Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 363-364

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:21:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

363

“Bốn năm rưỡi qua, cô ? Đã gì? Năm đó dứt khoát như , bây giờ tại còn ?”

Giọng Lục Lăng Tiêu trầm, ngữ điệu cũng chậm, một loạt câu hỏi đưa hề gấp gáp.

Lạc Khê giữ im lặng.

Rất lâu , cô khẽ mở đôi môi son, một câu: “Xuất ngoại.”

Lục Lăng Tiêu khẩy một tiếng, đầy vẻ mỉa mai.

Thì cô vẫn như xưa, miệng đầy dối trá, chẳng lấy một lời thật lòng nào khác so với .

Khoảng thời gian Lạc Khê rời , Lục Lăng Tiêu cử tìm, cũng nhận tin cô nước ngoài, thậm chí tiếc giá tìm kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của cô.

Hoàn hồ sơ xuất cảnh nào, điều đó chứng tỏ lúc đó cô vẫn ở trong nước.

rằng, Lạc Khê hề dối.

Khoảng thời gian đó, Lạc Khê thực sự nước ngoài, mà giấu kín.

thực hiện lời hứa của , sinh đứa bé rõ lai lịch

những chuyện , chẳng lẽ cô cũng thú nhận với Lục Lăng Tiêu ?

Bây giờ, còn cần thiết nữa .

Cô và Lục Lăng Tiêu vạch rõ ranh giới, , e rằng cũng sẽ còn bất kỳ liên quan nào.

Tiếng khẩy của Lục Lăng Tiêu đ.â.m thấu lòng tự trọng ít ỏi còn sót của Lạc Khê.

Cô cúi gằm mặt, còn thẳng .

Lục Lăng Tiêu chằm chằm cô một lúc, thấy cô gì nữa, liền khởi động động cơ xe.

Sự tức giận trong hành động của , Lạc Khê thể cảm nhận .

Những lời sỉ nhục , Lục Lăng Tiêu giữ đầy trong bụng, nhưng đến bên miệng, vẫn nuốt ngược .

Chiếc xe của Lục Lăng Tiêu chậm rãi lăn bánh, như một con dã thú đang ẩn trong đêm khuya bắt đầu chuyển động.

“Cô họ Lạc?”

Giọng Lục Lăng Tiêu vang lên.

Lạc Khê ngẩng đầu, mơ hồ.

thấy là biểu cảm càng thêm châm biếm của Lục Lăng Tiêu.

Lạc Khê thực sự hiểu, cô họ Lạc thì đắc tội gì với .

Ngay đó, Lục Lăng Tiêu lái xe, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Cùng với làn khói màu xanh nhạt thoát từ miệng và mũi , : “Cô cô họ Tây ?”

bao giờ .”

Lạc Khê phản bác kích động.

từng giấu tên họ của , ngay cả trong quá khứ, dù cô từng một đoạn hôn nhân…

Lục Lăng Tiêu luôn gọi cô là “Khê Khê”, trong mắt Lạc Khê, chẳng qua đó chỉ là cách gọi biểu lộ sự mật giữa các cặp tình nhân, cô lúc nào họ Tây?

Về điểm , Lục Lăng Tiêu cũng so đo nữa.

Bây giờ so đo còn ý nghĩa gì?

Suốt quãng đường còn , hai với lời nào.

...

Đến cổng khu chung cư nhà Lạc Khê, Lạc Khê mở cửa xe, chạy trốn khỏi xe như bay, thậm chí còn kịp một lời cảm ơn.

Gió lạnh thổi mái tóc dài cô tung bay, Lục Lăng Tiêu chằm chằm bóng lưng cô, cho đến khi biến mất .

Lạc Khê một nữa biến mất khỏi mặt , giống hệt 4 năm , hề ngoảnh đầu .

Lục Lăng Tiêu rút một điếu t.h.u.ố.c từ hộp, ngậm miệng, cúi đầu châm lửa.

Trong đầu liên tục lặp một chuyện.

tên là Lạc Khê.

thật sự tên là Lạc Khê.

Quá mức nực !

Mãi đến hôm nay, mới tên thật của cô.

Lục Lăng Tiêu khỏi nhạo chính , đoạn quá khứ giữa và cô, rốt cuộc tính là gì?

...

Lục Hữu Hành uống thuốc, hạ sốt nhanh.

Cậu bé hề ngủ, chờ bố về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/363-364.html.]

Cho đến khi thấy tiếng đóng cửa ở phòng khách tầng một vang lên, chân trần chạy , mở miệng hỏi ngay: “Bố, cô giáo Lạc ?”

Thằng bé lo lắng đến c.h.ế.t, sợ cô giáo Lạc sẽ bố dọa mà còn với bé nữa.

Lục Lăng Tiêu nâng mí mắt, liếc lên cầu thang một cái, để ý đến .

364

Thấy bố trả lời, chạy rầm rập xuống cầu thang, đuổi theo Lục Lăng Tiêu hỏi: 

“Tại bố trả lời con? Bố mắng cô , bố như , con là bạn trai cô giáo Lạc, con bảo vệ cô …”

Lục Lăng Tiêu dừng bước, đầu xuống nó.

“Bạn trai?”

Lục Hữu Hành hiểu, đó là trọng tâm, tại bố nó luôn phân biệt chính phụ?

Điều nó là, phép bắt nạt cô giáo Lạc!

, con là con trai, đương nhiên là bạn trai cô , chứ là gì?”

Lục Lăng Tiêu khẩy một tiếng.

Thằng nhóc con, suy nghĩ cũng quá nhiều .

Lục Hữu Hành đầu tiên thể hiện sự khiêm nhường mặt bố, thậm chí chuẩn tinh thần bỏ nhà .

Chỉ cần bố dám , cho học lớp cô giáo Lạc nữa, sẽ dám tự mất tích!

“Bố đưa cô về nhà , mắng cô .” Lục Lăng Tiêu .

Lục Hữu Hành thể tin nổi, đôi mắt to chớp chớp, ngây ngốc nên lời.

Lục Lăng Tiêu bé quấn quýt đến phiền, hỏi ngược : “Sao con còn ngủ?”

Lục Hữu Hành chột , khép miệng nhỏ .

Ánh mắt hung hăng ban nãy, cũng trở nên sợ sệt ngay lập tức.

Cậu suy nghĩ một chút, về phía cầu thang.

nửa chừng, dừng , yên tâm hỏi: “Bố thật sự mắng cô ?”

“Không.”

“Vậy con vẫn thể học lớp thư pháp của cô ?”

“Ừ.”

Lục Hữu Hành cảm thấy, bố hôm nay lẽ uống lầm t.h.u.ố.c .

Thấy bố thật sự gì cả, trái tim nhỏ mới yên tâm trở .

Cho đến khi thấy ánh mắt bố nó như ăn tươi nuốt sống , bé mới ba bước hai, phi như bay lên lầu.

Lục Lăng Tiêu bảo bảo mẫu ngủ, một trong phòng khách lâu.

Chuyện xảy hôm nay, giống như một đoạn phim tua tua trong đầu

Trong một khoảnh khắc, đột nhiên nhớ điều gì đó, thẳng dậy khỏi sofa.

Anh bất chợt lấy điện thoại , mở bức ảnh duy nhất trong thư viện ảnh.

Cứ như , chằm chằm bức ảnh duy nhất tồn tại trong điện thoại suốt bốn năm, lâu.

Một lát , đột ngột dậy, sải bước dài về phía tầng hai.

Bước ba bậc cầu thang một lúc, thẳng đến phòng Lục Hữu Hành.

Cửa phòng Lục Hữu Hành khép hờ, bảo mẫu lo lắng nửa đêm bé thức dậy tiểu, gọi mà thấy, nên cửa phòng hiếm khi đóng kín.

Khi Lục Lăng Tiêu đẩy cửa bước , Lục Hữu Hành ngủ say.

Không còn lo lắng cho Lạc Khê, thằng bé ngủ ngon một cách lạ thường.

Chiếc chăn nhỏ màu vàng nhạt bé đè nghiến một bên, cái m.ô.n.g nhỏ tròn vo chổng lên, những ngón chân nhỏ mũm mĩm thỉnh thoảng vô thức co giật một chút.

mới sốt, khuôn mặt nhỏ của Lục Hữu Hành tiều tụy, má gối lên cánh tay nhỏ của , nước dãi trong suốt rỉ từ khóe miệng hé mở từng chút một.

Lục Lăng Tiêu bật đèn ngủ, giường Hữu Hữu lâu.

Cuối cùng, đưa điện thoại lên mắt…

Lục Lăng Tiêu đứa bé đang ngủ giường, màn hình điện thoại.

Cái ý nghĩ táo bạo , khiến khỏi nảy sinh một phỏng đoán phi lý.

cũng tên là Lạc Khê…

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lạc Khê về đến nhà, Khương Niệm ngủ .

Khương Niệm gần đây thăng chức, áp lực công việc hề nhỏ so với .

Trước đây cô còn kéo Lạc Khê thức khuya xem phim, chơi game, bây giờ thì ngủ sớm hẳn, thời gian sinh hoạt đều đặn đến kỳ lạ.

 

Loading...