Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 57+58

Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:38:15
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Khê c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ.

 Nếu là đây, lẽ cô còn thể mở miệng với Tống Mục Sâm.

ghét chuyện cô nhắc đến tiền, nhưng dù Lạc Khê cũng là vợ . Vì sĩ diện, thường từ chối.

 Huống hồ, hai trăm nghìn tệ với nhà họ Tống chẳng thấm .

giờ thì khác.

 Cô và Tống Mục Sâm ly hôn, thể còn mặt mũi xin ?

Bà ngoại đây cũng dặn dặn :

 “Cái già sớm muộn gì cũng thôi, tuyệt đối xin nhà họ Tống tiền chữa bệnh. Con gái mà cứ đưa tay xin tiền nhà chồng, sớm muộn cũng coi thường…”

Cả đời bà ngoại sống kiên cường, độc lập, thể chấp nhận cảnh trở thành gánh nặng cho cháu gái.

 Thà chữa, chứ liên lụy đến Khê Khê.

Bác sĩ Nhậm rời , để Lạc Khê c.h.ế.t lặng ngoài hành lang, tràn ngập bất lực.

Khương Niệm cô lo lắng:

 “Lạc Khê, đừng quá căng thẳng. Trong thẻ của còn hơn hai chục nghìn, phần còn chúng sẽ cùng nghĩ cách. Giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho bà.”

Lạc Khê ngơ ngác gật đầu.

Chẳng mấy chốc, bà ngoại tỉnh .

Cô cùng Khương Niệm phòng ICU, bà yếu ớt giường, nước mắt Lạc Khê tuôn ào ạt.

Bà ngoại cố gắng đưa tay lên, cô vội vàng nắm chặt.

Giọng bà run run:

 “Khê Khê, đừng …”

Cô nghẹn ngào lau nước mắt:

 “Vâng, con . Con lời bà, .”

càng , nước mắt càng chảy nhiều hơn, cách nào kìm .

 Cô úp mặt lòng bàn tay gầy guộc của bà, nấc thành tiếng.

 Khương Niệm bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.

Đợi đến khi Lạc Khê bình tĩnh hơn, bà ngoại mới khẽ xoa đầu cô:

 “Bà con đau lòng. ai mà tránh cái chết. Bà sống tới từng tuổi, cũng coi như đủ …”

Lạc Khê vội cắt lời, kiên định :

 “Không, bác sĩ thể phẫu thuật. Bà sẽ hết.”

Bà ngoại yếu ớt :

 “Hà, đừng phí tiền oan uổng . Có cứu sống, bà cũng chỉ thành gánh nặng cho con…”

“Bà, xin bà đừng thế.” – Lạc Khê rơi nước mắt.

Thấy cháu đến nghẹn, bà đổi chủ đề:

 “Mục Sâm ? Sao nó cùng con?”

Trong tình cảnh , Lạc Khê nào dám thật chuyện ly hôn.

 Cô c.ắ.n răng dối:

 “À, vốn dĩ định , nhưng công ty việc gấp nên giữ …”

Khương Niệm liếc cô, gì.

Bà ngoại gật gù:

 “Bà nó bận. Chỉ cần hai đứa con sống yên , bà cũng yên tâm.”

“Vâng. Bọn con . Anh còn sẽ sắp xếp thời gian đến thăm bà sớm thôi.”

Nói xong, bà ngoại mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khương Niệm kéo Lạc Khê ngoài:

 “Sao giấu bà? Tống Mục Sâm chắc chắn bao giờ tới. Nếu bà hỏi , định ?”

Lạc Khê cúi mắt, giọng khàn khàn:

 “Bà chịu nổi sự thật , nên tớ chỉ thể giấu. Giờ việc quan trọng là xoay tiền càng sớm càng , ca phẫu thuật thể trì hoãn. 

Mình còn định đưa bà lên bệnh viện thành phố điều trị, chỗ đó chuyên gia, cơ hội lớn hơn.”

Khương Niệm im lặng gật đầu:

 “Cậu đúng. Ở thành phố điều kiện hơn nhiều.”

Một lúc , cô thêm:

 “Vậy chăm bà . Tớ về , lo tìm giúp chuyển bà lên thành phố. Còn chuyện tiền nong… để tớ cùng nghĩ cách.”

58

“Khương Niệm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/5758.html.]

Lạc Khê gì, chỉ mỉm trấn an:

“Đừng lo, tớ mà.”

Nói xong liền xoay rời .

Hành lang bệnh viện huyện vắng lặng.

 Lạc Khê suốt cả buổi chiều, chẳng uống một ngụm nước.

Trong phòng ICU, bà ngoại vẫn hôn mê.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Cô cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi, bất ngờ một tập giấy rơi xuống đất.

Cúi nhặt lên, Lạc Khê mới nhận đó là bản hợp đồng mà Triệu Mộ Vân đưa cho cô lúc chiều.

Cô mở , lướt mắt qua.

Nội dung càng xem càng kỳ lạ, lông mày cô nhíu chặt.

 Ý đại khái của hợp đồng: cô sinh đứa bé trong bụng, đó quyền nuôi dưỡng thuộc về phía nam, đổi cô sẽ nhận một khoản tiền khổng lồ.

Lạc Khê sững sờ.

Mình con trong bụng?

ánh mắt vẫn dừng nơi dãy hợp đồng.

Cô bật chua chát.

 Có thể dễ dàng bỏ hàng chục triệu để gì thì .

 Còn cô, ngay cả 200 nghìn để cứu mạng bà ngoại cũng lo nổi.

Từ tới giờ, Lạc Khê bao giờ than trách phận bất công.

  khoảnh khắc , cô ước gì trong bụng thật sự đứa bé như trong hợp đồng.

 Như thế, cô chẳng tuyệt vọng xoay xở từng đồng cho ca phẫu thuật .

Nghĩ thôi, cô vẫn gấp hợp đồng , thản nhiên ném thùng rác, về phía phòng trực bác sĩ.

Trong phòng, bác sĩ Nhậm thấy mặt cô tái nhợt, bèn rót một cốc nước nóng đưa cho:

“Cô uống chút .”

Lạc Khê khẽ gật đầu cảm ơn, uống một ngụm :

 “Bác sĩ Nhậm, chuyển bà lên bệnh viện thành phố.”

Ông gật đầu:

 “, như an hơn. chuẩn tâm lý, chi phí ở thành phố chắc chắn cao hơn. Giờ quan trọng nhất vẫn là cô nhanh chóng lo đủ tiền. Trì hoãn càng lâu, tình trạng của bà càng nguy hiểm.”

Cách ông là uyển chuyển lắm .

“Vâng, hiểu. Cảm ơn bác sĩ.”

Ra khỏi phòng trực, Lạc Khê do dự lâu. Cuối cùng, cô vẫn quyết định gọi cho Tống Mục Sâm.

 Cô chẳng còn lựa chọn nào khác. Dù thế nào, vẫn tìm cách gom đủ tiền phẫu thuật cho bà.

 Có lẽ, sẽ vì tình nghĩa xưa mà giúp cô một .

khi mở điện thoại, cô bỗng phát hiện rõ những con màn hình.

Cơ thể chao đảo, cô vội bám lấy tay nắm cửa phòng trực.

 Bụng quặn thắt, đầu nặng trĩu, thứ cuồng.

 Tầm mắt ngày càng mờ

Giữa lúc đó, một bóng áo blouse trắng xuất hiện.

“Lạc tiểu thư…”

Cô ngất xỉu, may mắn bác sĩ Nhậm từ trong phòng trực chạy đỡ kịp.

Khi tỉnh , Lạc Khê trong phòng cấp cứu.

 Cả rã rời, sắc mặt xám ngoét.

Cô ngơ ngác trần nhà trắng toát, mất một lúc lâu mới nhận đang ở .

Thấy cô mở mắt, bác sĩ Nhậm bước đến.

Lạc Khê cố gắng gượng dậy, giọng yếu ớt:

 “ ?”

Ông hiệu cho cô xuống, cúi , ôn hòa :

 “Cô thấy khá hơn ?”

Lạc Khê gật đầu máy móc, vẫn hiểu chuyện gì xảy .

Bác sĩ Nhậm cô, chậm rãi tiếp:

 “Chẳng lẽ cô ? … Cô đang mang thai.”

 

Loading...