Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 71+72
Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:40:43
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa đầy nửa tiếng , chủ của chú ch.ó đến gõ cửa.
Khoảnh khắc mở cửa , Lạc Khê sững .
Lục Lăng Tiêu mặc một chiếc sơ mi sẫm màu kết hợp quần tây, trời nóng nên cổ áo còn mở hai cúc.
Cổ tay trái đeo đồng hồ kim loại, tay đút túi quần, ấn chuông cửa xong thì ngờ cô mở nhanh như .
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với cô.
Chỉ một cái thôi mà thở Lạc Khê khựng , bật thốt:
“Là ?”
Lục Lăng Tiêu cũng nghĩ con ch.ó nhà cô nhặt về.
Nếu cái tên ngốc Tiêu Kỳ mất nó, thì đích chạy đến lấy về.
Tên gây họa giờ cúi gằm mặt phía , ỉu xìu như gà rù. Nếu nhờ tìm quan hệ lục tung camera giám sát, thì con nhóc thừa lúc sơ hở mà chạy mất.
Nói cho cùng, chỉ là một con ch.ó thôi, Lục Lăng Tiêu bao nhiêu chẳng .
… con giống ch.ó bình thường.
Trong phòng khách phía , con Corgi nhỏ vẫn đang đuổi theo một con rùa bông to đùng — món đồ chơi mà Khương Niệm gắp ở tiệm gắp thú .
Nó thích mê, tha lôi món đồ to gấp mấy chạy tới chạy lui, ngoài cửa đang xảy chuyện gì.
Nghe thấy tiếng động lưng, Lạc Khê mới , nghiêng nhường lối:
“Anh xem , nó ?”
Lục Lăng Tiêu mới sải bước dài nhà.
Anh bước , căn phòng vốn thoáng đãng bỗng chốc trở nên chật chội.
Anh còn kịp gì thì Tiêu Kỳ nhanh hơn, nhận ngay.
Cậu chạy ôm lấy con Corgi, mừng rỡ:
“Mimi, may quá, mày mất tích! Tốt quá !”
Lạc Khê cứng đờ: Nhà nào đặt tên ch.ó là Mimi chứ?
Tiêu Kỳ thấy nó an mới thở phào, sang cảm ơn Lạc Khê:
“Cảm ơn cô nhé! Nếu cô đưa nó về, con nhỏ xíu thế mà chạy đường thì chắc xe tông mất.”
Lạc Khê lúc đầu cũng vì lo nó gặp nguy hiểm mới bế về nhà.
Cô mỉm lịch sự:
“Không . Giờ gặp chủ thì yên tâm giao . À, mua ít đồ ăn vặt cho nó, thấy nó thích lắm, là các mang về luôn , để cũng chẳng dùng tới.”
Tiêu Kỳ liên tục cảm ơn, Lạc Khê trong tìm đồ.
Trong khắc Lạc Khê khuất tầm mắt, Lục Lăng Tiêu đảo mắt quanh căn hộ.
Nhà rộng, chừng bảy tám chục mét, nhưng sạch sẽ ấm áp.
Một cái tổ điển hình của con gái độc — gọn gàng, thoải mái.
Con Corgi thấy Lạc Khê mất, liền giãy giụa trong vòng tay Tiêu Kỳ.
Cậu ôm nổi, đành sang Lục Lăng Tiêu.
“Anh bế ?”
Dù ngán ngẩm, nhưng Lục Lăng Tiêu vẫn đưa tay đón lấy.
Quả nhiên, tay , con Corgi liền ngoan hẳn, run rẩy cuộn tròn trong n.g.ự.c .
Tiêu Kỳ ngượng:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Lục tổng, quả nhiên vẫn là . Con nhóc chẳng sợ ai, chỉ sợ mỗi thôi…”
Câu dứt, mặt Lục Lăng Tiêu sầm xuống.
Nghe mà chẳng thấy vẻ gì đáng tự hào — ngay cả ch.ó cũng sợ .
lúc đó, một luồng nóng kèm mùi khai xộc thẳng lên mũi.
Khi Lạc Khê từ trong cầm đồ ăn , thấy Lục Lăng Tiêu buông thõng con Corgi.
Nó lập tức chuồn mất tăm, chui thẳng xuống gầm sofa.
Lạc Khê ngớ vệt ướt loang lổ áo sơ mi , lắp bắp:
“Anh… chứ?”
72
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/7172.html.]
Khuôn mặt của Lục Lăng Tiêu âm trầm đến mức dọa .
Ngay cả Tiêu Kỳ cũng ngờ rằng chú Corgi nhỏ dám tè lên .
Lục Lăng Tiêu chằm chằm vết ướt , im lặng một lúc, cuối cùng trầm giọng :
“Có thể cho mượn phòng tắm dùng một chút ?”
Lạc Khê cũng từng gặp tình cảnh như thế , ngẩn ngơ gật đầu:
“Đ-, chứ.”
Lục Lăng Tiêu phòng tắm, “soạt” một tiếng đóng cửa .
Trong phòng khách, Tiêu Kỳ chổng m.ô.n.g quỳ mặt đất, thò tay gầm sofa mò mẫm hồi lâu, đáng tiếc chú Corgi nhỏ dường như Lục Lăng Tiêu dọa sợ, thế nào cũng chịu chui .
Tiêu Kỳ toát mồ hôi hột, nhưng chẳng cách nào.
Nghĩ đến việc sếp vẫn còn ở trong phòng tắm, đành tạm buông bỏ.
Vì thế, đến cửa phòng tắm, với Lục Lăng Tiêu ở bên trong:
“Lục tổng, là thế , hình như trong xe vẫn còn một chiếc sơ mi ngài gửi giặt lấy về, để lấy lên cho ngài nhé?”
“Ừm.”
Giọng Lục Lăng Tiêu vọng từ bên trong.
Nói xong, Tiêu Kỳ rời .
Ngay khi Tiêu Kỳ , Lục Lăng Tiêu từ trong phòng tắm bước .
Lạc Khê phát hiện ướt một mảng lớn, hơn nữa mùi hôi còn nồng hơn.
Cô chỉ đành mở lời:
“Hay là cởi , giúp giặt, chứ để thì thể hết mùi .”
Nói , cô về phòng , lấy từ tủ quần áo một chiếc sơ mi nam còn mới tinh từng mặc.
Đó là chiếc cô từng mua cho Tống Mục Sâm, đáng tiếc chẳng thèm đến, lúc Lạc Khê rời khỏi nhà họ Tống, sơ ý cất nhầm hành lý mang theo.
Chiếc sơ mi màu lạc đà.
Tống Mục Sâm làn da trắng ấm, mặc màu trông sạch sẽ dễ chịu.
Còn Lục Lăng Tiêu làn da trắng lạnh, thường quen mặc đồ màu sẫm.
Chỉ một cái, sự chê bai hiện rõ gương mặt .
lúc , điện thoại của vang lên, là Tiêu Kỳ gọi đến.
Trong máy, Tiêu Kỳ :
“Xin Lục tổng, nhớ nhầm , hình như chiếc sơ mi ngài gửi giặt để trong xe …”
Nghe tiếng lải nhải trong điện thoại, Lục Lăng Tiêu đưa tay nhận lấy chiếc sơ mi từ Lạc Khê.
Anh phòng tắm đồ, đưa chiếc sơ mi ướt của cho Lạc Khê, chỉ một câu:
“Phiền cô.”
Lạc Khê mang áo sơ mi của phòng tắm để giặt.
Tiêu Kỳ lúc cũng trở về, trông như cà tím sương đánh, thở hổn hển.
Thấy Lục Lăng Tiêu đồ, lập tức cảm thấy thoát khỏi kiếp nạn.
Chỉ là, chiếc áo sơ mi mặc Lục Lăng Tiêu phần gượng gạo, lẽ vì vốn từng mặc màu .
Lục Lăng Tiêu lạnh mặt với Tiêu Kỳ:
“Còn ngây gì, mau lôi con nhóc đó .”
Lạc Khê giặt xong áo sơ mi, cho máy sấy, bước khỏi phòng tắm thì thấy hai đàn ông trong phòng khách đang khiêng dịch sofa nhà cô.
Lạc Khê vội vàng ngăn :
“Thế , các để thử xem, gọi nó thì nó chịu .”
Nghe , Lục Lăng Tiêu lùi một bước.
Tiêu Kỳ cũng tránh sang một bên.
Lạc Khê quỳ xuống sàn, mái tóc dài buông xuống chạm đất.
Cô cúi khe hở sofa, thấy chú Corgi nhỏ đang co rúm trong góc, sợ đến run rẩy, thế nào cũng chịu .
Lạc Khê vén tóc , để lộ gương mặt trắng nõn bên sườn và chiếc cổ thiên nga, đến nao lòng.
Ánh mắt Lục Lăng Tiêu vẫn dừng cô, dường như khung cảnh mắt vô thức thu hút.