Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 130: Nhất định là Nhan Hạ cố ý

Cập nhật lúc: 2024-11-04 02:28:47
Lượt xem: 510

Lựa chọn của Cố Diệp Quân và Kiều Dụ quả thực nằm ngoài dự đoán của Nhan Hạ.

Đối với người anh ruột Cố Diệp Quân, cô chưa từng có ý định muốn dồn hắn ta đến chết.

Hắn ta đã từng dùng cách nào để đối phó với cô, cô sẽ dùng đúng cách đó để trả lại hắn.

Hắn muốn cô bị bôi nhọ trên toàn mạng, thì cô sẽ làm ngược lại, để bọn họ bị toàn cõi mạng bôi nhọ. Trước đây, thứ cô sử dụng là âm sát, chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ để chỉnh bọn họ.

Giống như Túc đại sư từng nói, sẽ không gây tổn hại đến cơ thể. Âm sát đã biến mất từ lâu, ảnh hưởng chỉ là phóng đại cảm giác đau đớn trong tiềm thức của bốn người ở nơi bị thương.

Thực tế giống như cảm giác đau ảo. Vì vậy, pháp khí phong thủy mới có thể giúp giảm bớt và kiểm soát đau đớn.

Hơn nữa, càng đau, càng có lợi cho việc tỉnh táo đầu óc. Đầu của anh hai cặn bã luôn úng nước, có thể tiện thể "đổ bớt" để trở nên tỉnh táo và bình thường hơn.

Tất nhiên, quá khứ trước đây đã xảy ra, là điều không thể xóa bỏ. Cho dù tên anh hai cặn bã kia có trở nên bình thường, sau này trở nên quan tâm đến cô em gái là cô, cô cũng sẽ không tha thứ hay hòa giải.

Chỉ cần họ không có ý đồ xấu với cô, hoặc chủ động ra tay, cô cũng sẽ không chủ động làm hại bọn họ. Ngược lại cũng vậy.

Về phần ba Cố, ông là một chủ tịch có năng lực trong sự nghiệp nhưng lại không phải một người ba tốt. Ông không chỉ không quan tâm nhiều đến cô mà còn đối xử tương tự với mấy người con trai của ông.

Ông ấy chỉ yêu cầu nghiêm khắc hơn với tên anh cả cặn bã, vì đó là người thừa kế tương lai.

Những người con trai khác thì ông ấy nuôi thả. Chỉ cần không dính vào các tệ nạn như cờ bạc, ma túy, thì dù chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, ông cũng có thể chấp nhận.

Đó là truyền thống của nhà Cố, ngoại trừ đào tạo cho người thừa kế, mấy đứa con còn lại đều được nuôi dưỡng một cách tùy tiện.

Bề ngoài, mọi người đều cho rằng đây là sự phóng khoáng của những người lớn nhà họ Cố. Nhan Hạ đoán rằng có lẽ bọn họ không muốn các anh chị em giỏi giang quá, vì tranh giành gia sản, ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Cố.

Điều họ cần là người thừa kế có năng lực vượt trội. Những người khác, nếu có khả năng, cũng sẽ được coi trọng nhưng không thể vượt qua người thừa kế. Nếu không có năng lực quản lý, thì họ chỉ cần giữ cổ phần và nhận cổ tức mỗi năm, muốn làm gì thì làm.

Chính vì vậy, ngoài anh cả cặn bã là bá tổng ra, những tên cặn bã khác, Cố Diệp Du và cô đều bước vào làng giải trí, ba Cố cũng không phản đối hay ngăn cản, thậm chí còn ủng hộ.

Tâm tư của ba Cố trước đây đều dồn vào tập đoàn và công việc. Thêm vào đó, Cố Diệp Du giấu giếm rất giỏi, nên ông không nhận ra rằng những đứa con trai đã bị người con gái nuôi ảnh hưởng âm thầm dẫn đến lệch lạc.

Giờ đây khi phát hiện ra, mọi thứ đã quá muộn. Đối với cô con gái ruột này, ba Cố không phải là không quan tâm, nhưng cũng không quản lý nhiều.

Trong toàn bộ nhà họ Cố, cha Cố có lẽ là người tương đối bình thường. Trong mối quan hệ giữa Cố Diệp Du và cô, ông chưa từng cố ý thiên vị Cố Diệp Du để chống đối lại cô.

 

Kiếp trước, khi cô và Cố Diệp Du bị bắt cóc, ba Cố vẫn đang đi công tác nước ngoài chưa về, nên không có mặt tại hiện trường. Do đó, cô không biết ông sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng dù sao thì lựa chọn cũng không còn quan trọng nữa.

Sự thờ ơ trước đây của ông đã khiến cô không còn hy vọng hay tình cảm gì với ông. Bây giờ, ông phát hiện ra vấn đề và muốn bù đắp, nhưng đối với cô mà nói thì đã quá muộn.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Dù nhà họ Cố có thay đổi thế nào, đời này cô cũng sẽ không bước chân vào cửa nhà họ Cố thêm lần nào nữa. Càng không thể tiếp tục là người một nhà với họ.

Trong sổ hộ khẩu của cô chỉ có mình cô, và sẽ chỉ có kết quả như vậy. Ai muốn nói cô tuyệt tình hay lạnh lùng, thì cứ nói, cô không để tâm.

Qúy Nguyệt quay đầu hỏi: “Hạ Hạ, em muốn giải bỏ cơn đau trên người  gã anh hai cặn bã và Kiều Dụ sao?”

Nhan Hạ gật đầu: “Ừ, ban đầu chỉ muốn cho họ một bài học nhỏ.”

“Hai vị đại sư và Cố Diệp Du cứ muốn nhảy ra, vậy thì cứ để họ diễn tiếp màn này đi.”

Với sự tinh ý của cha Cố, có lẽ ông sẽ nhìn thấy sơ hở. Cô nói xong, giơ tay lên trong không trung phác vài đường. Sau đó, cô chỉ vào hai tên anh hai cặn bã và Kiều Dụ trong video giám sát, nói: "Giải!"

 

Ở phía bên kia, Kiều Dụ nghe lời Thầy Cổ nói, không do dự hay luyến tiếc gì, đưa ngọc trong tay cho ông, nói: “Cảm ơn đại sư!”

Cơn đau này có là gì, mười ngày nửa tháng hắn ta chịu được. Nhưng Nhan Hạ thực sự tàn nhẫn , sau này gặp cô, có lẽ hắn ta sẽ muốn tránh xa.

Cổ đại sư không ngờ Kiều Dụ lại có thể chịu đựng như vậy. Ông ta mỉm cười nhận lại ngọc, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Cố Diệp Du thì không muốn trả lại chuỗi hạt Phật, cô ta không động đậy.

"Tôi đau không chịu nổi, đại sư có thể để tôi đeo thêm vài ngày không? Khỏi rồi tôi nhất định sẽ trả lại ông."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-130-nhat-dinh-la-nhan-ha-co-y.html.]

Cô biết Cổ đại sư muốn lấy pháp khí về, chỉ để ép anh Hai và Kiều Dụ lựa chọn. Cô nói vậy là để kích thích hai người anh tiếp tục giúp mình, để họ nhảy ra, khiến anh hai phải nhỏ m.á.u hóa giải.

Cổ đại sư hiểu ý, mỉm cười xin lỗi và lắc đầu: "Sư môn chúng tôi có quy định, pháp khí này không thể cho mượn hay bán."

"Lúc nãy cho các người mượn, cũng vì tôi quay lại nhanh chóng, các người cũng không mang ra ngoài, nên không coi là ngoại lệ."

Ba Cố thấy Cố Diệp Du như vậy, không khỏi cau mày. Cô con nuôi này và hai vị đại sư có chút không đúng. Giống như họ đang dùng mọi lý do để ép thằng hai phải nhỏ m.á.u hóa giải vậy.

Ông nhìn Cố Diệp Du không vui nói: "Diệp Du, đừng làm chuyện ép buộc người khác."

Con nuôi không những nhỏ nhen, mà còn thiếu khí phách. Người ta không cho mượn, mà lại cứ đeo bám, mất mặt. Trong lòng ông tự hỏi, liệu cô ta thật sự vì đau đớn mà làm vậy sao?

Cố Diệp Du trong lòng oán trách ba Cố là quản nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"

Sau đó đưa chuỗi hạt Phật cho Cổ đại sư.

Sau khi Cổ đại sư nhận lại, cả người Cố Diệp Du đột nhiên giống như bị cơn đau dữ dội ập tới, ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình run rẩy.

Cố Diệp Hạo thấy vậy, không khỏi nói: "Ba, ba bây giờ cũng là ép buộc đó. Không để cho đại sư hóa giải, mà lại không có chuỗi hạt, anh Hai và Diệp Du đau thành thế này."

Ba Cố nhìn Cố Diệp Hạo giận dữ: "Mày không nói thì không ai bảo mày là kẻ câm đâu."

Cố Diệp Hạo cứng cổ đáp: "Con không có."

Ngay lúc này, Cố Diệp Quân và Kiều Dụ đều phát hiện rằng cảm giác đau ở chỗ bị thương dần biến mất. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, hỏi: "Cậu còn đau không?"

Cả hai cùng lắc đầu: "Đột nhiên không còn đau nữa."

Kiều Dụ nói với vẻ sâu xa: "Vậy pháp khí này chúng ta càng không cần nữa."

Hắn ta đoán rằng chắc chắn là do Nhan Hạ làm. Cố Diệp Quân gật đầu, sau đó nói với ba Cố: "Ba, chúng con không còn đau nữa. Có lẽ là do Nhan Hạ ở bên kia hóa giải."

Nhìn vẻ mặt của hai vị đại sư kia, không giống như họ đã giúp hóa giải. Vậy chỉ có thể là do Nhan Hạ làm.

 

Cố Diệp Du bỗng ngẩng đầu lên, "Anh Hai, vì không muốn hóa giải, anh lại nói dối."

Bây giờ cô ta vẫn đau không chịu nổi.

Cố Diệp Quân nhướng mày: "Anh không đến mức phải nói dối vì chuyện này, anh thực sự hết đau rồi."

Nói xong còn cố ý nhảy vài cái để chứng minh. Kiều Dụ cũng nói: "Tôi cũng không còn đau." Trầm Linh Chi nãy giờ không lên tiếng, giờ ôm mặt nói: "Nhưng tôi vẫn rất đau."

Cố Diệp Quân nhún vai: "Thế thì không biết tại sao."

Kiều Dụ bổ sung: "Có phải vì các người nhỏ m.á.u hóa giải, cuối cùng lại dẫn đến không thể hóa giải không?"

Trong lòng hắn nghĩ, chắc chắn là Nhan Hạ cố ý. Hắn ta hơi thắc mắc, liệu Nhan Hạ có biết những gì đang diễn ra ở đây không? Nếu không, sao cô lại chỉ giải cho hai người họ mà để lại cho Cố Diệp Du và Trầm Xảo Linh?

Cố Diệp Quân cũng đoán rằng Nhan Hạ cố ý. Trong lòng hắn cảm thấy có chút rùng mình. Em gái ruột của hắn lại có thể tài giỏi đến mức biết cả những gì đang xảy ra ở đây sao?

Sau này hắn ta không bao giờ dám chủ động chọc vào cô nữa, thật đáng sợ!

(Sâm)

 

 

 

 

 

Loading...