Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 35+36
Cập nhật lúc: 2025-09-25 09:32:58
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
35
Lạc Khê vò mái tóc rối bời của , chợt nhớ hôm nay là ngày phát lương.
Cô mở tài khoản kiểm tra, quả nhiên tháng nhận tiền.
May mà tháng cô ký một đơn hàng lớn, nên tháng tiền hoa hồng cũng nhiều hơn hẳn.
Sau khi chuyển tiền thuốc men cho bà ngoại, trong tay vẫn còn tới ba vạn tệ. Số tiền chắc đủ để bồi thường cho chủ xe .
vấn đề là — liên lạc với bây giờ?
…
Từ phòng họp bước , Lục Lăng Tiêu , trợ lý Tiêu Kỳ theo sát bên cạnh.
Thư ký Mục Vân vẫn đang chờ trong văn phòng, thấy trở về liền sang một bên.
Mục Vân là mà Lục Trấn Vũ sắp xếp thư ký riêng cho Lục Lăng Tiêu, gần 40 tuổi, luôn diện âu phục chỉnh tề, chuẩn mực của một nữ cường nhân chốn công sở.
Lục Lăng Tiêu liếc bà , hỏi:
“Có việc gì?”
Mục Vân đáp:
“Giám đốc Nghiêm của Trung Cổ Group đợi ngài hơn một tiếng, ông bằng giá hôm nay gặp ngài.”
Anh liếc đồng hồ:
“Đưa ông phòng tiếp khách chờ .”
“Vâng, Lục tổng.”
Mục Vân thì gọi giật .
“ , chuyện nhờ cô liên hệ , tin tức ?”
Mục Vân bất lực lắc đầu:
“Vẫn . Từ sáng nay điện thoại đối phương báo ngắt máy, lẽ cô cố ý tránh mặt.”
Khóe môi Lục Lăng Tiêu thoáng hiện nụ lạnh:
“Vậy thì tìm. Phải lôi cho .”
“Rõ, Lục tổng. ngay.”
Anh gật nhẹ:
“Đi . À, hỏi lái xe xem chiếc xe đem sửa lấy về , lát nữa còn việc ngoài.”
Tiêu Kỳ đáp một tiếng ngay.
Còn Lục Lăng Tiêu thì sải bước về phía phòng tiếp khách.
Trong phòng, giám đốc Nghiêm vội dậy, bắt tay nhiệt tình:
“Chào Lục tổng, gặp ngài thật dễ.”
Anh mỉm khách sáo:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Gần đây bận quá, mong thông cảm. Mời .”
…
Xuống xe taxi, Lạc Khê ngẩng đầu tòa cao ốc hơn 40 tầng mang tên ZR International, hít sâu một để lấy dũng khí.
Cô mơ hồ nhớ, tài xế họ Trương từng vô tình nhắc đến, lái xe cho Lục tổng của ZR Group.
Không tìm đúng , nhưng hôm nay cô chỉ thể thử vận may.
Trước đó, cô còn gọi hỏi hãng Bentley. Theo mức độ va chạm mà cô miêu tả, chi phí sửa chữa ước chừng hai vạn rưỡi.
Cộng thêm viện phí, tiền hai vạn mà cô chuyển rõ ràng đủ.
Bây giờ điện thoại mất, cũ cũng hủy, Lạc Khê chẳng còn cách nào khác ngoài mang tiền mặt đến tận nơi để trả.
Hẳn là nhầm .
Bước đại sảnh ZR, luồng gió lạnh từ điều hòa ùa tới khiến tâm trạng bồn chồn của cô dần lắng xuống.
Cô tiến đến quầy lễ tân. Nhân viên lễ tân tươi hỏi:
“Xin chào, quý khách cần hỗ trợ gì ạ?”
Lạc Khê lễ phép:
“Chào cô, gặp… Lục tổng.”
Mấy năm việc ở tập đoàn Tống, cô hiểu rõ: lái xe trong một công ty lớn chắc chỉ một , thậm chí còn trùng tên họ. Vì , vì tìm “ Trương lái xe”, cô quyết định thẳng thắn gặp “Lục tổng”.
Dù xe cũng là của , tìm thẳng chủ xe thì sai .
Lễ tân mỉm :
“Xin hỏi cô đặt lịch hẹn ạ?”
Lạc Khê lắc đầu:
“Chưa, nhưng chuyện quan trọng cần gặp . Phiền cô giúp chuyển lời ?”
36
Nhân viên lễ tân mỉm :
“Cũng thôi, chỉ là giờ Lục tổng chắc đang họp, nhưng để thử liên hệ xem.”
Lạc Khê vội cảm ơn, lặng lẽ chờ.
Rất nhanh, nhân viên liên hệ với trợ lý Mục Vân, nhưng đối phương trả lời rằng Lục tổng hiện rảnh, đang tiếp khách quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/3536.html.]
Cô lễ tân chuyển lời y nguyên, còn áy náy thêm:
“Thật xin .”
Một thoáng thất vọng lướt qua mắt Lạc Khê, nhưng để chuyến uổng phí, cô vẫn nhẹ giọng:
“Vậy… thể chờ ở đây ?”
Nhân viên lễ tân gật đầu:
“Tất nhiên là . Chỉ là cũng rõ Lục tổng khi nào mới rảnh, thể hứa chắc với cô .”
“Không .” Lạc Khê khẽ gật, đến khu ghế chờ, yên lặng.
Một tiếng trôi qua, cô đến hỏi, nhưng câu trả lời vẫn — Lục tổng xong việc.
Cô đành chỗ .
Rồi thêm một tiếng nữa, vẫn tin tức.
Cuối cùng, khi chờ suốt hai tiếng đồng hồ, Lạc Khê cũng thể chờ thêm nữa.
Cô bước đến quầy lễ tân, hỏi:
“Xin hỏi, Lục tổng xong việc ?”
Nhân viên lắc đầu.
Lạc Khê khẽ thở dài, hỏi tiếp:
“Lái xe của Lục tổng… họ Trương ?”
“ .” nhân viên lễ tân gật đầu xác nhận.
Trong lòng Lạc Khê lúc mới yên tâm phần nào.
Cô cúi xuống, lấy từ trong túi xách một phong bì giấy ngân hàng, bên trong là hai vạn tệ tiền mặt, đưa cho lễ tân:
“Vậy chờ nữa. Khi nào Lục tổng rảnh, phiền cô chuyển cái giúp .”
Cô lễ tân nhận lấy, hỏi:
“Xin hỏi quý danh của cô? còn cách báo với Lục tổng.”
“Người gọi là Lạc Khê. Cứ đưa cho , sẽ hiểu.”
“Vâng, ạ.”
Lạc Khê khẽ mỉm , cảm ơn xoay rời .
…
Tiễn giám đốc Nghiêm về, Mục Vân phòng việc của Lục Lăng Tiêu:
“Lục tổng, sảnh một cô gái họ Lạc gặp ngài. Nhân viên lễ tân bảo cô chờ ngài suốt hai tiếng đồng hồ.”
Lục Lăng Tiêu nhíu mày:
“Lạc tiểu thư nào? Cô hẹn ?”
“Chắc là .”
“Không gặp.” Anh dứt khoát từ chối.
Nhận chỉ thị, Mục Vân lập tức gọi xuống sảnh:
“Cô với vị tiểu thư họ Lạc khỏi chờ, Lục tổng hôm nay rảnh.”
lễ tân đáp:
“Cô .”
“Đi ?” Mục Vân ngạc nhiên.
“Rõ ràng mới nãy còn chờ cả buổi chiều mà?”
Lễ tân bật :
“ , cô rời . À, còn để hai vạn tệ, nhờ chuyển cho Lục tổng. đang định mang lên đây.”
“Tiền gì cơ?” Mục Vân sững sờ.
Lục Lăng Tiêu cũng lập tức ngẩng đầu.
Anh chìa tay:
“Đưa điện thoại cho .”
Mục Vân nhanh chóng dâng máy.
Giọng trầm thấp vang lên:
“Hai vạn tệ là ?”
Lễ tân báo cáo:
“Cô rõ. Chỉ nhắn rằng đưa tiền cho ngài là , ngài sẽ hiểu.”
Lục Lăng Tiêu cau mày, tiếp tục truy hỏi:
“Cô họ gì?”
“À, cô họ Lạc, tên là… Lạc Khê.”
Lạc Khê?
Ánh mắt Lục Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, gương mặt thoáng chốc biến sắc.
Anh lạnh lùng hỏi dồn:
“Cô ? Còn ở sảnh ?”