Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 83+84
Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:42:35
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tình huống mất kiểm soát, Lạc Khê cùng Lục Lăng Tiêu uyển chuyển khiêu vũ.
Anh vô cùng lịch thiệp, bàn tay đặt lưng cô từ đầu đến cuối hề rời nửa tấc, che chắn kín kẽ chỗ váy rách.
Bàn tay thì nắm lấy tay cô, theo nhịp điệu âm nhạc, khiêu vũ ung dung đúng phong thái quý tộc hào môn.
Trong suốt điệu nhảy, Lạc Khê luôn chằm chằm mắt .
Lông mày và ánh mắt Lục Lăng Tiêu khác hẳn nét phẳng lặng của châu Á, mà mang vẻ sâu thẳm, cuốn hút như phương Tây.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Đôi con ngươi đen sẫm, sâu thấy đáy, tựa hồ thể hút trong.
Anh khẽ nghiêng , bên tai cô:
“Váy phía của cô hình như ai đó cố ý cắt rách, vết cắt gọn… đang khó cô ?”
Lạc Khê sự nhạy bén của chấn động, trong lòng chợt dâng lên một nỗi tủi hờn.
Hàng mi dài khẽ run rẩy.
Lục Lăng Tiêu mỉm , trêu chọc:
“Tại mỗi gặp cô, đều thấy cô bắt nạt thế hả, tiểu thư Lạc?”
Anh nhầm “Khê” thành “Tây”, vì lúc nãy cô bạn tròn trĩnh vẫn gọi “Tây Khê” suốt.
Cách gọi khiến Lạc Khê cảm thấy xa lạ chút mật kỳ lạ, nhưng giúp cô thoát khỏi cảnh khó xử, nên cứ để gọi cũng .
Khi xoay đưa cô trượt xa, Lục Lăng Tiêu thuận tay cởi áo vest.
Đợi khi Lạc Khê xoay trở , áo khoác khéo léo phủ vai, vặn che phần váy rách phía .
Cùng lúc , còn động tác cảm ơn chuẩn mực, giống như cúi chào một điệu nhảy.
Lạc Khê sững giây lát, vội vã đáp lễ, sân khấu vang lên tràng pháo tay dậy sóng.
Hầu hết bạn học đều hề phát hiện váy của cô rách, ngược còn cặp đôi trai tài gái sắc sân khấu hút trọn ánh , chẳng ai để ý đến tiểu tiết.
Chỉ Đồng Duyệt tức đến mặt tái xanh.
Trương Kiêu Kiêu thì thở hổn hển chạy lên từ phía bậc thang, chắn mặt Lạc Khê, thấy áo vest che chỗ hỏng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô trách:
“Tớ gọi bao nhiêu mà thấy gì cả.”
Lạc Khê liếc Kiêu Kiêu, đầu phía sân khấu. Ở đó, Đồng Duyệt vẫn với gương mặt u ám.
Trong mắt Lạc Khê thoáng qua một tia lạnh lùng kiên quyết.
Kế hoạch của Đồng Duyệt thất bại, cô tức tối xoay bỏ .
Vốn định khiến Lạc Khê bẽ mặt đám bạn, ai ngờ một đàn ông xen phá hỏng.
Điều khiến cô căm hận hơn cả là, xung quanh Lạc Khê, mãi mãi đều là những đàn ông ưu tú.
Người nãy nhảy cùng cô, thậm chí còn trai đến mức vượt xa cả Tống Mộc Sâm.
Chưa kể khí chất bức , chỉ cần cạnh thôi, Tống Mộc Sâm e rằng cũng trở nên tầm thường nhạt nhòa.
Cô chẳng những đạt mục đích, mà còn vô tình khiến nhận một điều hiển nhiên:
Lạc Khê bỏ rơi chăng nữa, thì vẫn dễ dàng đàn ông còn hơn gấp bội — ai là thể chạm đến.
…
Gió đêm thổi nhè nhẹ, Lạc Khê ở bãi đỗ xe khách sạn, khẽ lời cảm ơn Lục Lăng Tiêu.
Ánh đèn đường kéo bóng hai dài , phủ lên cả hai một tầng sáng vàng dịu dàng.
Cô định cởi áo vest trả , thì bàn tay đặt lên vai cô, ngăn :
“Đừng cởi, để đưa cô về.”
Lạc Khê vội xua tay:
“Không cần, cần . dùng túi che tạm, gọi taxi là .”
Lục Lăng Tiêu thêm lời nào, chỉ cúi mở cửa xe cho cô.
Bên cạnh, Tiêu Kỳ ngẩn — từ đến nay, chỉ khác mở cửa cho Lục Lăng Tiêu, bao giờ thấy tự tay mở cho khác.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ?
Tiêu Kỳ cũng khỏi Lạc Khê bằng ánh mắt khác hẳn .
84
Tiêu Kỳ vẫn nhắc:
“Lục tổng, lát nữa ngài còn một buổi tiệc cần tham dự, thể đến trễ .”
“Vẫn kịp.”
Lục Lăng Tiêu cho Lạc Khê cơ hội từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/8384.html.]
Thấy thế, cô nếu tiếp tục khăng khăng sẽ thành khách sáo giả tạo, đành bước lên xe .
…
Khu chung cư của Lạc Khê, cổng gara ngầm ngoài cổng chính, nên xe của Lục Lăng Tiêu thể chạy .
Anh một tay đút túi quần, lẳng lặng theo cô khuôn viên.
Lạc Khê vốn để tiễn tận trong, cứ cảm giác cùng một đàn ông xa lạ về nhà gượng gạo.
áo vest của vẫn đang khoác cô, mà ngay chỗ cổng mấy ông cụ mất ngủ đang hóng gió tán gẫu.
Trong đó một ông mà cô quen mặt.
Vừa quẹt thẻ mở cửa, mắt tinh tường của ông Ngô nhận , còn tươi chào hỏi:
“Về ? Ôi chà, thế chắc là bạn trai nhỉ, trai trông phong độ quá.”
Lạc Khê hoảng hốt vẫy tay định giải thích, nào ngờ Lục Lăng Tiêu vẫn bình thản, thậm chí còn sang :
“Cảm ơn.”
Lạc Khê ngẩn .
Anh gì cơ? …Cảm ơn?!
Chẳng lẽ tai chỉ nửa câu thôi ? Không nên giải thích rõ với mấy ông cụ mới đúng ?
Lục Lăng Tiêu ý định thanh minh, chỉ cô hỏi:
“Có thể ? gấp.”
Cô mới bừng tỉnh, luống cuống đáp:
“À… , chúng thôi.”
Lạc Khê sang chào mấy ông cụ “chúc ngủ ngon”, cúi đầu bước nhanh trong.
Lục Lăng Tiêu bước theo , luôn giữ cách chừng một mét, nhịp bước vặn, khiến khí thêm phần lúng túng.
Đến cửa nhà, Lạc Khê , tháo áo vest đưa trả:
“Cảm ơn đưa về. tới nơi , còn bận, mau về .”
Lục Lăng Tiêu nhận lấy, ngẩng đầu liếc thoáng lên phía tầng nơi nhà cô.
Không hiểu , cảm giác lên một lát.
Đáng tiếc, Lạc Khê ý giữ khách.
Anh chỉ đành thu ánh , gật đầu:
“Được, cô cẩn thận.”
Lạc Khê khẽ cảm ơn, .
vài bước, Lục Lăng Tiêu bất chợt dừng .
Áo vest vắt tay, xoay cô, khẽ :
“ đưa danh cho cô, tại cô đến công ty tìm ?”
Lạc Khê thoáng lúng túng thấy rõ.
Cô kịp hiểu ý gì.
Nhìn vẻ bối rối đó, Lục Lăng Tiêu nhếch môi , tiếp tục hỏi:
“Hay là… thành ý của đủ?”
Tim Lạc Khê đập thình thịch, cô thật sự hoảng.
Ngày , cô từng cảm thấy Tống Mộc Sâm khó đoán, chẳng bao giờ hiểu nổi nghĩ gì.
so với đàn ông mặt, Tống Mộc Sâm bỗng trở nên đơn giản dễ hiểu vô cùng.
Lạc Khê ấp úng:
“… chỉ nghỉ ngơi một thời gian… tính ngay, cho nên…”
“Thì .” – Anh gật đầu – “Vậy thì sẽ chờ cô đến.”
Lạc Khê sững .
Còn Lục Lăng Tiêu xoay lưng rời .
Dưới ánh đèn đường, bờ vai và tấm lưng vững chãi, nhịp bước dứt khoát mà trầm , bóng dáng kéo dài nền đất.
Chỉ đến khi bóng biến mất hẳn, Lạc Khê mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Không rõ vì , khi nhớ khoảnh khắc che chở cho sân khấu, trong lòng cô dấy lên một cảm xúc lạ lùng, giống như rung động…
cảm giác chợt đến chợt . Nghĩ đến vết rách váy, cô vội vàng lên lầu.
…