Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 73+74
Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:41:06
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Khê thử đủ cách, nhưng chú Corgi nhỏ vẫn chịu chui .
Thật sự hết cách, cô đành :
“Hay là… hai xuống lầu chờ một lát , hình như nó sợ các .”
Nghe , Lục Lăng Tiêu xoay bỏ ngay.
Chỉ còn Tiêu Kỳ đó, động đậy.
Đợi Lục Lăng Tiêu khỏi cửa, mới :
“Xin nhé, phiền cô . Bình thường con ch.ó sợ , nó chỉ sợ Lục tổng thôi… mà, đừng nó nhỏ thế, nó tinh ranh lắm, rõ ai dễ bắt nạt.”
Lạc Khê khẽ , gì.
Quả nhiên, thấy Lục Lăng Tiêu khỏi, chú Corgi liền thử bước vài bước, cảnh giác thụp xuống tại chỗ.
Tiêu Kỳ và Lạc Khê cùng gọi tên nó, nhưng nó vẫn hề nhúc nhích.
Lạc Khê đành lấy đồ ăn vặt dụ.
Vừa đưa đồ ăn , thắc mắc hỏi:
“Đã là ch.ó của sếp , nó sợ đến thế?”
Tiêu Kỳ bất lực đáp:
“Cô , thật con ch.ó là Lục tổng mua để tặng cho đứa cháu của .
Đứa nhỏ đó tự kỷ từ bé, chẳng giao tiếp với ai, tình cờ thấy một chú chó, chịu mở miệng chuyện với nó.
Lục tổng thấy , mới tìm mua một con giống hệt mang về tặng.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Ai ngờ con vô ơn , hễ thấy Lục tổng là cắn, chẳng ai mới là cho nó một mái nhà…”
Lạc Khê , chỉ :
“Bình thường trông sếp cũng khá đáng sợ thật.”
Nhân lúc Lục Lăng Tiêu ở đó, Tiêu Kỳ cũng gật đầu lia lịa:
“ , trong công ty ai cũng sợ .”
Trong lúc chuyện, chú Corgi đồ ăn vặt hấp dẫn, lắc lư chạy đến bên chân Lạc Khê đòi ăn.
Lạc Khê cho nó một miếng thịt khô nhỏ, xoa đầu nó, đó mới bế lên.
Corgi chẳng hề chống cự, nhưng khi Lạc Khê định đưa nó cho Tiêu Kỳ, nó liền giãy dụa, chịu rời khỏi cô.
Thấy , Lạc Khê chỉ còn cách :
“Thôi , để cùng mang nó xuống .”
Hai cùng bế ch.ó khỏi căn hộ của Lạc Khê.
Vừa trò chuyện.
Tiêu Kỳ :
“ thấy bàn ăn nhà cô hồ sơ thôi việc, đây cô gì ?”
Lạc Khê thuận miệng đáp:
“Trưởng bộ phận kinh doanh. giờ nghỉ , chuyện cũ thôi.”
“Thế cô định gì?” – Tiêu Kỳ quả thực khá lắm lời.
Xe của Lục Lăng Tiêu đang hạ cửa kính, những lời trò chuyện đều lọt hết tai .
Trước khi xuống, Lạc Khê đồ: một chiếc sơ mi trắng tinh tươm, phối với váy ngắn bò chữ A lưng cao, cả toát vẻ tươi mát.
Đôi chân thon dài trắng mịn đến mức như phát sáng.
Cuộc trò chuyện cũng dừng khi cả hai đến xe.
Lạc Khê cúi xuống, đưa chú Corgi cho Lục Lăng Tiêu qua cửa kính xe.
Động tác cúi mái tóc dài tự nhiên rũ xuống ngực, cổ áo sơ mi hé mở, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, cảnh xuân bên trong lờ mờ thấp thoáng.
Cô xoa đầu chú chó, dịu dàng :
“Nhớ kỹ nhé, đừng bao giờ tè lên ba nữa đó.”
Hai chữ “ba” khiến trái tim Lục Lăng Tiêu khẽ động, ánh mắt lập tức rơi xuống gương mặt Lạc Khê.
Trước tuy gặp vài , nhưng từng thật sự ngắm kỹ cô.
Giờ ở cách gần như thế , mới phát hiện — làn da của cô mịn đến mức gần như thấy lỗ chân lông, sợi tóc mai bên thái dương phủ ánh nắng ánh lên sắc vàng nhạt dịu dàng, khẽ rung động theo gió.
Trên cô còn thoảng mùi hương dễ chịu, là hương thơm thanh mát của nước giặt hoa nhài.
Mọi thứ đều tự nhiên, thoải mái đến lạ thường.
74
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/7374.html.]
Lạc Khê lùi một bước, vững khẽ vẫy tay với và ch.ó trong xe.
Cho đến khi Tiêu Kỳ lên xe, động cơ khởi động, ánh mắt Lục Lăng Tiêu vẫn chịu rời khỏi bóng dáng cô.
Xe chạy vài mét, Lục Lăng Tiêu lệnh cho tài xế dừng .
Sau đó, sang Tiêu Kỳ :
“Tiêu Kỳ, xuống xe…”
……
Lạc Khê vốn nghĩ bọn họ rời , xoay thì Tiêu Kỳ gọi với .
Quay đầu , cô thấy Tiêu Kỳ bước đến mặt, đưa cho cô một tấm danh :
“Đây là Lục tổng nhờ đưa cho cô. Anh , nếu dạo cô tìm công ty thích hợp, thể đến tập đoàn chúng việc.
Đến lúc đó, cô chỉ cần mang danh tới, sẽ chuyên trách tiếp đãi cô.”
Lạc Khê nhận lấy, khẽ cảm ơn.
Cúi mắt mấy chữ “Tập đoàn Lục thị” in danh , trong lòng cô quả thực khẽ d.a.o động.
cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ .
Bởi hiện giờ cô đang mang thai, trong tình trạng mà xin việc ở công ty mới, chẳng khác nào khó cho họ.
Dù vài tháng nữa, cô sẽ đối mặt với kỳ nghỉ thai sản kéo dài tới nửa năm, nghĩ thôi thấy .
Vì thế, cô từ chối ngay, chỉ cảm ơn, dặn Tiêu Kỳ:
“Làm phiền với Lục tổng, thật ch.ó con vốn đơn thuần, chỉ cần chịu bỏ chút thời gian ở bên nó, nó sẽ nhận định cả đời chỉ một chủ nhân mà thôi.”
“Vâng, sẽ chuyển lời.”
Lạc Khê gật đầu, cầm danh về.
……
Ngày hôm , Khương Niệm ngậm bàn chải, bàn ăn, xoay xoay tấm danh màu xanh đậm, tò mò hỏi:
“Sao danh của Tập đoàn Lục thị ?”
Lạc Khê nhắc đến chuyện Lục Lăng Tiêu đến nhà hôm qua, chỉ thản nhiên đáp:
“Ừ, trong túi thôi, chắc đây công việc gì đó liên quan, tiện tay nhận quên mất.”
Khương Niệm tự lẩm bẩm:
“ đây là danh cá nhân của Lục Lăng Tiêu cơ mà, thể qua công việc chứ?”
Đương nhiên, câu Lạc Khê cũng thấy, vì đúng lúc đó cô nhận điện thoại từ công ty cũ.
Đồng nghiệp gọi đến để xác nhận chi tiết bàn giao một dự án.
Lạc Khê kiên nhẫn trao đổi, xử lý thỏa.
Đến khi chỗ Khương Niệm, cô đ.á.n.h răng xong, bàn ăn sáng.
Khương Niệm hỏi:
“À đúng , hôm qua tớ về muộn kịp hỏi, chú Corgi nhặt về ?”
“Chủ nó tìm đến, mang .”
Khương Niệm thất vọng, vốn nghĩ thể nuôi chơi trong nhà.
nghĩ , hai bọn họ công việc đều bận rộn, chẳng ai thời gian chăm sóc, để chủ nó đưa về thì hơn.
Nói xong, Khương Niệm dậy, kéo lê dép về phía bếp, hỏi:
“À, hôm nay bận gì ?”
Lạc Khê c.ắ.n một miếng sandwich:
“Sáng thể ngoài một chuyến, nhưng chiều chắc rảnh.”
“Vậy giúp tớ lấy hộ kiện hàng nhé? Mỹ phẩm tớ đặt chắc tới .”
Lạc Khê gật đầu:
“Được thôi.”
Khương Niệm quần áo xong thì .
Lạc Khê ở nhà dọn dẹp sạch sẽ, bất chợt nhớ đến chiếc sơ mi của “chủ ch.ó con” còn trong máy sấy.
Cô lấy áo , quả thật giặt sạch sẽ.
Chỉ là… tìm ở để trả đây?
Lúc , cô mới nhớ tới tấm danh đặt bàn ăn…