Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 129: Đáng lẽ không phải vậy

Cập nhật lúc: 2024-11-03 23:25:59
Lượt xem: 310

Cha Cố tất nhiên không muốn con trai mình cho m.á.u để đối phó với con gái ruột của mình.

Vì vậy, ông quay sang Túc đại sư: "Đại sư, có thể bán cho chúng tôi hai món pháp khí phong thủy không?"

Túc đại sư không ngờ lại có kết cục như vậy.

Vậy thì công sức nãy giờ chẳng phải đổ sông đổ biển sao?

Hơn nữa, mục đích chính của lão ta hôm nay là lấy được m.á.u của anh em nhà họ Cố để đối phó với Nhan Hạ.

Lão thở dài: "Pháp khí này là sư phụ tôi truyền cho sư đệ, trong tay tôi không có món nào."

"Hơn nữa, môn phái có quy định, những vật truyền thừa như vậy không được cho mượn, huống hồ là bán."

"Xin Cố tổng thứ lỗi!"

Cha Cố không ép buộc: "Do tôi suy nghĩ không thấu đáo, phiền đại sư rồi."

Sau này ông sẽ đi hỏi các đại sư phong thủy khác xem có thể mượn hoặc mua một món cho thằng hai dùng hay không.

Túc đại sư thấy ông ấy vẫn không bị thuyết phục, liền gợi ý: "Muốn hóa giải cơn đau cho bọn họ, tốt nhất vẫn là nhỏ m.á.u để phá giải thuật."

"Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương người lúc trước ra tay."

Lão ta còn bổ sung thêm: "Cơn đau do âm sát phản phệ lại sẽ yếu đi, vài ngày sau đối phương sẽ hồi phục bình thường."

"Sẽ không gây tổn hại đến cơ thể đâu."

Cha Cố nắm được trọng điểm: "Vậy nghĩa là, con trai tôi chỉ bị âm sát gây đau đớn, nhưng không tổn hại cơ thể?"

Túc đại sư không ngờ ông ấy lại hỏi như vậy.

Nếu không nói thật, lão sợ cha Cố lo lắng Nhan Hạ sẽ bị tổn thương, thì lại không muốn hóa giải nữa.

Nghĩ ngợi một chút, lão ta quyết định nói thật: "Đúng vậy, đây chỉ là một loại âm sát kiểu trừng phạt, gây ra đau đớn nhưng không làm tổn thương cơ thể."

"Thực ra cơn đau này không phải là từ cơ quan trong cơ thể, mà là một dạng đau ảo."

Lão ta nhấn mạnh: "Vì vậy, khi phản phệ lại, cũng sẽ không gây tổn hại đến cơ thể."

Tất nhiên, câu này chỉ đúng một phần.

Thông thường, phản phệ lại sẽ chỉ gây đau đớn mà không tổn hại cơ thể.

Nhưng lão ta vẫn có thể dùng m.á.u của anh hai cặn bã để làm phép, khiến Nhan Hạ bị trúng chú, rồi dùng m.á.u để nuôi chú, đến khi thời cơ chín muồi thì có thể gây tổn thương lớn cho cô.

Cha Cố nhận ra Túc đại sư đang nói thật, âm sát trên người con trai ông chỉ gây đau đớn nhưng không tổn thương cơ thể.

Ông nghĩ thầm, con gái ruột của mình sẽ không ác độc đến mức muốn hủy hoại cơ thể của anh trai mình.

Vì vậy, ông hoàn toàn yên tâm: "Chỉ cần không tổn hại cơ thể là được, vậy thì để bọn chúng chịu đau vài ngày cũng chẳng sao."

Ông vốn có chút nghi ngờ về hai vị đại sư này, chắc chắn sẽ không để con trai mình nhỏ máu.

Họ nói rằng sẽ không gây tổn hại cho con gái, ai mà biết có đúng hay không.

Dù cho bây giờ không có gì, nhưng sau này liệu họ có dùng m.á.u của con trai ông để làm chuyện gì hay không?

Túc đại sư và Cổ đại sư: "..." Đáng lẽ sau khi nghe nói không gây tổn hại cơ thể thì ông phải kêu bọn họ hóa giải chứ?

Cố Diệp Quân không ngạc nhiên với lựa chọn của cha hắn.

Dù gia đình có xích mích thế nào, cuối cùng họ vẫn là một gia đình.

Người ngoài không có quyền can thiệp vào chuyện của nhà họ.

Từ nhỏ đến lớn, cha hắn bận rộn với công việc, để mặc anh em họ tự do mà không can thiệp vào cuộc sống riêng tư.

Nhưng trong những việc lớn, ông sẽ không để họ tùy tiện hành động.

Cố Diệp Du không ngờ cha nuôi lại thiên vị đến vậy.

Để Nhan Hạ không bị phản phệ, ông thậm chí không quan tâm đến con trai ruột của mình.

Hơn nữa, ả đã ở trong nhà họ Cố hơn mười năm, dù không phải cha con ruột, nhưng cũng có chút tình cảm chứ.

Vậy mà ông lại thờ ơ không quan tâm.

Hồi đó giờ có quan tâm tới bọn họ đâu, giờ xuất hiện làm gì chứ?

Cô ả bắt đầu hối hận vì hôm nay đã theo anh hai cặn bã đến tập đoàn Cố thị.

Đáng ra ả nên xúi giục anh hai cặn bã, để hai vị đại sư này đến nhà họ Cố mà xem xét.

Như vậy cha Cố không có mặt, sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Túc đại sư không từ bỏ, lão nhìn cha Cố và nói: "Nhưng tôi và sư đệ không còn pháp khí nào để giúp họ giảm đau nữa."

Trong lòng lão ta thầm mắng sư đệ mình ngu ngốc, dám cho mượn pháp khí phong thủy để giúp người khác giảm đau.

Cha Cố mỉm cười ôn hòa: "Không sao, cứ xem như để tụi nhỏ trải nghiệm để rút bài học cho mình đi."

"Hôm nay đã làm phiền hai vị đại sư rồi."

Ông lịch sự đối đáp với hai người, rồi rút hai tấm séc ra đưa cho họ, coi như là thù lao cho chuyến viếng thăm hôm nay.

Ba người đứng đó nói chuyện.

Cố Diệp Du không cam tâm, thấy cha Cố quay lưng về phía họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-129-dang-le-khong-phai-vay.html.]

Ả lại kéo tay Cố Diệp Hạo.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Kiều Dụ thấy động tác này, liền huých Cố Diệp Quân và ra hiệu cho hắn.

Cố Diệp Quân nhìn sang.

Hắn thấy Cố Diệp Hạo quay đầu lại, còn Cố Diệp Du với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt, ra dấu miệng: "Anh tư, em đau quá."

Cố Diệp Hạo xót xa, đưa tay xoa đầu ả.

Sau đó, hắn quay người đi đến bên cạnh cha mình, khẽ nói: "Cha, nếu đã có cách hóa giải, tại sao lại từ bỏ?"

"Anh hai và Du Du vẫn đang đau, thế này làm sao họ làm việc được?"

"Pháp khí phong thủy thì không đủ, mà trong mười ngày nửa tháng tới, họ không thể chịu đựng nổi đâu!"

Cha Cố vừa mới giải quyết xong với hai vị đại sư, nghe thằng tư nói như vậy, nụ cười trên mặt ông sắp không giữ nổi nữa.

Ông nhìn thằng tư với ánh mắt cảnh cáo: "Con im miệng."

Cố Diệp Hạo không phục: "Cha, trước đây cha không quản chúng con, giờ tại sao lại quản?"

"Nhan Hạ là con gái của cha, nhưng anh hai với Du Du chẳng lẽ không phải con của cha sao?"

Cố Diệp Hạo tiếp tục cố chấp: “Cô ta bây giờ nhẫn tâm tới mức ra tay với anh hai và Du Du như vậy, sau này không chừng còn có thể ra tay với cha và mẹ nữa.”

“Con nghĩ, phản phệ lại để cô ta rút ra bài học mới đúng.”

“Dù sao cũng đâu làm tổn thương cơ thể, cha có làm người tốt Nhan Hạ cũng chẳng biết, càng không cảm kích cha đâu.”

Cha Cố: "..."

Ông đột nhiên cảm thấy, những năm qua, mình thật sự đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Bất kể là con trai hay con gái, ông đều không quan tâm nhiều.

Lúc trước là vì bận công việc, sau này thì nghĩ rằng chúng đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng.

Nhưng bây giờ ông mới nhận ra mình đã sai.

Con trai ông lại bị dắt mũi đến mức này.

Cha Cố tức giận không chịu nổi: “Cố Diệp Du là em gái con, chẳng lẽ Nhan Hạ thì không phải?”

Trước đây ông về nhà rất ít, thật không ngờ các con trai ông lại vì cô con gái nuôi mà có thể hành xử như thế này.

Cố Diệp Hạo đáp: “Cô ta cũng là em gái con, nhưng chuyện này vốn là lỗi của cô ta.”

“Người nào sai thì phải chịu hậu quả, con nghĩ như vậy không sai mà!”

Nếu Nhan Hạ không ra tay với anh hai và Du Du, thì mọi chuyện đã không đến mức này.

Nếu đã là lỗi của Nhan Hạ, vậy thì để cô ta tự gánh lấy hậu quả.

Dù sao cũng không tổn thương cơ thể, chỉ là đau đớn thôi, sao cha lại cố chấp như vậy.

Cha Cố nhận ra không thể nói lý với thằng tư, ông nói: “Anh hai con còn không gấp, con gấp cái gì?”

Cố Diệp Quân cũng lên tiếng: “Anh và Kiều Dụ đều không muốn hóa giải, em tư, em cứ cuống cuồng lên như vậy y chang một thằng hề.”

Nếu không phải Kiều Dụ nhắc hắn nhìn, hắn còn chưa phát hiện ra cô em gái nuôi này lại có nhiều chiêu trò và mưu mô như vậy.

Nếu muốn hóa giải thì tự mình đứng ra nói đi!

Sợ bố không vui nên mới để thằng tư ngu ngốc ra mặt, đúng là rất giỏi.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhìn thằng tư như vậy, hắn không khỏi nhớ lại bản thân mình trước kia.

Cũng đã từng bị cô em gái nuôi này lợi dụng, ra mặt kiếm chuyện không biết bao nhiêu lần.

Thật đáng xấu hổ, nghĩ lại mới thấy thật mất mặt.

Túc đại sư cực kỳ khó chịu, hôm nay đến đây không chỉ không đạt được mục đích, mà còn bị phản phệ làm tổn thương cơ thể.

Lão ta nhìn Cố Diệp Quân và Kiều Dụ hỏi: “Các cậu chắc chắn không muốn hóa giải?”

“Ngày mai tôi phải rời khỏi kinh thành một chuyến, nếu các cậu muốn hóa giải, tôi cũng không còn cách nào đâu.”

Cố Diệp Quân và Kiều Dụ liếc nhìn nhau: “Cảm ơn đại sư, chúng tôi không hóa giải nữa.”

Bên cạnh, Cổ đại sư đột nhiên nói: “Pháp khí phong thủy của tôi là do sư phụ ban tặng, không thể để các cậu mang về nhà, vậy nên xin hãy trả lại.”

Ý của lão ta rõ ràng là đang ép họ phải lựa chọn hóa giải.

Ở một nơi khác, trong phòng làm việc -

Quý Nguyệt nói với Nhan Hạ: “Hạ Hạ, chị thấy hai lão già đó hình như sai sai.”

“Như thể họ muốn ép mấy người kia hóa giải, thật là nhiều chuyện!”

Nhan Hạ gật đầu: “Chắc chắn là họ nhắm vào em.”

Cô híp mắt lại rồi nói: “Nếu đã như vậy, em sẽ để họ tự đưa ra lựa chọn.”

“Chúng ta xem xem chỉ có Cố Diệp Du và Trầm Linh Xảo bị đau, liệu họ có dám đem pháp khí về hay không.”

(Thanh Trúc)

Loading...