Sau Khi Ôm Đùi Đại Lão Omega Đáng Thương Mang Thai - Chương 9.Vấn Đề Phát Sinh Từ Bộ Trang Phục Thứ Ba…
Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:28:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cút ngoài.”
Là lời quát lớn lạnh lùng và nghiêm khắc, giọng như gió lạnh thổi qua lưỡi d.a.o trong đêm đông giá rét.
Người đàn ông sofa thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt đen thẫm là sự ghét bỏ hề che giấu.
Quý Hạ sững tại chỗ, hai mắt mơ màng mở to, chọc Phó vui ở . Ánh mắt trong trẻo, kết hợp với thần thái , toát vẻ yếu đuối đáng thương.
Thế nhưng, luồng tin tức tố mạnh mẽ dồn dập từ bốn phương tám hướng ép tới khiến khó thở minh xác cho thấy, Alpha vẫn hề sự đáng thương đó mê hoặc.
Quý Hạ run rẩy vì sợ hãi và áp lực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt, trán rịn những giọt mồ hôi li ti. Tuyến thể gáy bắt đầu sưng lên, nhanh truyền đến cảm giác đau đớn.
Cùng với sự tăng lên của cảm giác đau, tứ chi trở nên vô lực.
Quý Hạ , Phó mắt là bộ dáng từng gặp, đáng sợ, dọa . Cậu khản giọng hỏi: “Phó , sai ở ?”
Phó Uyên trả lời , chỉ tăng thêm ngữ khí lặp : “Cút !”
“Cảnh báo cảnh báo, Độ hảo cảm Phó đại lão -40. Xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm.”
“Chúc mừng Ký chủ, Độ hảo cảm Phó đại lão +9.”
“Cảnh báo cảnh báo, Độ hảo cảm Phó đại lão -50. Xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm.”
“Chúc mừng Ký chủ, Độ hảo cảm Phó đại lão +18.”
“Cảnh báo cảnh báo, Độ hảo cảm Phó đại lão -70. Xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm.”
“Cảnh báo cảnh báo, xin Ký chủ lập tức dừng thao tác nguy hiểm. Giá trị ghét bỏ của mục tiêu nhiệm vụ liên tục tăng cao. Nếu đạt đến giới hạn nhất định, giá trị yêu ghét sẽ thể đảo ngược, vận mệnh Ký chủ sẽ thể đổi. Xin Ký chủ lập tức điều chỉnh phương án hành động…”
Tiếng “Lạch cạch” vang lên, bàn tay mất hết sức lực giữ nổi chiếc bình hoa thủy tinh, bình hoa rơi xuống đất vỡ tan, hoa hồng vương vãi nền nhà.
Quý Hạ còn tâm trí để ý đến những thứ . Cậu cảm thấy đầu nổ tung, một tia lý trí còn sót phát cảnh báo, bắt rời ngay lập tức. Cậu c.ắ.n răng chống đỡ cơ thể chao đảo, loạng choạng bước khỏi phòng.
Quý Hạ trở về gác mái bằng cách nào, khi lấy tinh thần, đang cuộn tròn trong chăn sofa, run bần bật.
Quý Hạ lớn chừng , chỉ hai cảm thấy sợ hãi như . Lần đầu tiên là năm 5 tuổi ba con ch.ó dữ trong thôn đuổi theo. Lần thứ hai là năm 16 tuổi, nửa đêm về suýt mấy tên lưu manh kéo hẻm nhỏ.
Đây là thứ ba.
Quý Hạ nghĩ sẽ c.h.ế.t.
Cậu mở to mắt rụt rè trong chăn thật lâu, mới từ từ khắc phục cảm giác sợ hãi khắc sâu từ trong gen. Cậu bò dậy, nhưng chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Phải mất một lúc lâu mới gắng gượng dậy từ đất, phòng vệ sinh.
Cậu rửa mặt, gương, ngẩn .
Chỉ thấy trong gương bồn rửa tay, khuôn mặt còn gầy gò như , mà trông còn xinh hơn ngày thường.
Trên mặc một chiếc sơ mi trắng trong suốt, chiều dài chỉ vặn đến gốc đùi. Dưới gốc đùi vài tấc, buộc một chiếc dây ren đen, hai sợi dây đai kéo dài hướng lên , xuyên qua lớp vải trắng nửa ẩn nửa hiện, thể mơ hồ thấy hình dáng quần lót ren chữ T (丁).
Đây là một kiểu trang phục vô cùng đắn.
Quý Hạ lúc mới hiểu tại Phó tức giận đến .
Bộ dạng của , quá vô liêm sỉ.
Quý Hạ lập tức triệu hồi hệ thống, hỏi tại xuất hiện bộ trang phục như , hệ thống trục trặc .
“Ký chủ, hệ thống trục trặc. Hệ thống liên tục 20 năm tỷ lệ khen ngợi của Ký chủ cao nhất trong Cục Hệ Thống. Các Ký chủ từng hợp tác với hệ thống đều vô cùng hài lòng. Hệ thống chọn trang phục dựa thông tin ngài cung cấp. Omega phòng Alpha, tặng hoa hồng dỗ đối phương vui vẻ, hệ thống chọn trang phục thể khiến đối phương sinh d.ụ.c vọng nhất. Tục ngữ , giữa vợ chồng mâu thuẫn nào mà (DO) giải quyết , nếu , thì thêm nữa.”
Quý Hạ xoa mặt, giải thích: “ và Phó vợ chồng.”
“Vậy thì là giữa Omega và Alpha mâu thuẫn nào mà (DO) giải quyết , nếu , thì thêm nữa.”
Quý Hạ: “ và Phó loại quan hệ đó.”
“Không thể nào. Giữa AO tồn tại tình bạn thuần khiết. Không Alpha nào thể từ chối trang phục của hệ thống, nếu , thì Alpha chắc chắn bệnh, bệnh nặng.”
Quý Hạ tuyệt vọng.
“Nếu Ký chủ thích trang phục hướng tình thú lộ liễu, thể khi rõ từ khóa, thêm từ khóa hướng công việc.”
Nghe phương án giải quyết, Quý Hạ thở phào nhẹ nhõm. rõ ràng Phó đang tức giận, mà thể giải thích gì cả, đây. Cậu bước khỏi phòng vệ sinh, rúc trở sofa.
Trong khi đó, Trần Tây đang ăn chơi cùng bạn bè ở quán bar, điện thoại di động trong túi rung lên một cái. Hắn mở điện thoại xem, khóe miệng cong lên. Hắn với bạn bè: “Tối mai Phó tổng sẽ đến, còn dẫn theo một Omega. Omega đẳng cấp cực cao, ai thể câu Omega , Trần Tây tặng một chiếc xe.”
Quý Hạ nghĩ sẽ mất ngủ, nhưng nhắm mắt lâu ngủ . Khi mở mắt , trời sáng hôm , hơn 9 giờ.
Quý Hạ vội vàng rửa mặt xong lao xuống lầu. Phòng sách, phòng ngủ, phòng khách, nhà ăn… đều tìm thấy Phó . Cậu chút hoảng hốt, tìm quản gia Từ đang tưới hoa trong biệt thự của hầu bên cạnh, hỏi về nơi ở của Phó Uyên.
Quản gia Từ : “Thiếu gia .”
Quý Hạ hỏi: “Phó việc ở ? thể tìm ?”
Quản gia Từ : “Quý thiếu gia, nơi việc của thiếu gia tiện đến.”
Quý Hạ mím môi , hỏi: “Vậy Phó khi nào thì về?”
Quản gia Từ : “Xin , Quý thiếu gia, thể trả lời , cũng rõ lắm.”
Quý Hạ ủ rũ héo hon trở gác mái. Thời gian của chỉ còn đầy một ngày, nhưng gặp Phó Uyên. Nếu thể khiến Phó Uyên giữ , sẽ một nữa bước cốt truyện, tra công giam cầm, nhiều chuyện đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-om-dui-dai-lao-omega-dang-thuong-mang-thai/chuong-9-van-de-phat-sinh-tu-bo-trang-phuc-thu-ba.html.]
Quý Hạ sofa mềm mại, bất lực thời gian trôi qua từng chút một, mà ngoài việc bất lực thì chẳng gì.
Mãi cho đến hơn 5 giờ chiều, quản gia Từ xuất hiện ở cửa gác mái, với rằng Phó Uyên gặp .
Quý Hạ như cá chép hóa rồng nhảy dựng lên từ sofa, còn kịp mang dép hấp tấp hoảng hốt lao xuống lầu, như thể sợ chậm một bước, Phó sẽ đổi ý gặp .
Cậu chạy một mạch đến phòng khách, thấy đàn ông mặc vest phẳng phiu đang sofa. Ánh mắt qua vẫn lạnh lùng như , nhưng trong đó thêm một thứ mà thể diễn tả rõ, Quý Hạ chỉ cảm thấy và Phó cách xa quá.
Quý Hạ nhớ đến bộ trang phục tối qua, vành tai đỏ bừng lên.
Cậu rủ mắt xuống, ngượng ngùng gọi: “Phó .”
Phó Uyên chỉ liếc mắt hờ hững thu ánh mắt , đó dậy, : “Đi cùng đến một nơi.”
Quý Hạ lập tức lẽo đẽo theo như cái đuôi nhỏ. Chỉ cần ở bên Phó , vẫn còn hy vọng. Cậu đường lui, buộc ở bên cạnh Phó .
Quý Hạ theo Phó Uyên lên xe.
Cậu ấp úng mãi, mới khẽ mở lời, : “Phó , tối qua xin . … cố ý.”
Phó Uyên thẳng phía , trả lời .
Quý Hạ theo tầm mắt , đối diện với đôi mắt sắc bén và trầm tĩnh trong gương chiếu hậu. Đó là một đôi mắt phượng dài hẹp, hình dáng , nhưng cảm xúc trong mắt luôn lạnh lùng, là điều mà Quý Hạ thể hiểu nổi.
Quý Hạ cong mày cong mắt, lấy lòng nở một nụ với gương chiếu hậu.
Phó Uyên lãnh đạm dời tầm mắt .
Quý Hạ mím môi, buồn bã rũ mi xuống.
Một lát , Phó Uyên đột nhiên hô dừng xe, đầu với Quý Hạ: “Giúp mua một chai nước.”
Đôi mắt to ảm đạm của Quý Hạ trong nháy mắt sáng bừng lên hy vọng. Cậu “Vâng”, liền lập tức mở cửa xe bước xuống, xung quanh, tìm thấy một cửa hàng tiện lợi, nhanh chân chạy vội qua.
Phó Uyên bóng lưng Quý Hạ biến mất qua gương chiếu hậu, mở miệng : “Lái xe .”
Tài xế sững sờ, trả lời “Vâng”.
Quý Hạ chọn một chút kệ hàng của cửa hàng tiện lợi, chọn chai nước khoáng đắt nhất. Thực cũng khát, nhưng nghĩ bụng nhịn một chút về nhà uống cũng , cần lãng phí tiền.
Cậu cầm chai nước khoáng nhanh chân bước nghĩ, thể giúp Phó chạy việc (chạy chân), cũng coi như chút tác dụng .
khi đến nơi xuống xe, chiếc siêu xe màu đen đậu bên đường ban đầu biến mất.
Quý Hạ hoảng loạn, tìm khắp xung quanh nhưng thấy. Quý Hạ nhận , bỏ . Ý của Phó rõ ràng, đủ tiêu chuẩn, xứng đáng ở bên cạnh .
Hoàng hôn lặn xuống phía bên ngọn núi, bầu trời đầy mây tía màu đỏ, đèn đường lượt sáng lên, đường xe cộ tấp nập, qua . Thế giới rõ ràng lớn, nhưng giờ phút , Quý Hạ nên .
Cậu mơ hồ đó một lúc, đột nhiên nhớ đến lúc lên xe, Phó với tài xế là Lộ Vân công quán.
Quý Hạ nhanh chóng tra bản đồ điện thoại tìm vị trí Lộ Vân công quán. Khoảng cách xa, bộ chỉ mất mười lăm phút. Cậu chạy vội lên, dựa theo chỉ dẫn bản đồ tìm đến vị trí công quán.
Thế nhưng, còn kịp thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ chặn , yêu cầu xuất trình thiệp mời công quán, nếu sẽ phép .
Quý Hạ giải thích đến muộn là do giúp Phó mua nước, còn đưa chai nước mua cho bảo vệ xem, là loại đắt nhất trong cửa hàng tiện lợi. Bảo vệ thoáng qua, ánh mắt tràn đầy khinh thường, đuổi .
Quý Hạ gấp gáp đến mức xoay vòng vòng. Cậu gọi điện cho Trần Tây, hỏi xem thiệp mời Lộ Vân công quán , nhưng bên chỉ truyền đến tiếng bận rộn dồn dập, gọi .
Quý Hạ , nếu xổm ở cửa đợi thì thành công, Phó thể bỏ rơi một thì cũng thể bỏ thứ hai. Chỉ cần Phó từ chối, khả năng gặp .
Quý Hạ còn cách nào, trong lúc tuyệt vọng chỉ đành còn nước còn tát, lên mạng tìm kiếm cách Lộ Vân công quán. Cậu tìm kiếm nửa ngày, lật qua nhiều bài đăng lộn xộn, cuối cùng cũng tìm thấy một bình luận một bài đăng nào đó.
7777: Nói thể bạn tin, tiểu khu rách nát nhà lưng dựa Lộ Vân công quán, leo qua tường rào bơi qua hồ là đến thôi.
Quýt Hoa Khai: @7777 tiểu khu nào? Lộ Vân công quán mở mang tầm mắt lâu .
7777: @Quýt Hoa Khai Tiểu khu Chính Vinh. Anh em, đó dẫm máy may ( bắt việc khổ sai) ?!
…
Quý Hạ tiếp, lập tức tra đường đến tiểu khu Chính Vinh xuất phát.
Trời tối đen, khu chung cư cũ mấy cây đèn đường sáng, tối om.
Quý Hạ mất nhiều sức lực mới leo lên tường rào tiểu khu, cuối cùng cũng tìm thấy hồ nước mà cư dân mạng . Bên hồ đèn đuốc sáng rực, lộng lẫy, nhưng bên hồ tĩnh lặng sâu thẳm, ẩn chứa những nguy hiểm trong bóng tối.
Gió đêm lạnh, Quý Hạ run rẩy tường rào, vịn một cây.
Xung quanh ai, bơi, nhảy xuống, đại khái sẽ c.h.ế.t mất. nếu nhảy xuống, sẽ còn tệ hơn. Ngược , nhảy xuống, còn một chút hy vọng.
Cậu còn bốn tiếng đồng hồ, vẫn còn cơ hội để khiến Phó giữ .
Quý Hạ dùng sợi dây nhặt buộc chai nước khoáng eo, hít sâu một , nhảy xuống hồ.
Cái lạnh lẽo của nước hồ nhấn chìm đầu trong nháy mắt, lòng Quý Hạ hoảng loạn tột độ. Tư thế bơi mô phỏng trong đầu từ đều quăng , chỉ còn bản năng.
Cậu nín thở, tay chân khua khoắng theo bất kỳ cấu trúc nào, sức giãy giụa, vẫn buồn và vật vã như .
Thế nhưng mặc kệ dùng sức thế nào, cơ thể vẫn ngừng chìm xuống. Nước đổ tai, vang lên ầm ầm, dường như thấy đang gọi, hình như là ảo giác.
Oxy trong lồng n.g.ự.c cạn kiệt, biên độ tay chân Quý Hạ yếu dần, cơ thể nước hồ bao bọc, miệng thở khò khè phun bong bóng, ý thức trở nên mơ hồ.
Cậu khẽ nhắm mắt, thầm nghĩ, lẽ trưa nay nên chỉ ăn một chút cơm để giả vờ dễ nuôi.