Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 69+70

Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:40:16
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người vây xem ở hành lang càng lúc càng nhiều, tiếng gào của Lạc Tố Tố vang vọng dứt.

 Hai bên má cô sưng vù, trông chẳng khác nào đầu heo.

 Nếu ngăn cản, Lạc Khê thật sự liều c.h.ế.t với cô cho xong.

Lúc , hộ công từ trong phòng bệnh chạy , hốt hoảng với Lạc Khê:

 “Lạc tiểu thư, lão phu nhân luôn miệng gọi cô . Nếu cô ngay, bà còn gắng gượng dậy đấy.”

Nghe , Lạc Khê mới buông bình cứu hỏa, đầu trở phòng bệnh.

Trong khi đó, Lạc Tố Tố vùi mặt n.g.ự.c Tống Mục Sâm, lóc oán trách:

 “Tống Mục Sâm, còn đàn ông ? Anh xem, cô đ.á.n.h em thành thế , cũng mặc kệ ? Em còn đang m.a.n.g t.h.a.i nữa đấy!”

Tống Mục Sâm lạnh lùng , cánh tay ôm chặt cũng buông .

Sắc mặt u ám đến cực điểm, ánh mắt ngoan lệ, gằn giọng:

“Thế thì ? Chẳng lẽ… em đáng như ?”

Lạc Khê bao nhắc nhở, tuyệt đối nhắc chuyện ly hôn mặt bà.

 Cô chỉ lo bà phẫu thuật xong, chịu nổi cú sốc .

 Kết quả, Lạc Tố Tố chẳng hề kiêng kỵ, thẳng thừng ném sự thật tàn nhẫn mặt già.

Đừng là Lạc Khê, ngay cả Tống Mục Sâm cũng khinh bỉ .

Đến lúc , mới thật sự thấy chán ghét đến tận xương tủy.

Hắn nghĩ mãi hiểu, ngày xưa mù quáng thế nào mà chọn Lạc Tố Tố – một kẻ hổ, dung tục hèn mọn?

Sự ích kỷ, ti tiện của cô chỉ thấy buồn nôn.

Ngược , sang Lạc Khê…

 Bất kể trải qua chuyện gì, cô từng đ.á.n.h mất lằn ranh đạo đức cuối cùng.

 So sánh thế , cao thấp lập tức phân rõ.

Tống Mục Sâm hối hận đến ruột gan xanh mét vì trộn lẫn cùng Lạc Tố Tố.

Lạc Tố Tố thấy câu “cô đáng đời” thì sụp đổ, lóc ầm ĩ, đ.ấ.m thình thình n.g.ự.c , gào lên:

 “Tại còn bênh nó? Anh hối hận vì ly hôn với nó ? Ngày thề thế nào? Anh cả đời chỉ yêu em thôi cơ mà! Anh lật lọng ? Tống Mục Sâm, đàn ông!”

Tống Mục Sâm cau mày, bực bội gạt mạnh cô , chẳng buồn để tâm đến đứa bé trong bụng.

Sắc mặt tối sầm, rành rọt:

“Vậy thẳng cho cô . Giờ còn yêu cô nữa, ?”

Lạc Tố Tố c.h.ế.t lặng, nước mắt lăn dài hòa lẫn lớp phấn son nhòe nhoẹt, cộng thêm gương mặt sưng vù, xí đến mức dám thẳng.

Tống Mục Sâm thậm chí chẳng buồn liếc thêm, đẩy cô , một tay cắm túi quần, xoay bước .

Chẳng mấy chốc, bóng khuất khỏi tầm mắt đám đông, bỏ mặc Lạc Tố Tố chơ vơ giữa hành lang.

kịp định thần thì đàn ông xa.

Lạc Tố Tố giậm chân, gào thất thanh về phía bóng lưng :

 “Tống Mục Sâm, ! Nghe rõ ? Anh cho em!”

Tiếc , Tống Mục Sâm hề dừng bước, thậm chí thèm ngoái đầu một , cứ thế rời .

Lạc Tố Tố nghiến răng về phía phòng bệnh.

 Trong mắt cô , hết thảy đều là của Lạc Khê.

Đáng tiếc, hai vệ sĩ như hai bức tường vững chãi chắn ngang, cho cô bất kỳ cơ hội nào.

Nỗi ấm ức chẳng chỗ phát tiết, cô chỉ đành nuốt xuống, gương mặt sưng vù dữ tợn.

xách lấy túi, chen khỏi đám đông, tập tễnh về phía thang máy.

Vừa nghiến răng:

 “Lạc Khê, mày nhớ lấy! Mười mấy cái tát , tao nhất định sẽ trả gấp bội!”

70

Lạc Khê giường bệnh.

 Bà ngoại run rẩy hỏi:

 “Những gì Tố Tố … đều là thật ?”

Lạc Khê cúi đầu, im lặng.

Nước mắt bà lão ào ạt tuôn rơi, đến nỗi kìm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/6970.html.]

“Trời ơi, ông mở mắt mà , thật là nghiệt ngã… Con bé Khê Khê nhà ngoan ngoãn, chịu đủ bảy nỗi tám tai mới lớn đến ngày hôm nay. 

Cuộc sống kịp hưởng bao lâu thì… Trời ơi, ông bất công với nó như thế…”

Lạc Khê nghẹn ngào, một chữ cũng chẳng thốt nên lời.

Ngày bà xuất viện, Lạc Khê đến tập đoàn Tống Thị nộp đơn thôi việc.

Bước khỏi tòa cao ốc, cô cảm thấy cả nhẹ nhõm.

 Rời khỏi nơi cũng nghĩa là giữa cô và Tống Mục Sâm sẽ còn bất kỳ liên hệ nào nữa.

Đợi mười tháng , cô sinh đứa bé trong bụng đời…

Nghĩ đến con, cô khẽ đặt tay lên bụng, ánh mắt lập tức mềm mại hẳn .

Bất chợt, gì đó lướt qua chân khiến cô thấy ngưa ngứa.

Lạc Khê cúi đầu, giật .

 Một chú ch.ó corgi lông vàng trắng tròn lẳn, chỉ to bằng bàn tay, đang chồm hổm bên chân, cứ cọ cọ ống quần cô.

Từ nhỏ Lạc Khê sợ chó, cô hoảng hốt lùi mấy bước.

lạ , cô tránh , chú cún nhỏ lạch bạch chạy theo, chờ bên chân.

Lần Lạc Khê tránh nữa, mà đảo mắt tìm quanh.

 Ngoài đường xe cộ qua , tuyệt chẳng thấy bóng dáng chủ nhân.

Corgi ngẩng cái đầu bé xíu, sức vẫy đuôi về phía cô.

Bất đắc dĩ, Lạc Khê đành xổm xuống, thử đưa tay .

 Quả nhiên chú cún ngoan ngoãn rúc đầu lòng bàn tay cô. Lúc cô mới yên tâm bế nó lên.

Lạc Khê ôm theo nó tìm quanh một hồi, thấy ai nhận, đành mang về nhà.

Vừa bước cửa, Khương Niệm reo lên:

 “Trời ơi, nhặt con ch.ó đáng yêu thế ?”

Cô còn định bế thử, kết quả corgi nhe răng gừ gừ dọa .

  dáng vẻ oai , đúng là chút khí thế.

, Khương Niệm vẫn cố ôm lấy.

 Chú cún lập tức xụi lơ, còn rưng rưng về phía Lạc Khê như cầu cứu.

Lạc Khê tháo túi xách, thản nhiên :

 “Trên đường gặp nó, thấy chủ bên cạnh, tội nghiệp quá nên mang về thôi.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Ừ ư~ đáng yêu quá ~”

 Khương Niệm cố tình uốn giọng nũng nịu, khiến Lạc Khê nổi cả da gà.

Buổi tối, Khương Niệm ngoài gặp khách, ăn cơm ở nhà.

Lạc Khê mở tủ lạnh tìm ít rau xanh, nấu tạm bát mì.

 Nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô còn cẩn thận đập thêm quả trứng.

Ăn xong, cô tắm rửa, sấy khô cho corgi, bế nó sofa.

Chú cún ăn no bụng căng tròn, lăn trong lòng cô, lật bụng chờ xoa, sung sướng kêu ư ử.

Trái tim Lạc Khê mềm nhũn.

Cô nâng corgi lên mặt, thủ thỉ:

 “Cưng thế , chủ nhân nỡ lòng bỏ con chứ?”

“Gâu!”

 Chú cún đáp , như thể đang oan ức cho .

lúc , điện thoại Lạc Khê vang lên.

 Cô ôm corgi bước đến máy.

Đầu dây bên truyền đến giọng nam trầm thấp:

 “Chó của , đang ở chỗ cô?”

Lạc Khê ngẩn :

 “Anh là…”

“Con corgi lông vàng trắng, hơn một tháng tuổi. Đó là ch.ó của .”

Giọng quen quen.

 

Loading...