Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 37+38

Cập nhật lúc: 2025-09-25 09:34:43
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

37

Nhân viên lễ tân dường như cũng nhận giọng điệu của Lục Lăng Tiêu đúng, lắp bắp:

 “Cô… cô đặt tiền xuống luôn, mới đến năm phút.”

Lục Lăng Tiêu trả điện thoại cho Mục Vân, lập tức sải bước khỏi văn phòng.

Anh bước khỏi thang máy, nhân viên lễ tân vội chạy tới:

 “Lục tổng…”

“Cô bao lâu ?”

Khí thế bức cùng giọng điệu nghiêm lạnh của khiến cô lễ tân hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, cứ ngỡ sai chuyện gì.

Cô lí nhí đáp:

“Vừa mới thôi, đến năm phút.”

Lục Lăng Tiêu thêm lời nào, sải bước thẳng ngoài cổng tập đoàn ZR.

ngoài công ty, chẳng thấy bóng dáng cô .

Trước cổng, vài chiếc taxi đang đỗ, đây là cảnh tượng quen thuộc giờ tan ca – nhân viên thường đặt xe đợi sẵn.

Thế nhưng, Lục Lăng Tiêu một vòng, vẫn thấy phụ nữ tên Lạc Khê.

Xe cộ ngoài đường nườm nượp, tấp nập, cô như thể bốc khỏi thế giới .

Anh siết chặt tay, tiếp tục thêm vài bước về phía .

lúc đó —

Lạc Khê khom lưng nhặt cây bút rơi đất, dậy thì một chiếc taxi chắn ngang tầm , và thế là… hai chỉ cách vài mét, nhưng lặng lẽ lướt qua đời .

Lục Lăng Tiêu thẳng về phía .

Còn Lạc Khê mở cửa xe, ghế .

Cửa xe “cạch” một tiếng đóng , cô khẽ :

“Bác tài, phiền chở đến Lệ Cảnh Loan.”

“Được . Có cần bật điều hòa ?”

Tháng Sáu mới bắt đầu, nhưng trời oi ả. Tài xế quen hỏi han để điều chỉnh cho khách.

Lạc Khê khẽ gật:

“Vâng, bật giúp .”

Tiếng động cơ khởi động, cửa kính xe từ từ kéo lên.

Cô cúi đầu lấy tai từ trong túi, vén tóc , cắm tai tai — và đúng khoảnh khắc , chiếc taxi lướt qua, gần như sát bên Lục Lăng Tiêu.

Anh đầu, nhưng kịp thấy gì cả.

Tại một hội sở tư nhân.

Thấy hai vạn tệ đặt bàn, gương mặt Lục Lăng Tiêu u ám.

Ngược , Thẩm Dực Quân đến run cả , vỗ đùi ngớt:

 “Ha ha ha… ngộ nhỡ… ngộ nhỡ cô đưa cái … tiền vất vả thì ? Ha ha ha… tuy động tay động chân gì, nhưng cũng… cũng góp phần chứ, chẳng bỏ ít… tinh lực ? Ha ha ha… nên cô trả ‘thù lao’ cho đó! Hai vạn tệ cơ đấy…”

Lục Lăng Tiêu lạnh mặt:

“Nghe buồn lắm ?”

Thẩm Dực Quân đến nỗi thở , một lúc lâu mới ngừng , xoa xoa đùi:

“Nói thật, càng ngày càng gặp cô gái . Một phụ nữ thể khiến – Lục Lăng Tiêu – xoay vòng vòng, chắc chắn thường. thật sự tò mò, rốt cuộc cô là ai.”

Thẩm Dực Quân sảng khoái, còn Lục Lăng Tiêu thì tức giận đến nghiến răng.

Hai vạn tệ mà “mua” gen của ? Cô lấy gan ở ?

mà,” Thẩm Dực Quân nghiêng , nghiêm túc hơn một chút, “ cũng , đáng lẽ tìm từ sớm mới đúng. 

Sao đến giờ vẫn động tĩnh gì? Đâu phong cách việc của , Lục tổng . Chỉ là tìm một phụ nữ thôi, gì khó?”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lục Lăng Tiêu im lặng hồi lâu, mới khẽ :

“Không khó. Chỉ là… vẫn còn đang do dự.”

“Do dự gì cơ?”

“Đứa bé đó…”

Lục Lăng Tiêu tìm Lạc Khê, dễ như trở bàn tay. vẫn thật sự tay.

Bởi vì trong lòng vẫn nghĩ thông —

 Đứa bé , rốt cuộc… nên giữ .

38

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/3738.html.]

Ngày tháng của lão gia Lục chẳng còn bao nhiêu.

 Đứa bé , đối với ông mà , xuất hiện đúng là quá đúng lúc.

nếu để Lạc Khê sinh con, thì liệu cô ngoan ngoãn giao đứa bé cho dễ dàng như ?

Chẳng lẽ thật sự theo lời Thẩm Dực Quân , chờ đến khi đứa bé chào đời dựng một vụ “tai nạn” để mang nó ?

Cách đó… quá tàn nhẫn.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ tới việc liên tục phụ nữ dắt mũi, Lục Lăng Tiêu nổi trận lôi đình.

Nín nhịn một , càng nghĩ càng tức; lùi một bước, răng nghiến kèn kẹt.

Trả tiền xong, Lạc Khê thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tối, cô và Khương Niệm chỉ ăn qua loa một bát mì. 

Ăn xong, Khương Niệm chui phòng, vùi đầu đống tài liệu ôn thi công chức.

Theo lời Khương Niệm thì: “Đậu biên chế thì dễ lấy chồng hơn.”

Lạc Khê hiểu rõ, với gia thế của Khương Niệm, chuyện lấy chồng vốn chẳng vấn đề.

Chẳng mấy chốc, Khương Niệm bước , vẻ mặt bực bội.

Trên tay cô cầm điện thoại, đưa cho Lạc Khê:

 “Bạn của Tống Mục Sâm gọi tới, là tìm . Tớ bảo , thế mà cứ gọi tới tấp, phiền c.h.ế.t .”

Sợ ảnh hưởng đến việc học của bạn, Lạc Khê chỉ đành nhận lấy.

“A lô?”

“Chị dâu, là Trần Tiêu đây.”

Trần Tiêu là bạn nối khố của Tống Mục Sâm, điển hình của loại công tử ăn chơi, một giuộc với Tống Mục Sâm. 

Cả hai kẻ tám lạng, nửa cân, gây chuyện còn thường xuyên che giấu cho

Lạc Khê bao giờ ưa nổi .

“Điện thoại của chị cứ tắt máy, gọi mãi . chỉ còn cách gọi sang máy của cô Giang. Tống ca uống say , bây giờ cứ đòi gặp chị… bọn khuyên thế nào cũng .”

Trong điện thoại vang lên tiếng Tống Mục Sâm tranh giành điện thoại, ồn ào chịu nổi.

Cái tiếng “chị dâu” khiến tim Lạc Khê nhói buốt, cảm xúc cuộn trào. cô vẫn dứt khoát :

 “ còn là chị dâu của nữa. và Tống Mục Sâm ly hôn .”

Đầu dây bên im lặng vài giây, hiển nhiên Trần Tiêu hề chuyện .

mà Tống ca —”

Hắn còn hết câu, điện thoại Tống Mục Sâm giật lấy.

Đầu bên vang lên tiếng loạng choạng của say, mãi đến khi mệt mới dừng :

“Lạc Khê, em đến đón .”

“Anh say . cho dù cần đón, cũng nên gọi cho .”

Ý tứ quá rõ ràng — bây giờ nên gọi cho Lạc Tố Tố, vì cô mới là “chính chủ”.

Tống Mục Sâm khựng , im lặng một chốc, lẽ mới sực nhớ Lạc Khê chẳng còn là vợ .

ngay đó, hậm hực:

 “Anh chỉ gọi em. Em đến ?”

“Không .” Giọng Lạc Khê cứng rắn.

Không ngờ Tống Mục Sâm liền đe dọa:

 “Tốt nhất em nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu em đến, sẽ đốt cuốn bản thảo của ba em ngay mặt .”

“Tống Mục Sâm! Anh thật sự vô liêm sỉ!”

Bố nuôi của Lạc Khê khi còn sống từng là giáo viên mỹ thuật ở huyện.

Cuốn bản thảo đó là kỷ vật duy nhất ông để cho cô.

 Ngày rời khỏi nhà họ Tống quá vội vã, cô kịp mang theo.

Chưa kịp để Lạc Khê trả lời, điện thoại Tống Mục Sâm cúp máy.

Vài giây , di động của Khương Niệm vang lên tiếng báo tin nhắn.

Là Trần Tiêu gửi qua WeChat — một tấm ảnh.

Lạc Khê mở , run bần bật vì tức giận.

Quả nhiên, trong ảnh, Tống Mục Sâm đang cầm cuốn bản thảo bằng tay trái, tay là chiếc bật lửa bật lửa xanh lòe loẹt.

Ngay đó, thêm một tin nhắn nữa:

【Cho em nửa tiếng. Không tới, sẽ đốt ngay.】

“Đồ thần kinh!” Lạc Khê nghiến răng, ném điện thoại xuống, nhưng cuối cùng vẫn buộc cầm túi xách, lao ngoài.

 

Loading...