Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 65+66

Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:39:27
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước những lời lẽ nh.ụ.c m.ạ của Lạc Tố Tố, Lạc Khê chỉ giữ vẻ mặt lạnh băng.

 Cô sớm quen với kiểu công kích , cũng chẳng còn tâm trí để giải thích điều gì.

Cô xoay định rời , Lạc Tố Tố bất ngờ giật mạnh góc áo sơ mi, suýt nữa ngã nhào.

Ngay khoảnh khắc , từ xuất hiện hai đàn ông cao lớn vạm vỡ.

Không một lời, họ lập tức bước lên, chắn Lạc Khê ở lưng.

Tất cả mặt đều sững sờ, ngay cả Lạc Tố Tố cũng ngây , quên cả việc tiếp tục c.h.ử.i rủa.

Lạc Khê tròn mắt kinh ngạc.

Một trong hai đàn ông còn nghiêng hỏi han:

 “Lạc tiểu thư, cô chứ?”

Cô chậm rãi gật đầu, vẫn hồn.

Đối diện, Tống Mục Sâm cũng quên mất việc giữ chặt Lạc Tố Tố. Hắn buông tay, sững đó, ánh mắt khiếp sợ Lạc Khê:

 “Lạc Khê, bọn họ là ai?”

Lạc Khê câu trả lời rõ ràng, nhưng trong lòng mơ hồ đoán .

Có thể vì ai mà bảo vệ cô chặt chẽ đến ? C

hắc chắn chỉ cha của đứa bé trong bụng. Không ai khác ngoài sẽ quan tâm đến sự an của cô và con.

, cô định giải thích cho Tống Mục Sâm. Hoàn cần thiết.

lúc , trong phòng bệnh vang lên giọng bà ngoại, yếu ớt gọi:

 “Khê Khê, chuyện gì thế con?”

Nghe thấy tiếng bà, Lạc Khê vội vàng trở phòng.

Vừa bước , cô thấy bà ngoại gắng gượng chống nửa dậy, gương mặt đầy lo lắng:

 “Khê Khê, bên ngoài xảy chuyện gì ?”

Cơn giận trong lòng kịp nguôi, cô chỉ đành nhẹ giọng an ủi:

 “Không bà, mấy ngoài liên quan đến chúng .”

bà ngoại rõ ràng thấy tiếng mắng c.h.ử.i nãy giờ, còn gọi thẳng tên cháu gái .

 Bà thể yên tâm cho .

Ngoài cửa, Lạc Tố Tố vẫn lao , song bảo vệ chặn .

Một trong hai đàn ông cao lớn trừng mắt, lạnh lùng quát:

 “Nếu Lạc tiểu thư cho phép, cô thể .”

Lạc Tố Tố tức giận đỏ bừng mặt. Thấy xông nổi, cô liền ngoài gào to:

 “Lạc Khê! Có giỏi thì đây rõ với ! Cô dựa cái gì mà quyến rũ đàn ông của ? , Lạc Tố Tố, loại dễ bắt nạt! Ra đây!”

Trong phòng, bà ngoại Lạc Khê bằng ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy nghi vấn.

Lạc Khê cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Cô e là khó mà giấu nữa.

Bà ngoại khẽ run giọng hỏi:

 “Bên ngoài… là ai ?”

Lạc Khê im lặng lâu, cuối cùng mới thở một , đáp:

 “Là… Lạc Tố Tố.”

Nghe đến cái tên , bà cụ lập tức kích động, mắt sáng rực lên:

 “Khê Khê, con thật chứ? Thật sự là Tố Tố ?”

Lạc Khê bất lực ngẩng lên, nhẹ giọng:

 “Vâng, là cô .”

Bà ngoại run run định xuống giường:

“Để bà gặp nó…”

Lạc Khê vội vã ngăn :

 “Bà, cơ thể bà còn yếu lắm, bác sĩ dặn tuyệt đối xúc động mạnh. Để cháu gọi cô , bà đừng cử động nữa, ?”

Bàn tay bà run rẩy, nhưng thì gật đầu liên tục:

 “Được, … nhanh gọi nó , để bà gặp mặt nó một .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/6566.html.]

Lạc Khê đỡ bà xuống, đắp chăn cẩn thận, mới cửa.

Hai vệ sĩ vẫn chặn, thần sắc cảnh giác.

Lạc Khê khẽ với họ:

 “Cảm ơn hai . . vài lời với cô

66

Mắt Lạc Tố Tố đỏ rực, gắt gao chằm chằm Lạc Khê đang tới.

 Hai vệ sĩ bên cạnh vẫn cảnh giác cao độ, như thể chỉ cần Lạc Tố Tố chút động tác bất thường thì sẽ lập tức lao lên ngăn cản.

Lạc Khê dừng mặt cô , trầm giọng :

 “Đây là cuối cùng nhắc ý định tái hôn với Tống Mục Sâm. thèm để ý, tin là tùy cô, nhưng chỉ một thôi.”

Một bên, hình Tống Mục Sâm khẽ run lên.

Trên mặt Lạc Tố Tố lộ vẻ khinh miệt, rõ ràng tin.

Lạc Khê vẫn kiên nhẫn tiếp:

 “Người trong , chỉ là bà ngoại , mà cũng là bà ngoại ruột của cô. Bà đang bệnh nặng. Nếu trong lòng cô còn sót chút lương tâm, ít nhất cũng nên kiềm chế một chút… Bà gặp cô.”

Lạc Tố Tố khẽ hừ lạnh.

tại gặp một bà lão quê mùa chứ? Người đó thì liên quan gì đến ?

Lạc Khê thấy thái độ , trong lòng hiểu rõ thêm cũng vô ích. 

cô vẫn c.ắ.n răng sang Tống Mục Sâm phía , nghiêm túc đưa điều kiện với Lạc Tố Tố:

 “Chỉ cần cô chịu gặp bà một , chuyện đàng hoàng với bà, hứa với cô — từ hôm nay trở , sẽ bao giờ gặp Tống Mục Sâm nữa. thì .”

Câu rốt cuộc cũng chạm đến Lạc Tố Tố.

cũng hiểu, Lạc Khê xưa nay lời giữ lời.

Trong lòng Lạc Tố Tố rõ, từ ngày Tống Mục Sâm ly hôn với Lạc Khê, như biến thành một khác, lúc nào cũng do dự, thiếu dứt khoát. Nếu nhờ đứa bé trong bụng, e là cô chẳng giữ nổi bên cạnh.

Nếu Lạc Khê thực sự thể buông tay, thì chính là kết quả nhất.

cố gắng đè nén lửa giận, lạnh lùng hỏi:

“Cô chứ?”

Lạc Khê giơ tay thề:

“Nếu , thì c.h.ế.t yên, cả đời mãi mãi thể ngẩng đầu lên.”

Nghe , Lạc Tố Tố mới thở phào, nhấc chân định bước trong.

Lạc Khê giơ tay chặn .

“Cô còn gì nữa đây?” Lạc Tố Tố mất kiên nhẫn.

Lạc Khê thẳng mắt cô :

“Trước khi gặp bà, một điều kiện. Nếu cô đồng ý, sẽ giữ lời hứa.”

Lạc Tố Tố cau mày, nhưng vẫn hỏi:

“Điều kiện gì?”

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Bà đang bệnh nặng, tuyệt đối chịu nổi kích thích. Bà cô đến nên gặp. mặt bà, cô nhắc đến chuyện và Tống Mục Sâm ly hôn.”

“Dựa cái gì?” Lạc Tố Tố vui.

Lạc Khê lạnh giọng:

“Cô yên tâm, đợi khi nào bệnh bà định hơn, sẽ tự rõ sự thật. hiện tại, vì sức khỏe của bà, mong cô cùng giấu .”

Lạc Tố Tố trừng mắt cô, hất mạnh tay , hậm hực đáp:

“Biết , phiền phức!”

Nói xong, cô sải bước phòng bệnh.

Trong khi đó, Lạc Khê đối diện với Tống Mục Sâm.

Hắn vẫn c.h.ế.t lặng, như câu thề độc của cô chấn động, hồn.

Mãi đến khi Lạc Khê tiến gần, Tống Mục Sâm mới ngập ngừng hỏi:

“Vừa … tại em thề như ?”

Lạc Khê lạnh nhạt, dây dưa thêm:

“Những gì nãy, cũng thấy . Từ nay về , chúng còn liên quan gì đến nữa. Anh đừng đến tìm nữa.”

 

Loading...