Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 98: Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác
Cập nhật lúc: 2024-10-05 01:05:55
Lượt xem: 604
Quý Lăng nghe được mẹ ruột hắn lại có thể nói hắn hèn hạ, đột nhiên cười ra tiếng, hơn nữa càng cười càng to, ánh mắt càng đỏ lên. Mẹ Quý chưa từng thấy qua con trai bà ta thất thố như vậy.
Bà ta trầm mặt nói:
“Quý Lăng, con không nghe mẹ nói gì à?”
“Mẹ không thích Nhan Hạ kia, nếu hai đứa đã chia tay, liền cắt đứt đi, về sau con đừng nhớ thương cô ta nữa. Du Du là một cô gái tốt, ôn nhu thiện lương như một tiểu tiên nữ, là con dâu mà mẹ đã lựa chọn. Con nghe lời mẹ, theo đuổi Du Du, cưới nó về nhà.”
Bà ta mang bộ dáng mẹ hiền, nói một cách chân tình, sâu sắc:
“Yên tâm, mẹ sẽ không hại con đâu.”
Quý Lăng đứng lên, vừa cười vừa nói:
“Lúc trước cái gì con cũng nghe mẹ nên mới có thể đánh mất cô gái mình thích. Mẹ bảo con đối xử tốt với Cố Diệp Du một chút, lén chăm sóc cô ta nhiều hơn, con đều nghe theo.”
“Mẹ không thích Nhan Hạ, con cũng hạn chế không dẫn cô ấy đến gặp mẹ, cố gắng giảm thiểu ra ngoài một mình với cô ấy. Mẹ còn muốn thế nào nữa?”
Hắn một cước đá bay toàn bộ bình rượu trên mặt đất:
“Mẹ hủy hoại tình cảm của con còn chưa đủ, còn muốn ép con cưới một người mà con không thích ư? Con là con trai của người, không phải là một con ch.ó chỉ cần nghe lời."
Lúc trước bà ta bảo hắn làm gì, hắn đều thuận theo ý bà.
Vẻ mặt hắn thống khổ nói:
“Nhưng chỉ có cắt đứt với Nhan Hạ, con không làm được.”
Vừa nghĩ tới, người con gái từ nhỏ đã che chở cho hắn, đặt hắn ở đầu quả tim, bây giờ lại không cần hắn nữa. Tim hắn liền thắt lại đau đớn. Lúc trước hắn đối xử tốt với Cố Diệp Du, đồng ý bọn Cố Diệp Quân đoạt slot của Nhan Hạ rồi đồng ý với Cố Diệp Quân công khai tình yêu, ngoại trừ việc chuyển hướng dư luận lúc đó, kỳ thực hắn còn có ý đồ riêng.
Hắn muốn Nhan Hạ rút lui khỏi giới giải trí, quay về bên hắn, chỉ vây quanh hắn mà thôi. Hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy hào quang độc nhất vô nhị của Nhan Hạ. Càng ghét cô diễn cảnh tình cảm với người đàn ông khác. Hắn chỉ muốn chính mình độc hưởng cô, đem cô nhốt trong vòng tay hắn.
Nếu Nhan Hạ bị đám người Cố Diệp Quân ép phải rút lui, hắn ta có thể nhân cơ hội để cô và hắn ẩn hôn. Hắn từng đề nghị Nhan Hạ rút lui, nhưng cô lại không chút do dự cự tuyệt. Cho nên hắn ta cố ý lạnh nhạt với cô, để cho cô nhận ra, nếu cô cũng làm việc trong giới giải trí thì sẽ khiến cho thời gian bọn họ gặp mặt ngày càng ít đi. Thậm chí hắn đã chịu đựng rất lâu cũng không liên lạc, để cho cô tỉnh lại, chủ động nghĩ thông suốt, giữa hắn và công việc ai quan trọng hơn. Sau đó cô sẽ như ý nguyện của hắn mà rút lui khỏi giới giải trí.
Chỉ là, còn không đợi đến khi mục đích của hắn đạt được, tất cả đều đã thay đổi. Nhan Hạ lại vì chuyện của Cố Diệp Du, quyết đoán chia tay hắn, còn không qua lại với hắn nữa. Lần này hắn cảm giác được, cô ấy không phải giả vờ giận dỗi, mà là thật sự không cần hắn nữa. Cho nên hắn ta không thể chấp nhận sự thật này.
Hiện tại hắn đã đủ đau khổ, mẹ hắn còn muốn đổ thêm dầu vào lửa. Nếu không phải là bà ta nhất định bắt để hắn chăm sóc Cố Diệp Du, hắn làm sao có thể lén lút qua lại với đối phương.
Mẹ Quý trừng to mắt, lộ ra bộ dáng không thể tin được:
“Con lại trách mẹ?”
Vành mắt càng đỏ lên:
“Vì Nhan Hạ kia, con lại hung dữ với mẹ. Quý Lăng, mẹ là mẹ của con. Chẳng lẽ không quan trọng hơn tiểu hồ ly tinh kia?”
Bà ta vẻ mặt bị thương nhìn hắn:
“Hôm nay giữa mẹ và Nhan Hạ, con bắt buộc phải chọn một người.”
Trong lòng bà ta càng không tin, Nhan Hạ đáng ghét kia, ở trong lòng con trai mình lại quan trọng hơn bà ta.
Quý Lăng đã ngừng nổi giận, vẻ mặt mệt mỏi:
“Mẹ, con cầu xin mẹ đừng náo loạn, được không?”
Mẹ Quý tức giận vô cùng:
“Sao lại là mẹ náo loạn?”
Bà ta ôm ngực:
“Hôm nay con phải cho mẹ một câu trả lời chính xác, con muốn mẹ, hay là muốn tiểu hồ ly tinh kia.”
Vẻ mệt mỏi trên mặt Quý Lăng càng đậm, hắn muốn sụp đổ:
“Đừng ép con nữa, xin mẹ đừng ép con nữa, được không?”
Mẹ Quý ủy khuất nói:
“Đây là bức bách sao? Mẹ chỉ muốn con đưa ra lựa chọn.”
Quý Lăng đột nhiên hỏi ngược lại:
“Vậy giữa con và em trai, mẹ chọn ai?”
Mẹ Quý đột nhiên nghẹn họng, bà rất muốn nói, hắn sao có thể so với em trai của hắn. Nhưng cũng biết không thể nói ra miệng, không thể để cho hắn và bà ta ly tâm.
Vì thế bà ta nhẹ giọng:
“Con và em trai con ở trong lòng mẹ đều rất quan trọng, ai cũng không dứt bỏ được.”
Quý Lăng dùng lời này trả lại cho bà:
“Trong lòng con mẹ và Nhan Hạ cũng đều rất quan trọng, không ai dứt bỏ được.”
Mẹ Quý lại nghẹn, tức giận đến xanh mặt:
“Đừng đánh đồng ta với tiểu hồ ly tinh kia.”
Quý Lăng nhíu mày:
“Cô ấy không phải hồ ly tinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-98-tham-tinh-den-muon-con-khong-bang-co-rac.html.]
Mẹ Quý cười lạnh:
“Mê con thành như vậy, còn không phải hồ ly tinh, thì là cái gì?”
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng Quý Nguyệt:
“Vậy bố tôi mê bà thành như vậy, có nghĩa bà là lão hồ ly tinh?”
Hôm nay Quý Nguyệt trở về, là chuẩn bị đem mấy phần văn kiện ở trong két sắt trong phòng mang đi. Ai ngờ vừa đi lên lầu, chợt nghe thấy bên này truyền đến tiếng cãi vã. Cô ấy bèn đi tới, cũng đại khái nghe xong lời của hai mẹ con nhà này. Vốn cũng lười mở miệng, cảm thấy anh trai cô ấ quả thật đáng đời. Ai biết Qúy thái hậu lại quá phận như vậy, luôn miệng nói Hạ Hạ nhà cô là hồ ly tinh. Cô mới nhịn không được mở miệng châm chọc.
Mẹ Quý quay đầu nhìn Quý Nguyệt, trong mắt lộ vẻ tức giận:
“Con cái đồ nghiệp chướng này, có ai nói chuyện với mẹ ruột như vậy sao?"
Quý Nguyệt bĩu môi:
“Nếu con là nghiệp chướng, vậy mẹ là cái gì? Lão nghiệp chướng?
Người phụ nữ này rõ ràng trái tim đều lệch lạc, còn luôn thao túng anh trai cô. Cô ấy thật sự là ghê tởm đến phát hoảng.
Mẹ Quý tức giận đến ngã ngửa:
“Con, con! Con có tin hay không, mẹ bảo ba con trục xuất con khỏi Quý gia.”
Bà ta làm sao có thể sinh ra nghiệp chướng như vậy, sớm biết lúc trước đã đem đứa con c.h.ế.t tiệt này ném đi.
Quý Nguyệt cười ra tiếng:
“Đương nhiên tin tưởng, ai bảo bố con là chó l.i.ế.m của mẹ chứ.”
Đây đúng là, ba cô bình thường ở Quý thị cũng như trong gia tộc rất có uy thế, người đặc biệt khôn khéo, đầu óc cũng rất rõ ràng. Nhưng cứ gặp chuyện của Quý thái hậu, liền giống như não tàn, luôn làm chó liếm. Đặc biệt thái độ của Quý thái hậu đối với bố cô từ trước đến nay đều rất lãnh đạm nhưng càng như vậy bố cô càng nịnh nọt bà ta. Nghĩ như vậy, đột nhiên cũng chán ghét chính mình đã từng đuổi theo Kiều Dụ. May mắn bây giờ cô đã quay đầu lại là bờ.
Mẹ Quý nhịn không được, bước nhanh tới trước mặt Quý Nguyệt, giơ tay muốn tát một bạt tai.
Lại bị Quý Nguyệt bắt lấy cổ tay:
“Thái hậu nương nương, con không phải là bố và anh trai sẽ luôn theo ý mẹ. Hôm nay nếu mẹ dám động đến con, con sẽ đi tìm thái hoàng thái hậu thu thập mẹ.”
Từ sau khi ông nội qua đời, bà nội thoáng cái liền thay đổi. Có thể là muốn bù đắp nhưng người đã mất, liền thay đổi thái độ đối với anh em bọn họ.
Nghe Quý Nguyệt nói, mẹ Quý liền thay đổi sắc mặt, càng thầm hận không thôi. Bà ta đối với lão bà kia rất không hợp nhau, sợ nghiệp chướng này thật sự đi tìm đối phương. Lão bà kia cũng không biết có phải động kinh hay không, hiện tại rất bảo vệ nghiệp chướng này.
Vì thế phô trương thanh thế nói:
“Quý Nguyệt, con chờ đó cho mẹ.”
Nói xong liền thở phì phò giẫm lên giày cao gót rời đi.
Quý Nguyệt buồn cười:
“Thái hậu cũng có lúc sợ hãi như vậy sao.”
Quý Lăng nhìn qua:
“Dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ ruột của chúng ta, em đừng nói khó nghe như vậy.”
Quý Nguyệt lườm hắn một cái:
“Anh hết thuốc chữa rồi.”
Nói xong cũng lười phản ứng lại người anh ruột vô phương cứu chữa này, xoay người muốn đi.
Quý Lăng vội vàng mở miệng:
“Nguyệt Nguyệt, giúp anh một việc.”
Quý Nguyệt dừng bước:
“Nếu anh muốn em giúp anh khuyên Hạ Hạ, vậy thì đừng mở miệng.”
Quý Lăng sửng sốt, không ngờ em gái ruột lại không giúp hắn.
Hắn suy nghĩ một chút đột nhiên nói:
“Nếu Kiều Dụ trở về tìm em, em sẽ như thế nào? Cho nên sao em có thể hiểu được tâm trạng của anh chứ?”
Quý Nguyệt cũng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới anh trai cô sẽ hỏi như vậy.
Cô cười nhạo ra tiếng:
“Vậy em tặng hắn một câu, thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác, em đây không cần. Lời này cũng là tặng cho anh, lựa chọn của Hạ Hạ cũng giống em.”
“Cho nên nếu không thể hiểu được người khác, càng không thể nói bừa.”
Cô ấy đề nghị:
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
“Anh, đi khám bác sĩ tâm lý đi, anh bị Quý thái hậu thao túng quá lâu rồi.”
Nói xong cô ấy trở về phòng mình, lấy đồ xong liền rời khỏi nhà họ Quý. Mẹ Quý vốn định gọi điện giục bố Quý trở về để thu thập Quý Nguyệt, thấy cô bỏ đi như vậy liền tức giận ngã ngửa.
(Tiểu Yến mập mạp)
Mình định k đăng nữa nhưng nghĩ lại thấy nên đăng them một chương tặng mấy bạn thức khuya, với ngày mai mọi người dậy cho mọi người bất ngờ buổi sáng kkkk.