Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 51-54
Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:37:25
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ Lục uống t.h.u.ố.c xong, mí mắt nặng trĩu.
Nghe hầu khẽ bên tai:
“Lão gia, Tứ thiếu gia đến .”
Trong hàng cháu chắt, Lục Lăng Tiêu xếp thứ tư.
Nhà họ Lục vốn đông đúc phức tạp: ông cụ cả đời cưới bốn bà vợ, sinh bốn trai hai gái, con cháu đời càng nhiều kể xiết.
Tranh chấp giữa các phòng từ bao năm nay từng dừng .
Giờ bệnh tình của ông cụ ngày một , bề ngoài các phòng còn tỏ vẻ hòa thuận, nhưng lưng toan tính ngấm ngầm từng bước.
Ông cụ tuy tuổi cao sức yếu, nhưng đầu óc vẫn tinh tường.
Nghe nhắc đến Lục Lăng Tiêu, ông mới chậm rãi mở mắt.
Lục Lăng Tiêu bước tới giường bệnh, lặng lẽ đối diện ánh mắt già nua .
Ông cụ gầy gò đến chỉ còn da bọc xương, trong đôi mắt vẩn đục tích tụ một luồng tử khí cạn khô.
“Con đến ?”
Lục Lăng Tiêu khẽ gật, kéo ghế xuống bên cạnh, hai tay đặt đầu gối.
Ông cụ dặn hầu:
“Được , ngoài .”
Người hầu bưng bát t.h.u.ố.c lặng lẽ lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai ông cháu, cùng tiếng máy điều hòa rì rì vang đều.
Tháng sáu oi nóng, nhưng trong phòng bật chế độ sưởi. Ông cụ lạnh buốt đến độ sưởi ngay giữa hè.
Im lặng thật lâu, ông mới khẽ cất giọng:
“Đám ngoài … đều đang nhăm nhe chỗ di sản còn sót của , ?”
Lục Lăng Tiêu mặt đổi sắc:
“ .”
Nghe thế, ông cụ khẽ , yếu ớt đầu:
“Còn con thì ?”
Khóe môi Lục Lăng Tiêu cũng nhếch nhẹ:
“Con cũng .”
“Ha… ! Ta thích cái sự thẳng thắn . Còn hơn mấy kẻ giả nhân giả nghĩa ngoài . Chẳng ai thực lòng quan tâm , tất cả chỉ đợi xem bao giờ tắt thở.”
Lục Lăng Tiêu im lặng. là sự thật, chẳng cần biện minh.
Cả đời tung hoành thương trường, ông cụ dễ lừa. Người giả dối thành thật, một ánh mắt là đủ thấu.
Ông cụ run run đưa bàn tay khô gầy đầy đốm đồi mồi, định nắm lấy tay cháu.
Lục Lăng Tiêu liền cúi xuống đỡ lấy.
Ông khàn giọng:
“Bố con kể chuyện Tôn Tư Ninh. Con bé kết cục bi thảm, nhưng cũng coi như một lời cảnh tỉnh dành cho con.”
“Vâng.” Lục Lăng Tiêu đáp ngắn gọn.
“Cho nên… bây giờ lo nhất chính là con. Tổ quy nhà họ Lục từ xưa đến nay đều luật, di sản chia đều cho con cháu. Người ở phòng Nhị vốn ít, chúng định chặn hết đường lui của con…”
Ông cụ thở dốc, Lục Lăng Tiêu siết chặt bàn tay ông để truyền thêm lực.
“Ta e chẳng còn sống bao lâu nữa. Con sẵn sàng tâm lý. Giờ quyền quyết định trong tập đoàn trong tay con, tất cả đều dòm ngó.
Theo quy củ, thể thiên vị quá cho con. Mà mấy con… đều chẳng hạng dễ đối phó.”
“Con .”
Ông cụ nhắm mắt, thoáng chốc tưởng chừng như hôn mê.
Lục Lăng Tiêu vẫn lặng lẽ đợi.
Vài phút , ông mở mắt nữa, lên trần, thì thào:
“Kỳ thực, ngày giao quyền quyết sách cho con và Hằng Bách, trong lòng phân vân nhiều.
Để một con đối đầu với cả công ty, con thế đơn lực mỏng, mà giúp nổi… Giá như con một đứa con…”
Câu bỏ lửng, thở ông cụ yếu dần, chẳng còn sức để tiếp tục.
Lục Lăng Tiêu khẽ đặt bàn tay già nua trong chăn, kéo chăn đắp kín, dậy rời .
Lục Lăng Tiêu trở phòng khách, cả Lục Chinh Vinh liền bật dậy từ sofa.
Hắn hỏi thẳng:
“Em Tứ, ông nội gì với ?”
Lục Lăng Tiêu liếc mắt trai, chẳng đáp, chỉ lặng lẽ bước thẳng về phía cửa.
Lục Chinh Vinh giận dữ gầm lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/51-54.html.]
“Cậu thái độ gì thế hả? là cả, đang hỏi đấy!”
Bước chân Lục Lăng Tiêu khựng . Một tay đút túi, chậm rãi đầu, khóe môi nhếch mỉa:
“Anh cả thật sự nghĩ sẽ thật cho ?”
Một câu đ.á.n.h thẳng chỗ hiểm khiến Lục Chinh Vinh nghẹn họng, c.h.ế.t trân.
Lục Lăng Tiêu nhạt:
“Thế thì hỏi câu đó để gì?”
Nói , ánh mắt lướt qua một vòng đám trong phòng khách, xoay rời .
“Chú hai, chú xem nó…”
Lục Chinh Vinh tức tối sang tố cáo với Lục Trấn Vũ.
Lục Trấn Vũ vốn phiền muộn, sắc mặt càng thêm trầm, chỉ gượng gạo xua tay:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Thôi, tính nó vốn thế, con việc gì so đo?”
Lục Chinh Vinh cảm giác như dồn hết sức mà nện bông gòn, đau bất lực.
Đành hậm hực xuống sofa, trong lòng c.h.ử.i thầm:
Cái lão già còn tắt thở? Còn định chống chọi đến bao giờ nữa?
…
6 giờ chiều.
Lạc Khê bước quán cà phê Sen Lộc theo đúng hẹn.
Từ ngoài cửa kính, cô thấy một dáng mặc đồ đen sẵn bên trong.
Triệu Mộ Vân vận một bộ âu phục công sở đen, ngoài bốn mươi, gương mặt nghiêm nghị nhưng chăm chút kỹ càng, làn da gần như lộ dấu vết tuổi tác.
Vừa thấy Lạc Khê, bà lập tức đặt tách cà phê xuống, dậy chào:
“Xin chào Lạc tiểu thư, là Triệu Mộ Vân.”
Thực , ngay khoảnh khắc thấy Lạc Khê, Triệu Mộ Vân sững sờ.
Vẻ của Lạc Khê vượt xa ngoài tưởng tượng của bà, thậm chí hề thua kém vị “Chuẩn Lục phu nhân” nay thành thực vật.
Hơn nữa, khí chất nho nhã toát từ Lạc Khê càng giống như nuôi dưỡng từ khuê các.
Hai bắt tay xong, Triệu Mộ Vân mời cô xuống đối diện.
Lạc Khê đặt túi sang một bên, mở lời:
“Cô Triệu gấp gáp gặp , rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Triệu Mộ Vân trả lời ngay.
Bà cúi xuống, rút từ cặp công văn một tập hợp đồng, đặt lên bàn.
Trên trang bìa, bốn chữ “Thỏa thuận Bảo mật” nổi bật đập ngay mắt Lạc Khê.
“Đây là gì?” cô cau mày hỏi.
Triệu Mộ Vân đẩy tài liệu về phía cô, trầm giọng:
“Đây là tài liệu Tổng giám đốc Lục ủy thác đưa đến. Liên quan đến… đứa con giữa cô và ngài —”
Chưa dứt lời, điện thoại Lạc Khê đột ngột reo vang.
Ngó xuống màn hình, cô thấy cuộc gọi từ bệnh viện nơi bà ngoại điều trị.
Không gián đoạn câu chuyện, Lạc Khê bấm từ chối, ngẩng đầu :
“Xin , mời cô tiếp tục.”
Thế nhưng điện thoại rung lên nữa.
Triệu Mộ Vân khẽ :
“Không , cô cứ .”
Liên tiếp hai cuộc gọi gấp gáp khiến Lạc Khê khỏi lo lắng.
Cô đành dậy, nhanh:
“Xin cô chờ một chút.”
“Vâng, cô cứ tự nhiên.”
Lạc Khê một góc, bắt máy.
Đầu dây bên , giọng một đàn ông vang lên:
“Xin hỏi, đây cô Lạc ? là Nhậm Mẫn, bác sĩ điều trị chính của bà Thúy Bình.”
Lạc Khê lập tức căng thẳng:
“Chào bác sĩ Nhậm, là ông. Giờ gọi cho , bệnh tình của bà ngoại đổi ?”
Bác sĩ Nhậm :
“ . Bà Lư từ tối qua đột ngột sốt cao, suốt cả đêm hạ. Hiện tại tình trạng vô cùng nguy kịch. Xin cô lập tức tới bệnh viện, chúng cần bàn bạc trực tiếp với cô về hướng điều trị tiếp theo.”