Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 151: toàn văn kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:35:57
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng ngay cả c.h.ế.t cũng sợ, thì những tổn thương về thể xác tác dụng gì chứ.
Hơn nữa, những lời lăng mạ miệng, thể gì nàng đây?
Nàng dù hoài nghi Lâm Thành Phong đến mấy, cũng sẽ nghi ngờ tấm lòng bảo vệ lũ trẻ.
Huống hồ còn vị trong cung, thế nên việc Lưu Quý phi lấy lũ trẻ uy h.i.ế.p nàng, cũng hề tồn tại.
Xuân Hoa nhi cũng cần đối mặt với những lời đồn đại ở kinh thành, con bé sẽ cùng Dương Hương Như rời khỏi kinh thành, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bởi , nàng giờ đây còn gì đáng để bận tâm nữa đây?
Huống hồ, đối với bệnh hoạn như Lưu Quý phi, kẻ hành hạ càng cho nàng phản ứng, nàng sẽ càng cảm thấy hành hạ càng thành tựu.
Càng hưng phấn, càng thể dừng .
Dù nàng sắp c.h.ế.t, nhưng cũng khi c.h.ế.t hành hạ mãi.
Sống, thì vẫn sẽ đau.
Chỉ là, nàng đ.á.n.h giá thấp sự bệnh hoạn của Lưu Quý phi. Không cho Lưu Quý phi phản ứng, cũng thể kích động những yếu tố bạo lực trong lòng Lưu Quý phi.
Đối với như Lưu Quý phi, bất luận phản ứng , nàng cũng sẽ ngừng hành hạ.
Bởi vì nàng từ việc hành hạ khác mà khoái cảm và cảm giác tôn quý sụp đổ từ lâu.
“Nương nương, đừng để bẩn tay , cứ để lão nô .”
Ma ma dùng sức giẫm giày lên mu bàn tay Thẩm Vân Uyển, lực lớn đến mức như giẫm gãy ngón tay Thẩm Vân Uyển. Mười ngón tay liền với tim, đau đớn thấu xương!
Môi Thẩm Vân Uyển run rẩy, mồ hôi lạnh rịn trán.
Lưu Quý phi hưng phấn Thẩm Vân Uyển yếu ớt, càng lúc càng kích động.
Còn tên quan sai ở xa nghiến chặt răng, như thể giẫm là lòng bàn tay của chính .
Hắn ngừng ngó ngoài.
Một tên quan sai khác thấy Vương đại nhân khi tan triều, liền chạy tới, “Đại nhân, Quý phi trong cung đến lao ngục, gặp mà ngài áp giải về sáng nay, hơn nữa còn động thủ nữa.”
Vương đại nhân xong, cả liền .
Hắn hận thể lập tức bay về.
Lâm Thành Phong Vương đại nhân với vẻ mặt hoảng loạn, liền đuổi theo.
“Vương đại nhân, chuyện gì ?”
Vương đại nhân thấy Lâm Thành Phong, cả liền run rẩy.
“Là đến lao ngục gây sự với nương tử của ?”
Mặt Vương đại nhân tức thì trắng bệch, còn chút huyết sắc.
Xong , xong , chức Thuận Thiên Phủ Doãn của coi như đến đây là hết.
“Vương đại nhân, !” Lâm Thành Phong chút sốt ruột.
“Lâm đại nhân, Lưu Quý phi đến lao ngục gặp Lâm phu nhân.” Vương đại nhân như liều mạng, một hết câu.
“Lệnh bài.” Vương đại nhân ngoan ngoãn đưa lệnh bài của cho Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong phi như bay đến chiếc xe ngựa bên cạnh Tô Thiêm.
Hắn gỡ xe ngựa khỏi ngựa, cưỡi ngựa phi nhanh mất.
Tô Thiêm chiếc xe ngựa gỡ xuống, cũng một lời.
Hắn phủ những ngày xảy chuyện lớn trời, phu nhân áp giải ngục .
Đại nhân chắc chắn việc gấp, lúc thể giúp gì, nhưng cũng thể gây thêm phiền phức cho đại nhân.
Chiếc xe ngựa sẽ nghĩ cách mang về Lâm phủ.
So với sự bình tĩnh của Tô Thiêm, Vương đại nhân hoảng hốt đến mức cũng cưỡi ngựa phi thẳng đến nha môn.
Lâm Thành Phong cưỡi ngựa phi nhanh đến lao ngục.
Các quan sai chặn , nhưng thấy lệnh bài của Vương đại nhân, liền cho phép qua.
Lâm Thành Phong thẳng đến phòng giam giữ Thẩm Vân Uyển.
Lúc , Lưu Quý phi với vẻ mặt hiểm độc Thẩm Vân Uyển đang giãy dụa gượng dậy đất, “Bây giờ đối với ngươi, dễ như giẫm c.h.ế.t một con kiến .
, đây, bổn cung thể ngươi cứ dễ dàng c.h.é.m đầu như .
Ngươi chẳng là đại phu ?
Ngươi xem nếu đ.á.n.h gãy tay ngươi, ngươi còn thể bắt mạch cho khác ?
Bổn cung tò mò, ngươi thể tự chữa lành bàn tay gãy ?
Bị đ.á.n.h gãy tay, ngươi cũng sẽ kêu la như ?”
Lưu Quý phi dậy, hiệu cho ma ma bên cạnh.
Chân ma ma buông khỏi tay Thẩm Vân Uyển. Bàn tay chân giày vò nãy giờ m.á.u thịt lẫn lộn, căn bản còn dáng vẻ ban đầu.
Thực dù đ.á.n.h gãy tay nàng, thì giờ đây nàng cũng thể bắt mạch cho khác nữa.
Thẩm Vân Uyển ngẩng đầu hai chủ tớ Lưu Quý phi, trong mắt nàng sát ý.
Vừa nên dễ dàng hai tên quan sai đó khống chế, tròng xiềng xích tay chân.
Đáng lẽ nên phản kháng, nên chống cự đến cùng, nên liều mạng chiến đấu.
Dù cũng là một cái c.h.ế.t, bằng kéo theo vài kẻ nữa.
mà, nàng vẫn còn đang nhẫn nhịn cuối.
Nhẫn nhịn lẽ, tương lai còn thể gặp lũ trẻ một .
Tây nhi nàng thể sống sót.
Tây nhi dùng chính để đổi lấy cơ hội sống sót cho nàng, dù nàng cũng chút hoài nghi.
con khi lâm chung, vẫn sẽ chút sợ hãi cái c.h.ế.t.
Sẽ sống, dù chỉ năm năm, mười năm, hai mươi năm, lẽ còn thể gặp lũ trẻ một .
Nếu như…
Nếu như nàng thể sống sót, nàng thể cùng Xuân Hoa nhi rời khỏi kinh thành .
Nếu như…
Tây nhi dốc hết sức vì nàng thể sống sót, khiến nàng tia hy vọng sống sót.
Tia hy vọng đó, là cọng rơm cuối cùng đè nặng trong đáy lòng nàng.
Giờ đây, cọng rơm dường như sắp cặp chủ tớ mắt đè gãy .
“Ma ma, ngươi xem, tiện tỳ sợ , nàng , ha ha ha…”
Lưu Quý phi giọt lệ nơi khóe mắt Thẩm Vân Uyển, ngọn lửa giận trong lòng cuối cùng cũng tan bớt.
“Nương nương, vẫn là để lão nô .”
Lưu Quý phi giẫm lên mu bàn tay biến dạng của Thẩm Vân Uyển, xổm xuống, “Thẩm Vân Uyển, ngươi cầu xin bổn cung, cầu xin bổn cung, bổn cung lẽ sẽ tha cho ngươi.
À đúng , nhất là nên cầu xin bổn cung như một con ch.ó rơi xuống nước .”
Thẩm Vân Uyển Lưu Quý phi bằng đôi mắt, trong đó ẩn chứa một sự cầu xin khó nhận .
“Ma ma, ngươi xem, nàng thật sự cầu xin , ngươi xem ánh mắt của nàng , giống ánh mắt của những kẻ sắp ném cái giếng cổ .
Bổn cung ghét nhất loại ánh mắt .
Thẩm Vân Uyển, ngươi còn thật sự cầu xin bổn cung , thật khiến bổn cung thất vọng quá, bổn cung còn tưởng xương cốt của ngươi cứng rắn đến mức nào chứ, thật vô vị.
mà, dù ý nghĩa gì, bổn cung cũng xem, rốt cuộc ngươi thể chịu đau đến mức nào.”
Lưu Quý phi dậy, hiệu cho ma ma một bên.
Ma ma nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, nhắm bàn tay đang Lưu Quý phi giẫm.
Dùng sức đập mạnh xuống.
Một tiếng “Rầm”.
“A…” Thẩm Vân Uyển đau đến mức kìm mà kêu lên.
“Không!” Lâm Thành Phong trơ mắt Thẩm Vân Uyển đập gãy cánh tay .
Vương đại nhân theo Lâm Thành Phong cũng cảnh tượng mắt dọa cho ngây ở đằng xa. Thẩm Vân Uyển đầu tiên cảm nhận nỗi đau tột cùng của thể xác.
Ma ma còn kịp đặt chiếc ghế xuống, một luồng gió cuốn thẳng tường.
Còn kịp thấy đó là gì, cổ nàng dùng sức ghì chặt tường.
Lưu Quý phi trợn mắt há hốc mồm một bóng hình mờ ảo lướt qua mắt nàng .
Sau đó, liền thấy đầu ma ma nghiêng sang một bên, vẻ mặt c.h.ế.t nhắm mắt. Còn kịp phản ứng, ma ma cứ thế c.h.ế.t ngay mắt nàng .
Lưu Quý phi lúc mới rõ đến, là Lâm Thành Phong trong bộ quan phục.
Lâm Thành Phong sống sờ sờ bóp c.h.ế.t ma ma ngay mặt .
Chẳng ai rõ, Lâm Thành Phong phi nhanh nhà giam bằng cách nào, cũng chẳng ai rõ bóp gãy cổ một ma ma trong tích tắc .
Vương đại nhân thứ mắt, cảm thấy da đầu như tê dại.
Y thật giả vờ ngất, ngã vật xuống đất. y dám, e rằng Lâm Thành Phong sẽ bóp c.h.ế.t cả Quý phi.
Y thậm chí còn kịp suy nghĩ, vì rõ ràng là một văn thần, sở hữu võ lực phi phàm đến .
Lâm Thành Phong liếc Lưu Quý phi một cái, song đầu gối quỳ xuống đất, Thẩm Vân Uyển với sắc mặt tái nhợt.
Hai tay run rẩy, dám chạm nàng.
Lòng bàn tay Thẩm Vân Uyển m.á.u thịt be bét, cánh tay rũ xuống chút sức lực.
Tóc nàng thấm ướt mồ hôi, bết trán.
Đôi môi nàng c.ắ.n đến mức thể thấy một vệt m.á.u quanh môi.
Lâm Thành Phong cùm gỗ tay chân Thẩm Vân Uyển, cỗ hung bạo trỗi dậy.
Hắn tay bẻ gãy cùm gỗ tay chân Thẩm Vân Uyển.
Thậm chí thấy dùng sức , cứ thế bẻ gãy.
Cứ như bẻ một cành cây .
“Xin nàng, đến muộn, để nàng chịu khổ .”
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng đỡ Thẩm Vân Uyển dậy, đôi mắt đỏ ngầu ban nãy phủ một tầng nước.
Thẩm Vân Uyển nương theo tay lên.
Lưu Quý phi cảnh tượng chút hoang đường mắt, trong lòng chấn động sợ hãi.
khi nàng thấy Vương đại nhân cách đó xa, nỗi sợ hãi trong lòng tan biến.
“Lâm Thành Phong, ngươi to gan thật, dám ngay mặt bản cung mà mưu hại bà tử của bản cung.
Sao? Ngươi định tạo phản ?”
Lưu Quý phi trưng dáng vẻ cao quý của chủ tử như .
Nàng tin, Lâm Thành Phong còn dám mặt mà chống đối nàng.
Nàng chính là phi tần của Hoàng thượng, là chủ nhân của Đại Việt Quốc.
Vương đại nhân hận thể khâu miệng Lưu Quý phi.
Lúc , còn chọc giận Lâm đại nhân, chẳng là tự dâng tìm c.h.ế.t ?
Vương đại nhân vốn đang cách đó xa, lời Lưu Quý phi , liền cam chịu phận mà bước về phía cửa lao.
Y sợ nếu ngay, Lưu Quý phi cũng sẽ Lâm đại nhân sức mạnh vô cùng bóp c.h.ế.t chỉ bằng một tay.
“Tạo phản? Cho dù là , ngươi thể gì ?”
Đợi Thẩm Vân Uyển vững, Lâm Thành Phong buông nàng , chậm rãi tiến gần Lưu Quý phi.
“Ngươi ? Trước từng nghĩ sẽ tay đ.á.n.h phụ nữ, chứ đừng đến chuyện g.i.ế.c các nàng.
, ngươi khiến phá lệ .
Loại như ngươi, sống đời cũng chỉ là họa hại mà thôi.”
Lâm Thành Phong Lưu Quý phi bằng ánh mắt âm lãnh, cứ như đang một cỗ thi thể.
Lưu Quý phi vốn còn đang ương ngạnh, lập tức lời Lâm Thành Phong uy h.i.ế.p đến mức chút sợ hãi, kìm lùi một bước.
“Ngươi... ngươi gì? Lẽ nào ngươi còn dám thương?”
“Làm ngươi thương?” Lâm Thành Phong cúi đầu, ngẩng mắt, hề báo nhanh chóng vươn tay , một tay nhấc bổng cổ Lưu Quý phi lên.
Lưu Quý phi sợ hãi mở to hai mắt, hai chân đạp loạn xạ, nhưng thể nên lời.
Vương đại nhân vốn đang chậm rãi bước tới, thấy Lưu Quý phi nhấc lên, y hoảng loạn chạy tới.
“Lâm đại nhân, Lâm đại nhân, hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình a!
Lưu Quý phi dù cũng là phi tử của Hoàng thượng a. Ngài…”
Vương đại nhân hai tay đều dùng sức, nhưng thể bẻ dù chỉ một ngón tay của Lâm Thành Phong.
Đám quan sai phía Vương đại nhân cũng .
Chúng ngoài cửa lao, dám tiến lên.
Chủ yếu là tiến lên cũng chẳng gì.
“Lâm đại nhân, cho dù ngài nghĩ cho tiền đồ của chính , cũng nghĩ cho Lâm phu nhân và các hài tử a.”
Vương đại nhân sắp , đây là chuyện gì .
Ngay mặt y, một quan viên cai quản lao ngục, một Quý phi sống sờ sờ bóp c.h.ế.t.
Đừng là chiếc mũ ô sa của y, e rằng ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ .
Ngay lúc Lưu Quý phi sắp trợn mắt trắng dã, Lâm Thành Phong buông tay.
Lưu Quý phi như một con rối vô tri, ngã vật xuống đất.
Lúc Vương đại nhân còn bận tâm đến lễ nghi quân thần sự khác biệt nam nữ nữa. Y đỡ Lưu Quý phi dậy, run rẩy đặt ngón tay mũi nàng .
Vẫn còn thở, vẫn còn thở.
Chỉ là khí tức yếu đôi chút.
Vương đại nhân cũng chẳng dám gì.
Chỉ cần còn sống là .
Y lo lắng, nếu y giúp Lưu Quý phi một lời, cái cổ tiếp theo trong tay Lâm Thành Phong chính là của y.
Lâm Thành Phong đất lấy một , xoay tiến gần Thẩm Vân Uyển. Thẩm Vân Uyển thứ mắt một cách trống rỗng.
Lúc Lâm Thành Phong tay bóp Lưu Quý phi, nàng xoay lưng , uống một bình thần thủy.
Vết thương tay vẫn còn đau, nhưng hơn lúc nãy nhiều.
Nếu thần thủy , e rằng nàng c.h.ế.t mấy .
“Giúp giữ c.h.ặ.t t.a.y .”
Thẩm Vân Uyển tay rũ xuống, bảo Lâm Thành Phong cố định tay gãy của nàng. Sau đó, tay trái nàng dùng sức, “Rắc” một tiếng, nắn xương trật khớp.
Những khác cảnh tượng mắt, đều kinh ngạc đến ngây khi thấy Thẩm Vân Uyển tự chữa trị cho cánh tay còn .
Người đều lương y thể tự chữa bệnh cho .
mắt sống sượng tự chữa trị cho .
Mắt Vương đại nhân cũng co giật một cái, cứ như tiếng “Rắc” là đang nắn xương của chính y .
Vợ chồng Lâm Thành Phong đều là những kẻ quyết đoán, còn tàn nhẫn hơn .
Nhìn Lưu Quý phi đang trợn mắt trắng dã, Vương đại nhân hiệu bằng mắt cho hai quan sai.
Chúng cầm một cái cáng, lặng lẽ khiêng Lưu Quý phi ngoài.
Y cũng dám lên tiếng, sợ Lâm Thành Phong chú ý đến Lưu Quý phi.
Đám quan sai phía cũng dám lên tiếng.
Chúng tại chỗ như tượng đá.
Mọi chuyện xảy đều quá đỗi quỷ dị. Một Quý phi suýt bóp c.h.ế.t, còn đại nhân của bọn họ thì như câm nín.
“Chúng về nhà.” Lâm Thành Phong đặt tay Thẩm Vân Uyển xuống, thấy nàng còn rũ xuống vô lực nữa, trái tim vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng đôi chút.
Lời của Lâm Thành Phong lọt tai Vương đại nhân, đây nghi ngờ gì là cướp ngục.
Các quan sai khác đều nhao nhao Vương đại nhân.
Ngay mặt bọn họ mà vượt ngục, việc ... bọn họ nên quản ?
Hơn nữa, hình như cũng ngăn Lâm Thành Phong.
Với tốc độ và sức lực , đây là trạng nguyên lang, e rằng đây là võ trạng nguyên thì .
“Lâm đại nhân.” Vương đại nhân cẩn thận từng li từng tí tiến gần Lâm Thành Phong, “Ngài xem, việc ...
Lâm phu nhân còn bắt đầu thẩm vấn, chẳng chúng nên điều tra rõ ràng chuyện ngày hôm qua .
Rồi hãy...”
“Điều tra rõ ràng? Nếu Lâm mỗ đến muộn nửa bước, e rằng các ngươi cũng chẳng cần điều tra nữa .
Sẽ trực tiếp để Lâm mỗ đến nhận t.h.i t.h.ể .
Vương đại nhân, ngài cũng chuyện ngày hôm qua còn điều tra rõ ràng, cuối cùng chắc Lâm gia chúng sai trái.
, ngươi để nương tử của suýt mất mạng trong lao ngục của ngươi.
Đây là lao ngục của Lưu gia, là lao ngục của Đại Việt Quốc?
Ngươi là lệnh Lưu gia, là lệnh Hoàng thượng?”
“Ai da, Lâm đại nhân, ngài , chắc chắn một lòng vì Hoàng thượng.
Ngài xem, chẳng đây cũng là vì danh tiếng của ngài ? Ta…”
“Vương đại nhân, danh tiếng của quan trọng.
Chuyện như xảy hôm nay, ngươi cứ thật thà tâu lên Hoàng thượng.
Lâm mỗ chỉ về nhà chữa trị vết thương nương tử của thôi.
Có hậu quả gì, đều gánh chịu.” Nói , nắm lấy tay trái Thẩm Vân Uyển, bước khỏi cửa lao.
Vương đại nhân cũng dám tiến lên ngăn cản, những khác càng dám.
Chỉ thể trơ mắt Lâm Thành Phong đưa Thẩm Vân Uyển .
Thẩm Vân Uyển vốn còn nghĩ, đợi điều tra rõ ràng hãy .
, liếc t.h.i t.h.ể của bà tử.
Hình như cũng chẳng gì đáng để điều tra nữa .
Cứ thế thôi.
Sau khi trở về Lâm phủ.
Trong sự xót xa của Lý bà tử, Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển trở về chính ốc.
“Đóng cửa .” Thẩm Vân Uyển tránh mặt Lâm Thành Phong, cởi bỏ ngoại y .
Sau đó nàng từ cửa hàng điện tử đổi một ít t.h.u.ố.c tiêu viêm và t.h.u.ố.c mỡ.
“Nàng cần giúp ?”
Lâm Thành Phong một vật phẩm đặt bàn, hầu hết đều là những thứ từng thấy qua.
Thẩm Vân Uyển trả lời , đổ một bình thần thủy lòng bàn tay.
Vết thương ngón tay nàng lành bằng tốc độ mắt thường thể thấy .
Lâm Thành Phong lặng lẽ một bên, tiến lên, cũng lùi .
Hắn sững bên cạnh Thẩm Vân Uyển.
Nhìn nàng thoa t.h.u.ố.c mỡ lên ngón tay.
Chỉ là khi Thẩm Vân Uyển lấy gạc , định băng bó vết thương, liền xổm xuống, “Để .”
Thẩm Vân Uyển cũng ngăn cản, Lâm Thành Phong dùng gạc băng bó vết thương xong xuôi.
“Hôm nay triều đình thế nào?”
“Lưu gia sẽ bảo vệ Lưu Quý phi, cũng bảo vệ .”
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng buộc gạc thành một nút thắt.
“Nàng nghỉ ngơi .” Lâm Thành Phong Thẩm Vân Uyển với sắc mặt vẫn còn tái nhợt, mở miệng một cách tự nhiên. Giữa hai bọn họ, dường như từ ngày hôm qua, trở nên còn quen nữa.
Trước mặt Thẩm Vân Uyển, Lâm Thành Phong dường như việc gì, lời gì cũng đều tỏ cẩn trọng từng li từng tí.
Chỉ trong một ngày, mấy năm chung sống của hai tựa như hoa phù dung sớm nở tối tàn, còn bây giờ họ mới là con thật của chính .
Một âm u, hung bạo, một cố chấp, lãnh đạm.
Không bức màn che giấu, cả hai đều đang nhận thức đối phương. Chỉ là Lâm Thành Phong cố gắng thấu hiểu, còn Thẩm Vân Uyển ham chấp nhận một .
Dường như tất cả sự nhiệt huyết đều chôn vùi trong ngày hôm qua .
Lâm Thành Phong thấy Thẩm Vân Uyển đáp lời, liền tự khỏi cửa, đến phòng bếp lấy một chậu nước ấm.
Hắn treo một chiếc khăn tay sạch sẽ lên chậu gỗ.
Đặt lên bàn xong, một lời, liền ngoài.
Ra ngoài xong còn đóng cửa .
Thẩm Vân Uyển lặng lẽ chậu nước ấm bàn.
Nhìn chính trong nước.
Dường như cố gắng giãn thế nào, nét mặt u sầu cũng thể giãn .
Trước nàng hiểu, con thể đổi chỉ một đêm chứ.
Nay, khi nàng đích trải qua, mới hóa khi chịu cú sốc lớn, con thật sự sẽ biến thành một khác.
Cứ như nàng ngày yêu thích thế gian bao nhiêu, thì bây giờ chán ghét bấy nhiêu.
Nàng một cảm giác vô lực sâu sắc.
sống.
Chính trong nước, còn sự kiên định vững vàng, cũng còn sự tự tin tươi sáng.
Thẩm Vân Uyển dùng ngón tay chọc trong nước, gợn lên từng vòng sóng gợn, mờ khuôn mặt nàng.
Bây giờ nàng chút thấy khuôn mặt nữa.
lúc nàng đang suy nghĩ miên man, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Vào .”
Cảnh tượng Lâm Thành Phong thấy khi cửa chính là Thẩm Vân Uyển đang chậu nước.
Hắn đến gần, đặt khăn tay nước, ướt, vắt khô.
Hắn trải chiếc khăn tay ấm , đặt lòng bàn tay .
“Tay nàng dính nước.”
Thẩm Vân Uyển ngẩng đầu mắt. Hắn chút lạ lẫm, so với trong lao ngục nãy, dường như là hai khác biệt.
Thẩm Vân Uyển cầm lấy khăn tay, lau sạch khuôn mặt một lượt.
Chiếc khăn tay trắng tinh dính màu xám trắng.
Lâm Thành Phong cầm khăn tay, giặt sạch trong nước, đưa tới.
Cứ thế lặp vài .
Sau đó, Lâm Thành Phong bưng chậu ngoài.
Suốt quá trình, hai thêm một lời nào. Thẩm Vân Uyển giường, đầu óc hoạt động, những chuyện xảy khi nàng đến đây như đèn kéo quân chiếu rọi trong đầu.
Từng màn, từng cảnh.
Bây giờ hồi tưởng , chút nỡ .
Thậm chí dám nghĩ, nếu để nàng trải qua một nữa, nàng sẽ ?
Chắc sẽ thể tiếp tục .
Có lẽ là chính bây giờ còn tinh thần và khí chất như nữa .
Khép mắt , vẫn ngủ .
Thẩm Vân Uyển giơ tay lên, tay đang băng bó.
Dường như là để trừng phạt bàn tay vốn dĩ nên cầm d.a.o phẫu thuật của nàng, giờ cầm lên đao đồ tể.
Bàn tay , e rằng dù gỡ lớp gạc , cũng thể cầm d.a.o phẫu thuật nữa .
Nàng chút buồn bã, nhưng dường như cũng là tháo bỏ gông xiềng trói buộc nàng bấy lâu.
Nếu tay nàng cầm d.a.o phẫu thuật nữa.
Vậy thì hãy để bàn tay , khiến những súc sinh còn tiến hóa thành , đều biến mất .
Nàng nghĩ đến tương lai của , nghĩ đến của các hài tử, cũng nghĩ đến chính ở thế giới .
Không từ lúc nào, mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng khép .
Gia đinh trong Lâm phủ đều yêu cầu hôm nay gần chính ốc.
Lâm Thành Phong trong thư phòng, canh giữ cánh cửa chính ốc.
So với Lâm phủ bề ngoài ít nhất còn yên tĩnh.
Hậu cung rối loạn thành một đống.
Các ngự y khẽ lau mồ hôi mỏng trán.
Cuối cùng cũng giành mạng sống của Lưu Quý phi từ cửa Quỷ Môn Quan.
Sau khi Vương đại nhân khiêng đến hậu cung, liền đến Ngự thư phòng.
Đây vẫn là đầu tiên y đến Ngự thư phòng.
y nào .
Vương đại nhân đó, đầu dám ngẩng lên.
Hoàng thượng mắt, hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài, bình hòa an tĩnh tấu chương.
Trong lòng Vương đại nhân thấp thỏm yên.
Y Hoàng thượng rốt cuộc ý gì.
Lưu Quý phi thoi thóp khiêng về hoàng cung.
Y cũng , nhưng đại phu giỏi đều ở trong cung cả.
Y lo lắng nếu trì hoãn thêm thời gian, Lưu Quý phi thật sự mất mạng, y e rằng cũng trở thành kẻ đồng lõa .
Đây chỉ là chuyện mũ ô sa, cũng chỉ là chuyện cái mạng y, mà thể liên lụy đến cả gia đình y a.
A Thuận công công cẩn thận từng li từng tí hầu hạ Hoàng thượng, lặng lẽ sắp xếp gọn gàng tấu chương.
Hận thể gây chút tiếng động nào.
“Ngươi tận mắt chứng kiến Lâm Thành Phong một tay bóp c.h.ế.t ?”
Hoàng đế vẫn tấu chương, hề ngẩng đầu phía lấy một .
“Bẩm, đúng , lúc vi thần đang ở phía Lâm đại nhân.”
“Bóp như thế nào?”
Lúc , ánh mắt Hoàng đế mới rời khỏi tấu chương, lơ đãng Vương đại nhân.
“Bẩm báo Hoàng thượng. Lúc đó, vi thần theo phía Lâm đại nhân.
Vẫn đến lao phòng giam giữ Lâm phu nhân, thì thấy Lưu Quý phi giẫm lên tay Lâm phu nhân, còn bà tử thì giơ ghế lên, trực tiếp đập Lâm phu nhân.
Lâm đại nhân dường như năng lực dịch chuyển tức thời, di chuyển trong lao phòng.
Chờ đến khi vi thần kịp phản ứng, Lâm đại nhân một tay nhấc cổ bà tử lên, ghì nàng tường.
Chờ đến khi vi thần thứ hai, đầu của bà tử nghiêng sang một bên.
Thân thể cũng còn giãy giụa nữa.”
Vương đại nhân ngừng một chút.
Nhìn Hoàng thượng đang lắng đầy hứng thú, trong lòng y khỏi rợn .
Sao Hoàng thượng vui vẻ lên , mặt còn ý nữa.
Đây là thật sự đang , là lạnh đây?
Bình thường khi thượng triều cũng chẳng cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng, đều là từ xa.
Y đối với tính tình của Hoàng thượng hiểu chút nào.
Y chút bất an tiếp lời, “Bà tử ngã xuống đất, Lâm đại nhân đỡ Lâm phu nhân dậy.
Còn…”
Vương đại nhân nuốt nước bọt, trong lòng chút sợ hãi, “Còn tay bẻ gãy cùm gỗ tay chân Lâm phu nhân.
Trông chẳng hề tốn sức chút nào.”
Hoàng đế đến đây, híp hai mắt, lưng ngả một chút.
“Ai bảo các ngươi đeo gông cùm cho nàng ?”
Lời trách vấn lơ đãng lập tức khiến Vương đại nhân sợ hãi quỳ xuống, “Hoàng thượng, vi thần hạ lệnh đeo gông cùm.” Vương đại nhân quỳ rạp đất.
Đầu y cúi sát mặt đất.
Y định giải thích, nhưng im bặt.
Trong lao ngục do y cai quản, Lâm phu nhân đeo gông cùm.
Cho dù do y yêu cầu, thì cũng là do của y .
Ngay cả khi đây là do Lưu Quý phi yêu cầu.
, y cũng thể đổ trách nhiệm cho Lưu Quý phi, dù Lưu Quý phi cũng là sủng phi của Hoàng thượng a.
Huống hồ, bây giờ Lưu Quý phi sống c.h.ế.t rõ, nào thể đổ trách nhiệm cho một còn thể mở miệng .
Cho dù Lưu Quý phi , y cũng dám a.
Đừng Lưu Quý phi, ngay cả Lưu Tướng cũng sẽ bỏ qua cho y.
Y chỉ thể quỳ gối, cúi đầu xuống.
Hôm nay, y cảm thấy chính chắc thể bước khỏi Ngự thư phòng . Nếu đằng nào cũng sống , thì đừng gây thù chuốc oán cho gia đình nữa.
Không y, trong triều đình bóp c.h.ế.t gia đình y, dễ như trở bàn tay.
Ngay cả khi y còn sống, thì thể đấu Lưu Tướng và hoàng quyền.
Hoàng đế khi phủ nhận một câu liền giải thích nữa.
Cũng gặng hỏi nữa, “Đứng dậy .
Lâm Thành Phong cứ thế ngay mặt ngươi mà đưa Thẩm Vân Uyển ?”
Vương đại nhân hiểu rõ ý của câu hỏi , là trách cứ Lâm đại nhân, là trách cứ y?
“Lâm phu nhân vết thương nhẹ, Lâm đại nhân là đưa Lâm phu nhân về băng bó vết thương.
Chắc hẳn Lâm đại nhân cũng sẽ để Lâm phu nhân sợ tội bỏ trốn .
Huống hồ, chuyện ngày hôm qua còn điều tra, cũng kết luận, thể Lâm phu nhân tội .”
Nói xong, y cúi đầu xuống.
Hoàng đế khẽ gõ mặt bàn. Tiếng gõ nhẹ nhàng đó, rơi lòng Vương đại nhân, rung động từng hồi.
“Về .”
Vương đại nhân dám ngẩng đầu, khom lưng lui ngoài.
Đến ngoài cửa, y ngẩng đầu mặt trời trời, mới cảm thấy vẫn còn sống.
Y còn nhiều nghi vấn, ví dụ như Lâm phu nhân cần bắt giam trở ?
Chuyện ngày hôm qua cần Thuận Thiên phủ tham gia nữa ?
Còn vết thương của Lưu Quý phi, cái c.h.ế.t của bà tử , cần hỏi tội Lâm đại nhân ?
y hỏi bất kỳ câu nào.
Tâm tư Hoàng thượng, ai cũng thể đoán .
Nếu chỉ thị rõ ràng, y sẽ duy trì nguyên trạng hiện tại.
Lâm đại nhân và Lâm phu nhân về nhà, Lưu Quý phi cung, còn bà tử … là quan trọng, sống c.h.ế.t cũng chẳng quan trọng. Vương đại nhân lau mồ hôi trán, nhanh chóng rời cung.
Sau y tuyệt đối sẽ ngưỡng mộ Lâm đại nhân thể thường xuyên đến Ngự thư phòng nữa .
Nếu thể, đời y cũng đặt chân nơi nữa.
Trong Ngự thư phòng.
Ngón tay Hoàng đế thỉnh thoảng khẽ gõ mặt bàn, đang nghĩ gì.
“Đổng gia đời đời tướng lĩnh, lẽ liên quan đến kỹ năng độc đáo của họ chăng?
Người Đổng gia triều quan ít hơn nhiều so với trận.
Bởi lẽ, những Đổng gia truyền thừa kỹ năng võ lực, nếu tự chủ kém, chỉ trong phút chốc thể gây họa sát .
Lâm Thành Phong…”
Hoàng thượng chuyện như thể đang với A Thuận, như đang tự lẩm bẩm.
A Thuận tiếp lời, chỉ lặng lẽ đó.
“Xem , Lâm Hướng Bắc hẳn cũng là một hạt giống của võ tướng. Trước đây, trẫm cảm thấy Lâm Thành Phong thể tại chỗ bóp nát chiếc ly, đó là tiềm năng đơn thuần do tức giận mà .
Chắc hẳn đó là thứ trời sinh .
Một Trạng nguyên lang sở hữu kỹ năng võ lực.
Cho dù là trong bộ Đại Việt quốc, cũng thể tung hoành ngang dọc .”
Hoàng thượng dậy, liếc A Thuận, “A Thuận, ngươi xem Lâm Hướng Tây vì kế thừa võ lực của Lâm Thành Phong, nhưng dùng đầu óc thông tuệ hơn để bù đắp chăng?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, Lâm gia, mỗi đều là rồng phượng trong loài .
Truyền thừa của Đổng gia dù đến mấy cũng chỉ là lực lượng lớn hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi.
Nếu một cái đầu thông tuệ, những kỹ năng đó chính là thứ đoạt mạng.
Lâm gia diện hơn Đổng gia, là bởi vì họ mang huyết mạch của .
Có huyết mạch chí tôn cửu ngũ, thêm kỹ năng của Đổng gia, nên mỗi Lâm gia đều xuất chúng hơn.”“ là trẫm vui lòng.
Tuy nhiên, mỗi Lâm gia thật sự đều xuất sắc.
Chỉ là…”
Hoàng thượng đó khựng một chút, nhớ đến những chuyện xảy hai ngày nay, đầu cũng chút đau.
Bây giờ thì , chỉ Thẩm Vân Uyển g.i.ế.c , mà tay của Lâm Thành Phong cũng dính máu.
Hai họ chẳng ai để trẫm bớt lo. “Lưu Quý phi bên thế nào ?”
Hoàng thượng quá quan tâm đến Lưu Thanh Hà, mà là đang nghĩ xem để bao biện cho Lâm Thành Phong.
“Khải bẩm Hoàng thượng, Lưu Quý phi tỉnh , nhưng giọng của nàng hỏng, thể chuyện nữa.”
A Thuận công công rũ mi mắt thấp xuống.
Hoàng thượng nghĩ đến Lưu Tướng, trong lòng liền cảm thấy phiền muộn chút đành lòng.
Chỉ trong một ngày, hai nữ nhi của ông , một c.h.ế.t, một tàn phế.
“Lưu Quý phi tự ý khỏi cung, cứ để nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho trong tẩm cung .”
A Thuận công công lệnh lui ngoài.
Đây là ý giam lỏng Lưu Quý phi.
Về phần việc liên hôn, Lưu Quý phi biến tướng giáng xuống phi vị, chỉ thể gả Nam Húc quốc công chúa cho Đại hoàng tử mà thôi.
Như thì dù là Nam Húc quốc cũng chẳng thể gì.
Hoàng thượng những tấu chương dày cộp mắt mà thấy thuận mắt hơn nhiều.
Lâm phủ. Các hài tử đều trở về nhà, lặng lẽ trong chính sảnh.
Chúng đang chờ nương chúng tỉnh .
Vì thế, bộ Lâm phủ dường như ấn nút tạm dừng.
Ngay cả Lý ma ma đang chuẩn bữa tối trong nhà bếp cũng nhẹ nhàng.
Dù nhà bếp cách chính phòng một đoạn đường khá dài, nhưng vẫn lo lắng sẽ đ.á.n.h thức phu nhân trở về phủ với đầy thương tích.
Không qua bao lâu, Thẩm Vân Uyển mới tỉnh dậy trong bóng tối.
Sau một giấc ngủ sâu , cuối cùng cơ thể cũng chút tinh thần.
Nàng hoạt động cánh tay một chút, còn đau nhức, cử động cũng coi như tự do.
Chỉ là lòng bàn tay vẫn còn đau.
cũng chỉ là đau nhẹ, vết thương lớp gạc, tác dụng của thần thủy, gần như lành hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-151-toan-van-ket-thuc.html.]
Bên ngoài cửa sổ còn một tia sáng nào.
Trời tối. Thẩm Vân Uyển thành thạo thắp đèn dầu trong phòng.
Nàng vươn vai, mặc quần áo chỉnh tề xong liền khỏi cửa.
Vừa mở cửa , thấy Lâm Thành Phong bên ngoài.
Cũng bao lâu.
“Nàng tỉnh , cơm canh chuẩn xong, các hài tử đang đợi ở chính sảnh.”
Giọng Lâm Thành Phong chút khàn, giống như lâu, chuyện cũng uống nước. Thẩm Vân Uyển bước nhanh về phía chính sảnh.
“Nương .”
“Nương .”
…
Vừa thấy Thẩm Vân Uyển, các hài tử đều dậy.
Mới đầy một ngày gặp, như cách biệt cả một đời.
Khi các hài tử thấy vết băng gạc tay Thẩm Vân Uyển, băng gạc còn vương những vệt m.á.u lốm đốm. Lâm Hướng Bắc tiến đến mặt Thẩm Vân Uyển, hai tay nắm nhưng dám nắm tay nàng.
“Tay của nương , giờ đỡ nhiều , còn đau như nữa.”
Thẩm Vân Uyển dùng tay trái xoa đầu Lâm Hướng Bắc, như khi.
Lâm Hướng Bắc chằm chằm tay của Thẩm Vân Uyển, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Lâm Xuân Hoa và Dương Hương Như phía cũng đỏ hoe mắt.
Lâm Hướng Tây kìm nén nàng.
Nhìn đầy vết thương mắt .
Từ hôm qua đến giờ, vết thương nương , dám nghĩ kỹ nữa .
Nếu nương loại d.ư.ợ.c thủy đặc hiệu.
Giờ phút , còn thể gặp nương .
Lâm Thành Phong ngoài cửa, cảnh tượng mắt.
Thẩm Vân Uyển nhẹ nhàng an ủi các hài tử, lau khô nước mắt cho chúng.
Cảnh tượng đẽ đến mức ước gì thể đổi lấy bằng thứ.
Lâm Hướng Tây đến gần, mà sang một bên, đối mặt với Lâm Thành Phong.
Trong mắt sự hận ý đối với Lâm Thành Phong.
Lại như là sự oán hận đối với chính . Bữa tối , mỗi Lâm gia đều ăn chậm.
Không ai dám nghĩ ngày mai sẽ .
Cũng ai hỏi nương vì về nhà? Khi nào sẽ rời ?
“Nương , con đút cho ăn, ?”
Lâm Hướng Bắc gắp một miếng thịt, đưa miệng Thẩm Vân Uyển.
“Nương thể tự ăn .” Thẩm Vân Uyển dùng tay trái cầm thìa, đón lấy miếng thịt.
Sau bữa cơm.
“Nương , đêm nay, con thể ngủ cùng ?”
Lâm Xuân Hoa nắm vạt áo của Thẩm Vân Uyển, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Thẩm Vân Uyển chút đau lòng gật đầu.
“Nương , con cũng ngủ cùng .” Lâm Hướng Bắc nhớ là một hài tử lớn , cũng lộ vẻ mong đợi.
Thẩm Vân Uyển véo véo mũi Lâm Hướng Bắc, khẽ một tiếng, “Con là một trai lớn .
Tuy nhiên tối nay, thể kể cho các con một câu chuyện khi ngủ.”
Nghe lời , Lâm Hướng Bắc mặt mới nở nụ .
Lâm Xuân Hoa tiến lên đòi ngủ cùng nương và tỷ tỷ.
Nàng tỷ tỷ từ khi trở về nhà hôm qua, như thể trải qua một cú sốc lớn, tỷ tỷ cần nương hơn nàng.
Lâm Hướng Tây gì, cũng ghen tị đố kỵ.
Hắn là một đứa trẻ lớn , thể còn như hồi nhỏ mà rúc lòng nương ngủ.
Trước đây, từng thấy nương cao lớn, luôn mơ ước một ngày thể lớn nhanh.
giờ đây, nương ngày càng mảnh khảnh, trong lòng luôn một nỗi buồn.
Hắn còn lớn, nương gầy yếu .
Hắn nương và đại tỷ trở về chính phòng, đó theo phụ Lâm Thành Phong đến gốc cây lớn trong sân.
“Nương trong ngục, thương.” Lâm Hướng Tây thuật sự thật mà chứng kiến.
Hắn dám nghĩ, đó là loại vết thương nào mà khiến nương ngủ lâu như .
Có …
“Là Lưu gia ?”
Lâm Thành Phong Lâm Hướng Tây bên cạnh, đôi khi còn cảm thấy chút ngẩng đầu lên nổi mặt đứa nhi tử .
“Ta sẽ xử lý.”
Lâm Hướng Tây nhạt một tiếng, vốn là một chẳng chút cảm xúc nào, dường như lập tức dựng lên đầy gai nhọn.
“Người xử lý? Nếu thật sự thể xử lý, thì tất cả những chuyện sẽ xảy !”
Lâm Hướng Tây thẳng Lâm Thành Phong, “Nếu ngày đó lên kinh ứng thí, nếu khoa trương như , nếu tự phụ như , nếu …
Nếu vẫn như ở làng Bình An, hỏi han gì đến chúng .
Cứ ở trấn học viện của .
Dù vốn định rời khỏi trấn Hà Hoa, ít nhất là nhanh như .
, vì nương , nương kiếm tiền xây nhà mua cửa hàng, mới năng lực và tiền vốn để thoát khỏi Lâm gia, kinh.
Rõ ràng tất cả những điều đều do nương tạo .
Vậy mà tiếng thuộc về , tất cả tai họa do tiếng của mang , đều đổ hết lên một nương .”
Lâm Hướng Tây dường như thấy vẻ mặt đen sầm của Lâm Thành Phong.
“Cũng như bây giờ, hề hấn gì mặt , khoác bộ quan phục.
Nương thương đến nỗi ngủ lâu như .
Vết thương hai ngày nay, nếu là bình thường, chắc sống nổi .
dù thế, nương vẫn chống đỡ để an ủi chúng .
Còn thì , gì? Chỉ nhẹ nhàng một câu, sẽ xử lý, sẽ xử lý gì chứ?
Bộ quan bào , gần như là do một tay nương khoác lên cho .
Phụ , thật sự nghĩ thể xử lý ?”
Nói đến đây, Lâm Hướng Tây là vì tức giận, vì đau lòng, đôi mắt phủ một tầng nước.
Hắn đầu , Lâm Thành Phong nữa.
Lâm Thành Phong cũng đầu , ngược hướng với Lâm Hướng Tây.
Hai ngày nay, dù là lời tố cáo của Thẩm Vân Uyển đối với , lời tố cáo của Lâm Hướng Tây đối với .
Hắn phản bác một câu nào.
Có thể phản bác thế nào đây, những gì họ đều là sự thật.
Rất nhiều lúc, đều tự hỏi, thật sự kém cỏi đến .
Thế nhưng, hơn tất cả đàn ông ở Đại Việt quốc .
Hắn tôn trọng Thẩm Vân Uyển, thậm chí ủng hộ nàng những điều , dù việc đó cần mặt.
Hắn chỉ là…
“Ta chỉ là quen hưởng thụ một bầu trời mà nương con dựng lên cho gia đình .
Ngồi xuống mà hưởng thụ, so với việc lên giương ô che mưa, càng khiến sa đọa hơn.
Ta vốn cho rằng nàng thích việc lao tâm khổ tứ vì gia đình …”
“Thích? Người là chủ gia đình, là trụ cột, còn thích giương ô che mưa. Người nghĩ nương thích ? Hay đúng hơn là ai sẽ thích ?
Không đều là bất đắc dĩ ?
Người tưởng con thích cung ?
Mỗi đều trách nhiệm vai, dùng thích thích để đ.á.n.h giá.
Mà là dùng liệu gánh vác nổi để đ.á.n.h giá.”
“Tây nhi. Lần đầu cha, cũng là đầu phu quân, là phu quân của một nữ tử xuất sắc như nương con.
Ta biện bạch điều gì cho . Chỉ là, giờ đây oán trách , oán hận , cũng chẳng giải quyết gì.
Hiện tại, là sắp xếp thỏa những chuyện .”
Nói đến tương lai, cảm xúc chút kịch liệt của Lâm Hướng Tây dường như là ảo giác.
Hắn cau mày, ngẩng đầu Lâm Thành Phong một cái.
“Lưu Quý phi hôm nay cũng đ.á.n.h trọng thương, Lưu gia chắc sẽ dễ dàng bỏ qua.
vị trong cung chắc hẳn bận tâm chuyện . Hắn đoán chừng mượn chuyện , giáng phi vị của Lưu Quý phi.
Rồi để Nhị hoàng tử vì liên quan đến chuyện biên giới mà lưu đày.
Vậy thì chỉ thể gả Nam Húc quốc công chúa cho Đại hoàng tử.
Một mũi tên trúng ba đích, mới là mục đích cuối cùng của vị trong cung .
Chúng đều là quân cờ của .
, dù đạt mục đích, cũng sẽ dễ dàng buông tha Lâm gia chúng . Con cung, vẫn là con d.a.o để đối phó với các thế gia.
Những điều đều cả, chỉ là nương con, thể đoán suy nghĩ của .”
“Có gì mà đoán , cũng tương tự như điều nghĩ thôi.
Cảm thấy nương con xuất sắc, chút kiêng dè.
Huống hồ còn dùng con quân bài dự phòng, bề ngoài là vì nương án tích.
, đó là sự sợ hãi, sợ hãi sự xuất sắc của nương , lo lắng một ngày giang sơn của còn mang họ Doanh nữa.”
Lâm Thành Phong chút kinh ngạc Lâm Hướng Tây.
Không ngờ thể thấu xa đến .
“Ngày mai con hãy đến nha môn đăng ký việc hòa ly giữa con và nương .
Còn về phần lao ngục, nương chắc sẽ cần nữa.
kinh thành cũng thể ở .
Vì hãy nhanh chóng thu xếp tư trang, để nương dẫn các tỷ tỷ rời khỏi kinh thành .
Ở đây, và con ở là đủ .
Những khác cần ở trong cái lồng giam .”
“Con sợ ? Vào cung rủi ro còn lớn hơn cơ hội.
Có lẽ, sẽ khỏi cung nữa.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lâm Thành Phong vuốt ve đầu Lâm Hướng Tây, nhưng luôn cảm thấy đứa nhi tử , chỉ thể là thiếu niên, bên trong chứa đựng một linh hồn trưởng thành.
Lâm Hướng Tây lập tức tiếp lời, mà đưa mắt về phía xa.
“Sợ, ích gì ?
Vào cung thì đáng sợ, chỉ là, con thể sẽ bao giờ gặp nương nữa.”
Nỗi buồn lớn lao lan tỏa giữa Lâm Thành Phong và Lâm Hướng Tây.
Họ , lời trong tương lai thể sẽ trở thành hiện thực.
Tương lai, lẽ hai họ sẽ bao giờ gặp mà gặp nhất nữa. Hai còn nghi ngờ lẫn , giờ phút cùng chung một nỗi buồn.
Và Lâm Thành Phong nhớ đến chuyện hòa ly, trái tim dần c.h.ế.t trong hai ngày nay, nay càng c.h.ế.t triệt để hơn.
Ngày hôm nay còn Đổng gia trải qua trong bất an.
Đổng gia vốn giữ thái độ minh triết bảo , vì chuyện Đại hoàng tử liên hôn mà rơi khủng hoảng cực lớn. Đổng gia dựa những chuyện xảy trong cung hai ngày nay, suy đoán Đại hoàng tử nhất định sẽ cưới Nam Húc quốc công chúa.
lúc Đổng gia và Đại hoàng tử đang lo lắng như đống lửa.
Hoàng thượng vội vàng xử lý chuyện , mà phái bí mật đưa Thẩm Vân Uyển đang dưỡng thương tại gia cung.
Mới chỉ hai ngày, vết thương Thẩm Vân Uyển dường như lành hẳn.
Sắc mặt cũng hồng hào trở . Hoàng thượng mắt, ám thám của quả thật báo cáo chi tiết tình hình của Thẩm Vân Uyển.
Một vốn nên bệnh tật yếu ớt, giờ bất kỳ vết thương bệnh tật nào.
Ngay cả Hoa Đà tái thế cũng đạt hiệu quả như .
Hoàng thượng dò xét Thẩm Vân Uyển, ngay cả A Thuận công công bên cạnh Hoàng thượng cũng khỏi đầy rẫy nghi vấn trong lòng.
Cho dù tính những vết thương trong lao ngục, tình hình ở phá miếu mấy ngày cũng thể hồi phục nhanh như . Thẩm Vân Uyển hành lễ xong liền yên lặng như thế.
Cũng ánh mắt dò xét của cặp chủ tớ .
Những trải nghiệm mấy ngày nay, khiến Thẩm Vân Uyển chút cảm giác bất lực và phóng khoáng kiểu "phá vỡ nồi cũng chẳng thèm vá".
Nàng liếc Ngự thư phòng, còn ngước lên xà nhà phía .
Cũng những ám vệ ẩn nấp ở .
“Ngươi hỏi tại trẫm cho ngươi cung?”
Hoàng thượng cắt ngang vẻ mặt thư thái của Thẩm Vân Uyển.
“Không hỏi.”
Câu trả lời ngoài dự đoán của Thẩm Vân Uyển Hoàng thượng nghẹn lời một chút.
A Thuận công công cũng thái độ " thì , thì thôi" của Thẩm Vân Uyển cho sợ hãi.
“Ngươi mang bao nhiêu mạng như , còn thể khỏi lao ngục.
Ngươi nghĩ là vì ?”
“Người hỏi ? Hay là thử tài ?” Thẩm Vân Uyển cũng vòng vo với nữa, thẳng thừng, “Người gì? Hay cách khác, gì?”
A Thuận công công một nữa Lâm gia ba chữ mới nhận thức.
“Ngươi còn là phụ nhân Lâm gia.” Hoàng thượng chằm chằm biểu cảm của Thẩm Vân Uyển, từ mặt nàng chút d.a.o động nào.
Thẩm Vân Uyển vẫn giữ vẻ mặt thư thái đó, như thể đặt bất cứ điều gì mắt.
Nàng Hoàng thượng, chờ tiếp. Nàng Lâm Thành Phong đến nha môn thủ tục , hai hòa ly.
Chỉ là, việc đưa nàng cung, chỉ để cho nàng chuyện thôi .
“Nếu Lâm Hướng Tây, vì ngươi, bán cả .
Giờ đây ngươi căn bản cơ hội ở đây.”
Hoàng thượng cuối cùng cũng chút d.a.o động trong biểu cảm, trong lòng vẫn chút an ủi.
Ít nhất trong lòng Thẩm Vân Uyển, Lâm Hướng Tây cũng quan trọng. Bằng , sẽ phí hoài tấm lòng hiếu thảo của Lâm Hướng Tây đối với Thẩm Vân Uyển.
“Người cần vòng vo nữa. Tây nhi…
Người gì? Là rời khỏi kinh thành, tự kết thúc?”
Nếu nàng c.h.ế.t pháp trường, Thuận Thiên phủ sẽ hai ngày nay đến Lâm phủ bắt giữ nàng.
“Nếu ngươi biến mất thế gian , ngươi sẽ bằng lòng ?”
Nghe lời , Thẩm Vân Uyển khỏi bật .
“Người là Hoàng thượng. Ở đây, một c.h.ế.t, đó hẳn khó sống sót.
Tây nhi cũng quan trọng đến mức để dụng tâm thiết kế cho c.h.ế.t.
Vậy thì, rời , rời khỏi kinh thành, cả đời bước chân kinh thành, ?”
Thẩm Vân Uyển bình thản mắt.
Nếu là kết cục , thì hơn dự liệu một chút.
Ít nhất thể sống sót, dẫn Lâm Xuân Hoa và Dương Hương Như, đến một nơi mới mà sinh sống.
Còn về những đứa trẻ khác, nàng vẫn hy vọng chúng thể ở kinh thành.
Tương lai của nàng quá nhiều bất định, lẽ sẽ mất mạng giữa đường.
Huống hồ, Lâm Hướng Tây cần bên cạnh, cần những tỷ cùng kề vai chiến đấu.
Bằng , chẳng là đẩy thẳng Lâm Hướng Tây hố lửa ?
Hoàng thượng chút tán thưởng Thẩm Vân Uyển.
“Hãy biên cảnh .”
Hoàng thượng khựng một chút, như thể tùy ý một câu.
A Thuận công công cúi đầu thấp hơn nữa.
Biên cảnh, đó chẳng là nơi loạn lạc ?
Số sống sót đến nơi đó nhiều. Nghe phong tục ở đó còn khai hóa, hung hãn man rợ.
Tuy là giữ một mạng cho Lâm phu nhân, nhưng dường như chẳng giữ.
Lâm phu nhân hình như cũng bình thường, lẽ cũng thể nở hoa ở nơi hoang dã đó.
Hoàng thượng thấy Thẩm Vân Uyển gì, cũng chút bất mãn nào, trong lòng liền tính toán, “Ngày mai ngươi sẽ rời .”
Thẩm Vân Uyển ngẩng đầu Hoàng thượng, sợ uy nghiêm của Thiên tử, thẳng , “Tây nhi… là một đứa trẻ , xin hãy đối xử tử tế với .”
Nói xong, Thẩm Vân Uyển liền hành lễ, rời khỏi Ngự thư phòng.
Đây vốn là chuyện dự liệu , quá nhiều bi thương.
Dường như khi c.h.ế.t một , nhiều chuyện cũng thoáng hơn.
Các hài tử tương lai của riêng chúng, tất cả những điều lẽ đều là định trong cõi vô hình.
Tối hôm đó, Thẩm Vân Uyển liền kể cho Lâm gia chuyện rời khỏi kinh thành.
“Ta chỉ là rời khỏi kinh thành mà thôi, đợi nương an cư lạc nghiệp ở đó.
Chúng vẫn thể gặp .”
“, nương , đó là nơi hoang vu man rợ, đến đó sẽ vất vả.”
Lâm Hướng Bắc vẻ mặt đầy lo lắng.
Mà Lâm Hướng Tây một bên, ánh mắt tràn đầy bất mãn, bất mãn với việc Hoàng đế sai nương y đến nơi đó.
Rõ ràng , việc do y định đoạt. Giờ đây lưu đày nương đến nơi xa xôi, còn nguy hiểm đến thế.
Mặc dù nương mang trong tuyệt kỹ, nhưng vẫn khả năng thương.
Thẩm Vân Uyển an ủi lũ trẻ.
Mặc dù lũ trẻ nhiều nỡ, nhưng lóc ầm ĩ.
So với việc nương thể mất mạng bất cứ lúc nào, việc sống yên bình từ xa, càng khiến chúng dễ chấp nhận hơn.
Nếu nương đến kinh thành, chúng thể ngoài tìm nương . Dù thì chúng cũng quá thích kinh thành.
“Nương , con thể cùng ?”
Thẩm Vân Uyển nắm tay Lâm Hướng Bắc, “Bắc nhi, con cũng là đứa trẻ lớn .
Gia đình cần con, ca ca con cũng cần con.
Con giúp nương chăm sóc gia đình , giúp đỡ ca ca con thật , ?”
Lâm Hướng Bắc vẫn nhíu mày, nhưng thêm việc cùng. Những chuyện xảy trong nhà, y đều .
Ca ca y vài ngày nữa sẽ cung, cứ như để cứu nương , cung chất tử .
Chúng thể bỏ ca ca y một trong cung.
Lâm Xuân Hoa cũng nhận rõ tình hình thực tế của gia đình.
Nương lưu đày, chúng thể gây thêm phiền phức cho nương nữa.
Hơn nữa Tây nhi cần chúng. Mặc dù nàng rõ vì Hoàng thượng thích Tây nhi đến , nhưng lẽ là thích, mà là coi Tây nhi như một món đồ chơi.
Bất kể Hoàng thượng nghĩ thế nào, nàng là tỷ tỷ cũng ở bầu bạn cùng .
Nàng còn kinh doanh Hồi Xuân Đường mà nương để cho nàng.
Đợi các lớn hơn một chút, nàng sẽ tìm nương và đại tỷ.
Chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, lũ trẻ dường như lột bỏ hết vẻ ngây thơ , nhanh chóng trở thành những đứa trẻ lớn lo nghĩ cho đại cục, còn thể ẩn nhẫn những suy nghĩ thật sự của bản .
Thẩm Vân Uyển chút an ủi chút xót xa những đứa trẻ hiểu chuyện .
Nếu thể, nàng các con hiểu chuyện đến .
Nàng mong các con thể tùy ý, tùy ý hưởng thụ thời gian vui vẻ dài .
Sau khi dỗ các con phòng.
Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển hai đều trở về chính ốc.
“Ta…”
“Kết quả hiện tại hơn chúng dự tính. Ngày mai sẽ đưa Lâm Xuân Hoa rời kinh thành.
Thu Hoa, Tây nhi và Bắc nhi sẽ giao cho .
Ta sẽ nhanh chóng an cư lạc nghiệp ở đó.” Thẩm Vân Uyển cắt ngang lời Lâm Thành Phong, mắt , “Ta sẽ cố gắng sống sót, cũng cố gắng để Tây nhi và các con sống tự do hơn một chút.
Chúng vĩnh biệt, mà là đang chờ một cơ hội để tái ngộ.” Lâm Thành Phong cố nén nước mắt trong hốc mắt, đầu .
Sau đó thẳng mắt, “Ta thể ôm nàng một chút ?”
Thẩm Vân Uyển tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong chút dám tin trong lòng.
Hai tay run rẩy ôm lấy Thẩm Vân Uyển, lâu buông.
Cứ như đây là cái ôm cuối cùng của hai . Đêm khuya, Lâm phủ.
Lâm Thu Hoa cạnh Lâm Xuân Hoa giường, “Tỷ, sẽ tìm tỷ và nương .
Tỷ ở đó thật .”
Mấy ngày nay, Lâm Xuân Hoa một câu cũng hỏi về chuyện ngày hôm đó.
nàng gần như rời Lâm Xuân Hoa nửa bước.
Kể từ đêm Lâm Xuân Hoa trở về, Lâm Thu Hoa cảm nhận tỷ tỷ như biến thành một khác.
Không còn mỉm với nàng, cũng còn chu lo liệu việc trong phủ.
Luôn một ngẩn ngơ, vô định về phía xa.
Lâm Thu Hoa an ủi Lâm Xuân Hoa thế nào.
Từ khi nàng chuyện, luôn là Lâm Xuân Hoa mặt che chở cho nàng.
Mà giờ đây, nàng chăm sóc Lâm Xuân Hoa đang tổn thương, chỉ là chút ngượng nghịu. nàng tin, nàng cũng sẽ hơn, để Lâm Xuân Hoa , nàng tỷ tỷ.
Nàng thấy Lâm Xuân Hoa đáp , liền học theo dáng vẻ của nương , nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Xuân Hoa.
Có chút ngượng nghịu ngân nga khúc đồng d.a.o nương dạy chúng.
Thân thể chút cứng đờ của Lâm Xuân Hoa, phút chốc mềm nhũn .
Sau đó ôm lấy Lâm Thu Hoa ở một bên, ư ư ư… lên.
Tiếng từ ban đầu là nức nở, đến đó là gào .
Nước mắt thấm ướt quần áo Lâm Thu Hoa, chảy cổ nàng.
Cảm nhận nước mắt ấm nóng của Lâm Xuân Hoa, giống như cảm nhận nội tâm đau khổ của Lâm Xuân Hoa.
Bất kể Thẩm Vân Uyển an ủi thế nào, Lâm Xuân Hoa vẫn thể nào bỏ qua chuyện ngày hôm đó.
Nàng nghĩ, nếu nương thật sự vì chuyện mà mất mạng, nàng cũng sẽ sống nổi.
Cảm giác tự trách to lớn, như tảng đá đè nặng lên nàng, khiến nàng thở nổi.
Nước mắt Lâm Thu Hoa cũng kìm chảy xuống, nhưng bàn tay vỗ nhẹ Lâm Xuân Hoa vẫn ngừng .
“Tỷ ? Mọi chuyện nương chịu, đều là vì .
Nếu vì ngu dốt, yếu đuối, nếu vì , nương sẽ đến nơi đó.
Chúng còn sẽ một nữa.
Nương cũng sẽ bắt ngục, trọng thương.
Lâm Thu Hoa, đôi khi thực sự cảm thấy lời đó sai, lúc ở làng Bình An, nàng là đồ phí tiền, là chổi.
Còn bán nô tỳ.
Nếu…” Lâm Xuân Hoa nấc lên, “Nếu ngày đó bán , sẽ những chuyện ?
Có thực sự như đó , là một kẻ bất tường?”
Lâm Thu Hoa ôm Lâm Xuân Hoa thật chặt, thật chặt.
Như khảm Lâm Xuân Hoa trong thể .
Lâm Thu Hoa lời Lâm Xuân Hoa , lòng đau thắt, “Tỷ, nếu nương tỷ xem thường như , sẽ đau lòng.
Nương thương tỷ nhất.
Tỷ rõ ràng đều là của đó, vì tỷ ôm tất cả lầm ?
Tỷ là tỷ tỷ nhất đời , là nữ nhi nhất.
Lòng của tỷ khác lợi dụng, đáng ghét nhất thiện ý của tỷ, mà là kẻ đó.
Chúng đối với cái ác của lòng vẫn hiểu sâu sắc, chúng đều sẽ dễ dàng thể hiện thiện ý với ngoài nữa.
Tỷ thể trách bất cứ ai, duy chỉ thể trách .
Tỷ tỷ, tỷ dũng cảm , đừng tự trách nữa.”
Lâm Thu Hoa thực sự cảm thấy tự hào vì Lâm Xuân Hoa là tỷ tỷ.
Lâm Xuân Hoa cũng chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng che chắn cho nàng tất cả những ác ý từ bên ngoài.
Thuở ở Lâm gia tại làng Bình An, ác ý của Lâm mẫu, những việc nặng nhọc trong nhà, đều do Lâm Xuân Hoa gánh vác.
Lâm Thu Hoa nhớ từng chuyện, từng việc đây, càng thêm xót xa cho Lâm Xuân Hoa.
Sau ngày hôm nay, Lâm Xuân Hoa chính là của nàng.
Nàng sẽ cố gắng trưởng thành thành một tỷ tỷ.
Bảo vệ Lâm Xuân Hoa. Dưới sự an ủi của Lâm Thu Hoa, cảm xúc của Lâm Xuân Hoa dần dần bình .
Nàng kéo tay Lâm Thu Hoa, “Sau hãy tránh xa đàn ông một chút, ngoài nhà đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Bất kể đó bề ngoài trông vẻ vô hại, đáng thương đến , cũng đừng dễ dàng đồng tình với khác.
Hãy bảo vệ bản và nhà.”
Lâm Thu Hoa kiên định gật đầu.
Trong phòng bên cạnh, Lâm Thừa Tấn và Lâm Hướng Bắc tiếng từ phòng bên.
Trong lòng cũng đau buồn.
“Ca ca, đại tỷ chịu nhiều ấm ức ?”
Lâm Hướng Bắc nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thừa Tấn.
Y thấy Lâm Xuân Hoa vết thương rõ ràng, ngày đó Lâm Xuân Hoa trông như đả kích lớn hơn.
“Ừm.”
“Vậy nên, nương đưa đại tỷ cùng, ?” Lâm Thừa Tấn trả lời, tiếng từ phòng bên, y trong lòng cũng khó chịu.
Gia đình đêm nay, gần như sẽ tan rã.
Đến khi tái tụ, nương còn thể cận với y như bây giờ ?
Còn bao lâu nữa, gia đình chúng mới thể đoàn tụ.
Hoặc , gia đình chúng còn khi nào đoàn tụ nữa ?
“Ca ca, nương sắp rời xa chúng . Muội… nghĩ đến chuyện , lòng n.g.ự.c đau, chua chát.
Muội theo, nhưng bây giờ cái gì cũng , theo cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho nương .
Nương chăm sóc tỷ tỷ, khó khăn .
Muội thể tăng thêm gánh nặng cho nữa, hơn nữa…”
Lâm Hướng Bắc ôm cánh tay Lâm Thừa Tấn, “Nương , cần , hơn cả cần .
Vậy nên cố gắng học võ, bảo vệ .”
Lâm Thừa Tấn chút cưng chiều xoa đầu Lâm Hướng Bắc, “Ta sẽ nhanh chóng khiến chúng đoàn tụ với nương .
Ta thề, sẽ quá lâu.”
Trong bóng tối, đôi mắt Lâm Thừa Tấn sáng rực, như một lời hứa với Lâm Hướng Bắc, như một lời hứa với chính .
Việc đoàn tụ với nương , trở thành mục tiêu duy nhất của Lâm Thừa Tấn trong tương lai.
“Ca ca, ngủ , sợ ngủ dậy, nương .” “Vậy thì đừng ngủ nữa.”
Hai giường, tiếng từ phòng bên dần yếu .
Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ một chút ánh sáng lọt qua cửa sổ, yếu ớt nhưng kiên cường.
Không chỉ lũ trẻ ngủ .
Trong chính ốc, Lâm Thành Phong lưu luyến buông Thẩm Vân Uyển .
Đêm nay họ còn việc quan trọng hơn cả việc ôm để .
“Bên Lưu gia e rằng sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng, và cả lũ trẻ.
Nàng cách nào để chế hành Lưu gia ?”
Thẩm Vân Uyển nhớ từng chuyện, từng việc, cộng thêm cái c.h.ế.t của Kiều Thanh Dung và việc Kiều Quý phi trọng thương.
Nàng lo lắng Lưu gia sẽ tay với Lâm Thừa Tấn và các tỷ của chúng.
“Ta sẽ xác thực chứng cứ Nhị hoàng tử cấu kết, để bọn họ vì giúp Nhị hoàng tử mà thời gian truy cứu chuyện .
Họ càng giúp, càng lún sâu vũng lầy, cuối cùng dòng dõi Kiều Tướng sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Đây là việc vị trong cung đang hiện giờ.
Không ai thể ngăn cản , chỉ cần đẩy nhanh tốc độ là .”
Lâm Thành Phong như khi một câu chung chung “Không cần lo lắng.”
Mà là kể cặn kẽ cho Thẩm Vân Uyển .
Với những vấn đề Thẩm Vân Uyển nêu , cũng kiên nhẫn trả lời. Những thắc mắc đưa cũng cùng thảo luận, xem phương án nào thích hợp hơn .
“Sau Thừa Tấn sẽ nhờ nàng tốn nhiều tâm sức .”
Thẩm Vân Uyển cảm giác giống như khi nàng từ chức ở bệnh viện để đến viện nghiên cứu việc, lời tạm biệt với đồng nghiệp và lãnh đạo bệnh viện.
Dù trong quá trình việc ở bệnh viện những điều vui, nhưng khi rời , đều xóa bỏ những điều vui đó.
Dù vẫn cần hợp tác với bệnh viện.
Và nàng còn cần Lâm Thành Phong hết sức chăm sóc Thừa Tấn và các con.
Mặc dù Lâm Thành Phong vẫn luôn nhấn mạnh, là cha của lũ trẻ.
, thời gian tương lai, ai thể chắc chắn.
Vạn nhất Lâm Thành Phong tái hôn, liệu Thừa Tấn và các con còn nhận sự ủng hộ hết của .
Vậy nên, vẫn dựa chính .
Lần nàng biên giới, dù môi trường ở đó khắc nghiệt đến mấy, nàng cũng sẽ vững gót chân. Để mưu tính một đường lui cho Thừa Tấn.
Đêm cuối cùng, Lâm phủ đèn đuốc sáng trưng. Trời còn sáng.
Trong chính ốc Lâm phủ, Lâm Thành Phong mặc lên bộ quan phục sạch sẽ tinh tươm.
“Những ngân phiếu nàng đều cầm lấy, cả một ít tiền mặt nữa.
Bảo khố của nàng, thể ít dùng thì ít dùng. Nơi càng nghèo khổ, lòng càng hiểm ác.
Có thể vì chút đồ ăn trong tay nàng, mà tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy. Sau cũng đừng đối với ngoài thể hiện quá nhiều thiện ý nữa, mặt lòng.
Không cần nhớ nhung Thừa Tấn và các con, sẽ bảo vệ chúng thật .
Chúng cố gắng…” Lâm Thành Phong hai tay bận rộn gói ghém hành lý cho Thẩm Vân Uyển.
Cứ như dùng sự bận rộn để che giấu sự hoảng loạn của .
“Ta tin rằng gia đình chúng sẽ sớm đoàn tụ thôi.”
Thẩm Vân Uyển như thấy sự khó xử của Lâm Thành Phong, kiên định tin tưởng tương lai họ còn thể đoàn tụ.
“Ta chào từ biệt các con .”
Nói xong, liền rời .
“Vân Uyển.” Lâm Thành Phong nắm lấy tay Thẩm Vân Uyển, “Có thể chờ , chờ năm năm, , ba năm.
Nếu nàng thật sự gặp khiến nàng tâm duyệt, nàng cũng thể…”
Lâm Thành Phong nghĩ đến việc nàng thể trong vòng tay của đàn ông khác, sợi dây trong đầu như căng đến cực hạn. Đừng là , chỉ cần nghĩ đến, khó thở .
Thẩm Vân Uyển gì, mặc dù nàng tạm thời ý định phát triển tình cảm mới với đàn ông khác, nhưng nàng bài xích.
Vậy nên nàng phủ nhận lời Lâm Thành Phong .
Lặng lẽ Lâm Thành Phong, cho đến khi Lâm Thành Phong buông tay.
Có chút bất lực và bất đắc dĩ Thẩm Vân Uyển rời .
Chưa đến phòng các con, thấy bốn đứa trẻ sẵn cửa phòng .
Chờ đợi Thẩm Vân Uyển đến.
“Nương , nhất định ngày ngày nghĩ đến con, nhớ kỹ dáng vẻ của con, con lớn , nhận con ngay từ cái đầu tiên.”
Lâm Hướng Bắc ôm chặt Thẩm Vân Uyển.
Lâm Thừa Tấn một bên, tiến gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm Thẩm Vân Uyển từ phía bên.
Mà Lâm Thu Hoa ở phía bên cũng ôm lấy.
Bốn ôm chặt lấy . “Nương , chúng con sẽ tìm .
Người và tỷ tỷ đều thật .”
“Nương , hãy tự bảo trọng.”
…
Trời tang tảng sáng, ánh bình minh nhuộm lên từng mái ngói Lâm phủ một màu vàng nhạt. Gió sớm se lạnh, cuốn theo hương mai phảng phất, như tiễn bước sắp xa.
Thẩm Vân Uyển đầu . Trước cổng là bốn bóng dáng nhỏ bé, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn cố chấp . Ánh mắt , như khắc sâu hình bóng mẫu tận đáy lòng.
Nàng khẽ mỉm , nụ nhẹ như gió xuân, mang theo cả nỗi xót xa lẫn kiên định.
“Các con, nhớ kỹ. Chỉ cần còn sống, chúng sẽ gặp .”
Bóng gầy guộc khoác áo choàng lam nhạt, từng bước khỏi cổng lớn Lâm phủ. Bước chân tuy nhanh, nhưng kiên định như thể gánh cả gió sương thiên hạ vai.
Ánh dương từ phía đông dần dâng lên, chiếu lên dáng một quầng sáng mỏng. Trong thoáng chốc, tựa như phảng phất giữa nhân gian và cõi mộng, khó phân thật giả.
Lâm Thừa Tấn nắm c.h.ặ.t t.a.y , theo đến khi bóng dáng khuất hẳn khúc quanh.
“Chúng sẽ tìm nương .”
Giọng y trầm thấp, nhưng kiên quyết như một lời thề khắc tận xương tủy.
Trên con đường dẫn ngoại thành, sương sớm phủ mờ, chỉ còn một dấu chân mảnh nhỏ in nền đất ẩm.
Theo từng bước xa dần, dấu chân cũng gió cuốn , nhưng , vẫn còn trong lòng của từng đứa con, bao giờ phai nhạt.
Từ đây, một chương đời khép , cũng là lúc một con đường mới bắt đầu.
Ở nơi xa xôi tận biên cảnh, một nữ tử họ Thẩm, dùng đôi tay của dựng nên mái nhà giữa hoang vu gió cát, gieo mầm sinh cho chính cuộc đời .
Năm tháng như dòng nước, chảy qua từng mùa lúa chín. Trẻ con lớn, cũ về. Dưới mái hiên khói bếp, ngoài sân tiếng , cảnh xưa tựa mộng, mà mộng nay thành thật.
Thẩm Vân Uyển quãng đời dâu bể, chỉ thấy khổ đau năm đều hóa thành phúc lành hôm nay.
Nàng hiểu , đời chẳng cần phú quý, chỉ cần một mái nhà ấm, thương ở bên, thế là đủ.
Gió chiều thổi qua vườn, cánh đồng xa xa phủ màu xanh non. Lâm Thành Phong dắt tay nàng bước qua bậc cửa, lũ nhỏ ríu rít chạy theo phía —
một nhà năm , nương tựa , tiếng vang giữa nắng vàng, ấm như ngày xuân trở .
Từ đây, chẳng còn bôn ba trốn chạy, chẳng còn sợ đói nghèo.
Chỉ còn bình yên, và hạnh phúc giản đơn.
HẾT