Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 63+64

Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:39:10
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bất đắc dĩ, Tống Mục Sâm chỉ thể ngoài điện thoại.

Vừa tới cửa, trong ống vang lên giọng chói tai của Lạc Tố Tố:

“Anh Mục Sâm, chẳng chuyến bay buổi chiều ? Sao đến giờ vẫn về? Máy bay hạ cánh hơn hai tiếng , thế?”

Trong căn phòng yên ắng, dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng phóng đại vô cùng.

 Lạc Khê rõ từng chữ một.

Ngoài hành lang bệnh viện, Tống Mục Sâm một tay chống hông, nhẫn nhịn

 “Anh còn chút việc xử lý, em đừng chờ, lát nữa về.”

“Xử lý cái gì mà giờ ? Có gì quan trọng hơn em và đứa bé trong bụng chứ? Con cũng nhớ bố đó.”

Giọng nũng nịu bên đầu óc ong ong, đành dỗ dành:

 “Ngoan, thật sự bận. Chờ giải quyết xong việc, sẽ về ngay với em, ?”

Lạc Tố Tố vẫn cứng rắn truy hỏi, đang gì.

Cuối cùng, Tống Mục Sâm mất kiên nhẫn, buông một câu:

 “Chuyện công việc thôi, em cũng hiểu.”

Nói xong liền dập máy.

Vừa , liền đối diện với ánh mắt của Lạc Khê.

 Không đó từ bao giờ.

Hắn khựng , lúng túng bỏ điện thoại túi, cúi đầu:

“Chuyện lớn như bà phẫu thuật, em báo cho một tiếng?”

Lạc Khê lạnh lùng đáp:

“Chúng ly hôn . Người trong cũng chẳng còn liên quan gì tới . Ở đây cần , tới gì?”

Tống Mục Sâm nghẹn lời.

Hắn rõ, nhà của Lạc Khê giờ đây vốn còn quan hệ gì với .

  vẫn đến.

 Lỡ như bà cụ chuyện gì… sợ rằng Lạc Khê một sẽ chịu nổi.

Tiếng ho khan yếu ớt từ trong phòng vang , cả hai lập tức .

Bà ngoại mở mắt, ngơ ngác một hồi mới rõ Lạc Khê.

Cô vội bước tới, nắm lấy bàn tay gầy guộc:

 “Bà, cuối cùng bà cũng tỉnh . Không nữa , ca phẫu thuật thành công .”

Thuốc tê còn tan hết, bà cụ vẫn lơ mơ, chẳng nhiều.

 Chỉ khẽ đưa tay xoa đầu Lạc Khê, đủ sức để thêm gì cả.

Đêm xuống, khi hết t.h.u.ố.c tê, bà đau đến khó ngủ.

Thấy Lạc Khê lo lắng, bà vẫn cố gắng nén đau, miệng liên tục , đau”.

Cô siết chặt bàn tay bà, lo lắng tột độ.

Sau khi tiêm t.h.u.ố.c giảm đau, bà cụ mới chút sức để trò chuyện.

Ngoài việc dặn cô đừng lo, bà còn hỏi:

 “Còn Mục Sâm? Nó về ?”

Lạc Khê gật đầu, dối:

 “Vâng, bận việc nên cháu bảo về .”

Bà ngoại siết nhẹ tay cô, thở dài:

 “Thế mới đúng. Đàn ông vất vả, còn gánh vác gia đình. Cho nên, bình thường đừng khó nó nữa.”

“Con .” — Lạc Khê cúi đầu, giọng nhỏ.

Ánh mắt bà cụ trân trân lên ngọn đèn trần, khẽ thở dài:

 “Tưởng luôn chứ, ai ngờ Diêm Vương chịu nhận. Khê Khê , bà còn một nguyện vọng…”

“Bà cứ , con đây.”

Giọng bà run run:

“Bà khi chết, thể gặp một … Tố Tố.”

Lạc Khê c.h.ế.t lặng.

Rốt cuộc, Lạc Tố Tố mới là cháu ruột.

 Từ lúc hai đứa trao nhầm, bà từng gặp Tố Tố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/6364.html.]

Dù bà nuôi dưỡng Lạc Khê như cháu ruột, nhưng trong lòng, vẫn còn một ruột thịt từng xuất hiện…

64

Không Lạc Khê đồng ý với nguyện vọng của bà, mà là nghĩ đến Lạc Tố Tố và Tống Mục Sâm… trong lòng cô liền rối bời.

Thấy , bà ngoại nắm tay an ủi:

 “Khê Khê, con đừng nghĩ nhiều. Dù thế nào nữa, con vẫn mãi mãi là cháu gái của bà, chuyện bao giờ đổi.”

Lạc Khê tất nhiên hiểu điều đó.

  liệu Lạc Tố Tố chịu đến gặp thì là chuyện khác.

Cuối cùng, cô chỉ thể gật đầu:

 “Chuyện … để con nhờ bố ruột giúp. Con sẽ cố gắng đưa cô tới gặp bà một .”

“Được, .” Bà cụ xong, tinh thần lập tức phấn chấn hơn hẳn.

Ba ngày .

Lạc Khê mua món cánh gà nếp mà bà thích nhất, mang về bệnh viện.

Chưa kịp phòng, cô thấy cảnh tượng bên trong — Tống Mục Sâm đang ở đó.

Hắn thuê cả hộ lý chuyên nghiệp, phụ cô chăm sóc bà.

Lúc , hộ lý đang múc canh gà từ hộp giữ nhiệt, đưa cho bà cụ.

Bà ngoại hiền, mắt nheo thành vệt:

 “Mục Sâm , nếu con bận thì đừng cứ chạy tới đây. Khê Khê chăm bà chu đáo , bà .”

Bà thật lòng vui mừng khi thấy “cháu gái” và “cháu rể” hòa thuận thế .

đối với Lạc Khê, cảnh tượng đó chẳng khác nào đổ dầu lửa.

Trước mặt bà, cô kìm nén gì, chỉ lạnh giọng bảo Tống Mục Sâm:

 “Tống Mục Sâm, ngoài, chuyện .”

Nụ mặt cứng , nhưng vẫn theo.

Lạc Khê đóng cửa phòng bệnh, mới sang:

 “Tống Mục Sâm, thật sự hiểu lời ? với còn gì nữa. Bà cũng cần chăm sóc. Anh thể đừng xuất hiện mặt mãi thế ? Rất phiền!”

Trong mắt Tống Mục Sâm lóe lên vẻ hối hận khó giấu.

  vẫn gượng gạo:

“Lạc Khê, em hiểu, chỉ đang giúp em thôi.”

cần! bao nhiêu ? Tống Mục Sâm, rốt cuộc thế nào?

Người ép ly hôn là , giờ cứ dây dưa dứt cũng là . Anh rốt cuộc cái gì?”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Nét mặt Tống Mục Sâm đau khổ, môi mấp máy.

Hắn hối hận, tái hôn.

dám.

Lúc cảm xúc của Lạc Khê đang dâng cao, sợ sẽ chỉ khiến cô căm ghét thêm.

Hắn chỉ siết chặt cổ tay cô, giọng run rẩy:

“Lạc Khê… chẳng lẽ em thật sự hiểu lòng ?”

Hắn kéo mạnh, định ôm cô ngực.

Lạc Khê như bỏng, liều mạng giãy giụa. Anh càng kéo, cô càng chống cự. Chỉ còn thiếu một bước nữa, thốt hai chữ “tái hôn”.

lúc , tiếng giày cao gót dồn dập vang lên.

Chưa kịp , giọng the thé chói tai truyền đến lưng:

“Tống Mục Sâm! Quả nhiên lừa ! Không đang ở công ty ?”

Cả Lạc Khê lẫn Tống Mục Sâm đều c.h.ế.t lặng.

 Khi xoay , Lạc Tố Tố xông tới, túi xách trong tay giáng thẳng n.g.ự.c Tống Mục Sâm.

Cảnh tượng ồn ào khiến cả hành lang bệnh viện đều dồn ánh mắt sang.

Tống Mục Sâm vội vàng giữ chặt Lạc Tố Tố lòng, cố ngăn cô .

giữ tay chân, thì miệng cô vẫn độc địa ngừng.

gào lên như kẻ điên:

 “Lạc Khê! Đồ đàn bà đê tiện! ngay cô vẫn hết hy vọng! 

Anh là đàn ông của ! Cô cứ bám riết lấy gì? Cô tưởng thế thì sẽ với cô ? Nằm mơ ! Chúng còn cả con ! Cô tỉnh !”

 

Loading...