Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 355-356
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:16:24
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
355
Sau cơn tuyết, mặt trời ló rạng.
Trong khu vườn thêm nhiều trẻ em và phụ , tất cả đều ngoài chơi tuyết.
Tuyết rơi mềm xốp, khi tung lên sẽ lấp lánh ánh nắng mặt trời, gió thổi qua, cảnh tượng như trong thế giới cổ tích.
Ban đầu, Lục Hữu Hành còn rụt rè.
Không lâu , một cô bé mặc áo phao màu hồng đến kéo tay nó, ngại ngùng mời bé sang chơi cùng.
Lục Hữu Hành đầu xin phép Lạc Khê.
Lạc Khê gật đầu.
Hai đứa trẻ chạy về phía đám đông đang đắp tuyết, Lạc Khê theo phía .
Bọn trẻ chơi đùa vui vẻ, Lạc Khê cũng thư giãn hơn.
Cô ngước bầu trời xa xăm, suy nghĩ dần trôi .
Không tại , bầu khí khiến cô nhớ đến con của .
Nếu đứa bé đó vẫn còn sống, liệu cũng đáng yêu như Hữu Hữu bây giờ , cũng thể chạy nhảy tuyết như .
Trái tim mềm mại như vật sắc nhọn đ.â.m , đau nhói.
Khi cô hồn, mặt lạnh buốt.
Lạc Khê một quả cầu tuyết nhỏ ném trúng, quả cầu tuyết vỡ tan má cô, lạnh đến mức Lạc Khê kêu lên một tiếng.
Trong đám đông vang lên những tràng .
Thì là bọn trẻ đang chơi ném tuyết, trong lúc hỗn chiến, Lạc Khê vô tình vạ lây.
Lục Hữu Hành hạ quả cầu tuyết tay xuống, chân khập khiễng chạy đến mặt Lạc Khê.
Cậu ngẩng đầu, lo lắng Lạc Khê, đôi mắt to chớp chớp, đầy vẻ quan tâm.
Lạc Khê phủi tuyết dính tóc, cổ cũng lạnh buốt.
Lạc Khê : “Cô , chỉ lạnh thôi.”
Thấy Lạc Khê thực sự , thằng bé mới vui vẻ chạy trở , hỗn chiến với đám con trai nghịch ngợm .
Cho đến khi Lục Hữu Hành mồ hôi nhễ nhại mặt Lạc Khê.
Thằng bé vẻ vui lắm.
Lạc Khê hỏi , cũng .
Chỉ gãi gãi cái đầu nhỏ rối bù, kéo tay Lạc Khê, : “Cô giáo Lạc, con về nhà.”
Lạc Khê khó hiểu: “Sao ? Không chơi nữa ?”
Thằng bé lắc đầu, cũng Lạc Khê.
Lạc Khê đành kéo tay nhỏ của , rời khỏi đám đông.
Thằng bé đột nhiên về nhà, nôn nóng yên, Lạc Khê đoán tâm tư của bé
cô vẫn gọi điện cho chú Chu.
Chú Chu bắt máy khá nhanh, nhưng thể đến đón bé ngay .
Chú Chu : “Thật xin cô Lạc, thực sự qua ngay lúc , lập tức đưa ông chủ sân bay, cô thể giữ tiểu thiếu gia ở thêm một lát , đưa ông chủ xong sẽ ngay.”
Lạc Khê về phía Lục Hữu Hành.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Hữu Hành cau , tiếng nào.
Thấy Lạc Khê gì, chú Chu đành : “Vậy cô giáo Lạc thấy thế ? Nếu tiểu thiếu gia nóng lòng về, liệu thể phiền cô giúp đưa cháu về ? sẽ gửi địa chỉ cho cô?”
Lục Hữu Hành nhất quyết đòi về, Lạc Khê đành miễn cưỡng đồng ý: “Vậy , sẽ đưa cháu về .”
Không lâu , chú Chu liền gửi định vị qua.
Khu biệt thự đắc địa nhất thành phố Y.
...
Biệt thự nhà họ Lục.
Cô bảo mẫu mở cửa, Lục Hữu Hành len qua khe cửa vọt như một làn khói, nhanh đến mức ngay cả cô bảo mẫu cũng rõ.
Lục Hữu Hành chui , bên ngoài cửa chỉ còn Lạc Khê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/355-356.html.]
Cô bảo mẫu nhận điện thoại của chú Chu đó, hỏi: “Chào cô, cô là cô giáo Lạc ? Mời cô nhà .”
356
Lạc Khê gật đầu.
Vốn dĩ khi đưa Lục Hữu Hành về nhà an , Lạc Khê định về ngay.
bên trong vọng giọng của Lục Hữu Hành: “Cô giáo Lạc, cô đừng vội.”
Cô bảo mẫu và Lạc Khê đồng thời sững .
Sau đó cô bảo mẫu khách sáo, : “Mời cô .”
Lạc Khê đành theo nhà.
Phòng khách của biệt thự lớn, Lục Hữu Hành hề quá khi bảo nhà cô còn bằng phòng khách nhà nó, quả là sự thật.
Lạc Khê chuẩn tâm lý, nhưng vẫn choáng ngợp.
Biệt thự trang trí tối giản nhưng sang trọng, cho thấy gu thẩm mỹ của chủ nhân .
Hơi ngước lên, thể thấy lan can tay vịn bằng kính trong suốt ở tầng hai, nơi đều sạch sẽ như mới.
Chỉ là biệt thự quá rộng, ít .
Không Lạc Khê cảm thấy quá trống trải , ngay cả giọng của cô cũng vẻ lơ lửng hơn.
Cô bảo mẫu pha xong cho Lạc Khê, Lục Hữu Hành xuống từ cầu thang xoắn ốc.
Cậu bé quần, nhưng áo len vẫn là chiếc áo cũ.
Chỉ là chiếc quần nhỏ mới lẽ kịp mặc ngay ngắn chạy , vẹo vọ , còn ngược ngược .
Cô bảo mẫu đặt cho Lạc Khê xong, : “Cô chờ một lát.”
Lạc Khê vươn tay về phía Lục Hữu Hành, : “Hữu Hữu đây, cô giáo giúp con chỉnh quần áo nhé.”
Lục Hữu Hành ngoan ngoãn đến bên Lạc Khê, để mặc cô giúp nó chỉnh sửa quần áo.
Trong lúc chuyện, cô bảo mẫu cũng lên lầu.
Một lát , cô bảo mẫu xuống từ tầng hai, hốt hoảng với Lục Hữu Hành: “Hữu Hữu, con tè dầm ?”
Khuôn mặt nhỏ vốn thả lỏng của Lục Hữu Hành lập tức căng thẳng, đó nó trừng mắt cô bảo mẫu đầy giận dữ.
Cậu khó khăn lắm mới giấu , câu của bảo mẫu vạch trần ngay lập tức.
Lạc Khê cũng kinh ngạc.
Cô đầu Lục Hữu Hành, lo lắng : “Hữu Hữu, con tè dầm với cô?”
Vẻ mặt lo lắng của Lạc Khê Lục Hữu Hành hiểu lầm sang ý khác.
Tưởng rằng cô giáo Lạc ghét bỏ bé.
Lạc Khê chỉ tự trách đủ tinh ý, trời bên ngoài lạnh như , cô còn để Hữu Hữu mặc quần ướt chơi ngoài đó lâu đến thế.
Lạc Khê vội vàng giải thích với cô bảo mẫu: “Xin , đó là sơ suất của ...”
Bảo mẫu ý trách Lạc Khê, mà tới kéo cánh tay nhỏ của Lục Hữu Hành, nhắc bé: “Mau tắm, ngoan nào, nếu sẽ dễ cảm đấy.”
Lục Hữu Hành hổ vô cùng, hất tay bảo mẫu , tức giận : “Con cần dì quản.”
Nói xong giận dỗi chạy lên lầu.
Cô bảo mẫu ngượng ngùng, với Lạc Khê: “Xin cô Lạc, tiểu thiếu gia nhà chúng luôn tính khí như , lên dỗ cháu tắm , kẻo cảm thì phiền phức lắm.”
Lạc Khê cảm thấy , gật đầu.
Cô bảo mẫu cửa phòng Lục Hữu Hành, gõ cửa lâu, nhưng mở .
Lục Hữu Hành tự nhốt trong phòng, kiên quyết chịu mở cửa.
Cô bảo mẫu cũng hết cách, đành xuống lầu cầu cứu Lạc Khê.
“Cô Lạc, tiểu thiếu gia luôn lời cô, nếu , cô thể giúp gọi cháu , cháu chịu bây giờ.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Sở dĩ Lạc Khê rời ngay, chính là vì lo lắng điều .
Thấy cô bảo mẫu , cô liền đồng ý, cùng cô bảo mẫu lên tầng hai.
Cửa phòng Lục Hữu Hành đóng chặt, mặc kệ cô bảo mẫu gõ thế nào cũng chịu mở.
Lạc Khê ở cửa, với Lục Hữu Hành: “Hữu Hữu, con ngoan ngoãn tắm mau nhé, cô giáo Lạc giúp con ?”