ế.t .

 

Ta nhặt túi hành lý rơi đất, xoay về hướng Lãnh gia.

 

Thấy về nhà, Tống Hoài Ân siết chặt cổ tay , bám sát theo .

 

“Ngươi vốn đầy tâm kế. Không trông ngươi, ai ngươi bày trò gì đường? Chờ giao ngươi cho Lãnh Thái Y, sẽ quản ngươi nữa.”

 

Ta khựng bước.

 

Trong thế giới , mong c.h.ế.t nhất chính là ca ca Lãnh Thanh Dương của .

 

Vậy nên khi đuổi khỏi cung, thậm chí từng nghĩ đến chuyện về Lãnh gia một .

 

xem trở về đó, mới cơ hội rời khỏi thế giới .

 

Vừa bước cổng Lãnh gia thấy tất cả hạ nhân đều đang bận tối mặt để dọn dẹp phòng của Lãnh Tố Tâm.

 

Khắp sân bày đầy hoa giáp trúc đào thứ nàng thích nhất.

 

Lãnh Thanh Dương thì tươi rạng rỡ, tay còn cầm chiếc đèn hình thỏ.

 

khi thấy , nụ gương mặt lập tức biến mất còn chút dấu vết.

 

“Ngươi còn mặt mũi mà trở về ? Ta còn tưởng ngươi c.h.ế.t trong cung từ lâu .”

 

Ta sững , chợt nhớ ca ca của như thế .

 

Từ nhỏ phụ mẫu qua đời, chỉ còn và Lãnh Thanh Dương nương tựa , là duy nhất của đời.

 

Người nhà họ Lãnh ai cũng giỏi y thuật.

 

Lãnh Thanh Dương quyết chí cung, trở thành thủ chính của Thái y viện.

 

Vì thế liền lên núi hái thuốc, góp từng đồng để giúp lộ phí kinh.

 

Trời mưa đường trơn, vì hái một gốc linh chi ngàn năm, trượt chân ngã gãy cả chân.

 

Đó là đầu tiên thấy ca ca hiền hòa của nổi giận.

 

Hắn chạy đến mức rơi cả một chiếc giày, ôm chặt lấy , rằng thà kinh, chứ thể mất đứa .

 

Hắn nếu còn , cũng còn nhà và cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

từ khi chúng nhận nuôi Lãnh Tố Tâm, trong lòng còn là duy nhất nữa.

 

Lãnh Tố Tâm thể yếu ớt, liền cho nàng uống những viên t.h.u.ố.c dốc lòng luyện chế suốt nhiều năm, thứ đó ban đầu vốn định bán để lấy bạc chuẩn cho cung.

 

Vậy mà Lãnh Tố Tâm sợ đắng, lén nhổ t.h.u.ố.c .

 

Ta chỉ nàng vài câu, trừng như kẻ tham lam hám lợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ta-chet-cac-nam-chu-lien-noi-dien/chuong-2.html.]

“Lãnh Thanh Nguyệt, trong mắt ngươi, mấy viên t.h.u.ố.c đó còn đáng giá hơn cái mạng của Tố Tâm ?”

 

Sau đó khi Lãnh Tố Tâm bỏ trốn, Lãnh Thanh Dương phế luôn ngón tay , đuổi khỏi gia phả họ Lãnh.

 

“Loại độc ác như ngươi, xứng học y thuật của Lãnh gia? Từ nay còn như ngươi nữa!”

 

Từ đó, đôi tay mà luyện tập mười mấy năm chẳng còn dùng kim châm cứu nữa.

 

Ngay cả giặt đồ ở lãnh cung cũng chậm hơn khác, ngày nào cũng chịu ánh mắt khinh bỉ.

 

Tống Hoài Ân đổi sắc mặt, do dự mở miệng:

 

“Tố Tâm trở , Thái tử giải tán thị , nàng hình như chịu nổi… còn tự sát mặt hai …”

 

Lãnh Thanh Dương nhíu mày:

 

“Chỉ là mấy chiêu lóc quậy phá treo cổ thôi. Đại nhân tuổi trẻ tài cao như ngài nàng lừa ? Ta hiểu Lãnh Thanh Nguyệt nhất, như nó, nỡ c.h.ế.t?”

 

Nghe , sắc mặt Tống Hoài Ân dịu đôi chút, tự giễu lắc đầu, như cũng thấy hối hận vì khi nãy thất thố mặt .

 

Lãnh Thanh Dương giơ chiếc đèn thỏ trong tay lên, với ánh mắt khinh miệt:

 

“Ta cung đưa đèn cho Tố Tâm, rảnh lo cho ngươi. Trước khi trở về, nhất ngươi biến khỏi nơi …”

 

Lời còn dứt, bứt một chiếc lá giáp trúc đào bên cạnh, đưa thẳng miệng.

 

Sắc mặt Lãnh Thanh Dương lập tức đổi.

 

Lá giáp trúc đào vốn độc, mà chỉ cần Lãnh Tố Tâm thích, Lãnh Thanh Dương đều cách khiến nó nở rộ bốn mùa trong Lãnh gia.

 

Ta lo ăn nhầm, phản đối trồng loại hoa độc .

 

Lãnh Tố Tâm liền lóc, cơm nước chịu nuốt.

 

“Chắc là tỷ thích , nên mới ca ca trồng hoa cho ?”

 

Lãnh Thanh Dương liền che chở nàng , liên tục lạnh với :

 

“Ngươi nhằm Tố Tâm thì kiếm lý do cho đàng hoàng. Thứ đắng nghét như , ai thể ăn nhầm ? Cho miệng còn nhổ ngay.”

 

Không ngờ, hôm nay nó trở thành thứ giúp rời khỏi nơi .

 

Vị đắng mãnh liệt lan đầy khoang miệng.

 

Ta nén buồn nôn, ép nuốt xuống.

 

Lần thật sự thể về nhà .

 

Lãnh Thanh Dương vứt đèn thỏ trong tay, lao tới đ.á.n.h mạnh lên lưng .

 

Những ngón tay thô ráp của cưỡng ép mở miệng , thọc sâu khuấy loạn.

 

“Nhổ ! Ngươi c.h.ế.t thật ?!”

 

Ta vùng vẫy, nửa tê dại, c.ắ.n chặt buông, c.ắ.n đến mức tay bật máu.

 

Hắn hít mạnh một lạnh giáng thẳng một cái tát lên mặt .

 

“Chỉ vì Thái tử cần ngươi nữa mà ngươi liền đòi sống đòi c.h.ế.t ? Ngươi còn chút khí tiết nào của Lãnh gia ?”

 

“Tố Tâm với Thái tử mới là trời sinh một đôi, bốn năm ở lãnh cung mà ngươi còn hiểu ?!”

 

Hắn mặc kệ ngón tay rớm máu, gọi hạ nhân mang t.h.u.ố.c thúc nôn tới, ép nuốt.

 

Ta nôn đến trời đất cuồng, ngã vật xuống đất, như vũng bùn.

 

Không nhịn mà bật chế giễu:

 

“Khí tiết của Lãnh gia, chính là đến tra cũng thèm tra, liền định là hại Lãnh Tố Tâm, tống cổ cả của khỏi nhà ?”

 

 

Loading...