Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 343-344

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:14:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

343

Cuối tuần, Lục Hữu Hành ôm một hộp bánh trứng việt quất đến lớp học thêm.

Vừa lúc Khương Niệm cũng mặt, thấy thằng bé chỉ đưa bánh cho Lạc Khê, khương Niệm giả vờ giận dỗi: “Hữu Hữu, con thích cô giáo Khương nữa ? Sao đồ ăn ngon con cũng chỉ nghĩ đến cô giáo Lạc, cô giáo Khương buồn quá.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Hữu Hành đỏ bừng ngay lập tức.

Cậu nghĩ nhiều đến .

Sau một hồi phân vân, bé mới cởi cặp sách nhỏ, vẻ lưu luyến lấy mấy cây phô mai que đưa cho Khương Niệm.

“Vậy cái cho cô.”

Khương Niệm vẻ mặt của nó chọc , cô chỉ rút một cây , vỗ đầu nó : “Hữu Hữu giỏi quá, cảm ơn Hữu Hữu.”

Mặt Lục Hữu Hành càng đỏ hơn.

Lạc Khê dạy xong, cô giáo Tần gọi văn phòng.

Trong văn phòng, cô Tần hỏi: “Cô giáo Lạc, gần đây học sinh trong lớp cô ngày càng đông, cô dự định mở thêm lớp ?”

Lạc Khê lắc đầu: “Không cô, ứng tuyển một công ty, lẽ sắp , cuối tuần vẫn dành thời gian việc riêng.”

Thực lớp thư pháp , Lạc Khê cũng chỉ dạy tạm thời.

Cô thích đứa bé Hữu Hữu , việc cô nhận lời dạy phần lớn là vì Hữu Hữu.

Lạc Khê luôn một cảm giác gần gũi khó tả với Hữu Hữu, vì từng ôm nó hồi nhỏ .

Thằng bé cũng đặc biệt quý cô.

Hai cô giáo đang chuyện, cô Tần thấy một bóng dáng nhỏ bé thập thò ở cửa, là Lục Hữu Hành.

“Hữu Hữu.”

Cô Tần gọi .

Bóng dáng nhỏ bé ngược , xuất hiện ở cửa.

Cô Tần hỏi: “Bố con đến đón con ?”

Vì sự kiện “ lạc” , bây giờ cô Tần theo dõi sát.

Chỉ cần nó lớn bên cạnh, cô Tần đều đặc biệt chú ý một chút.

Lục Hữu Hành rụt rè trả lời: “Chưa đến ạ.”

Thấy , Lạc Khê : “Cô Tần nếu việc gì khác, đưa Hữu Hữu sang khu vui chơi bên cạnh chơi một lát nhé, chờ bố cháu đến.”

Cô Tần gật đầu: “Vậy thì phiền cô .”

Lạc Khê , khỏi văn phòng.

Ở cửa, Lạc Khê chìa tay với Lục Hữu Hành, “Hữu Hữu, cô giáo đưa con chơi một lát, ?”

Lục Hữu Hành mãn nguyện, nắm lấy tay Lạc Khê, hai cùng về phía khu vui chơi.

...

Trong khu vui chơi, vì gần đây nhiều trẻ em cảm cúm nên ít đứa trẻ chơi ở đó.

Lục Hữu Hành cởi giày nhỏ, một chạy về phía bể bóng, lao đầu đó.

Lạc Khê , xếp gọn đôi giày nhỏ của nó ở một bên.

Vừa thẳng lên, từ lúc nào lưng cô thêm một , mà cô hề .

Sự xuất hiện của Tống Mục Sâm khiến biểu cảm Lạc Khê đổi rõ rệt.

“Anh đến đây gì?” Lạc Khê mở lời hỏi.

Tống Mục Sâm so với mấy năm trưởng thành, chín chắn hơn, ít vẻ phóng túng, thêm sự trầm của đàn ông trưởng thành.

Chỉ tiếc là, khi Lạc Khê bây giờ, trong mắt cô còn ánh sáng nữa.

Tống Mục Sâm rời mắt khỏi Lạc Khê.

“Anh em việc ở đây, tiện đường nên ghé qua thăm em.”

Lạc Khê hỏi ngược : “ gì mà xem?”

Nói xong, cô đầu về phía khu vui chơi.

Lục Hữu Hành dậy từ bể bóng, cũng nhận thấy động tĩnh bên , biểu cảm đờ đẫn một chút.

Tống Mục Sâm : “Em đừng , dù chúng ly hôn, giờ cũng như ...”

344

Lạc Khê cảm thấy từ " " thật nực .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/343-344.html.]

Tuy nhiên, chuyện qua , Lạc Khê cũng tranh cãi với vì chuyện cũ.

Thấy Lạc Khê , Tống Mục Sâm cũng thấy khó xử.

Cùng lúc đó, Lục Hữu Hành đến bên cạnh Lạc Khê.

Lạc Khê hỏi: “Hữu Hữu, con chơi nữa? Mới thôi mà?”

Lục Hữu Hành mặt mày nghiêm trọng, liếc Tống Mục Sâm một cách thiện, nhấc đôi chân mập mạp của vượt qua hàng rào thấp của khu vui chơi, nắm lấy tay Lạc Khê :

 “Cô giáo Lạc, con chơi nữa, cô đưa con về phòng học ?”

Lạc Khê hiểu.

Phòng học trống rỗng, về đó gì?

Lục Hữu Hành cố chấp, kéo Lạc Khê .

Tống Mục Sâm vẫn còn đó, Lạc Khê cứ thế thằng bé kéo hai bước.

Tống Mục Sâm thấy ,

“Thôi , thấy em thứ đều thì yên tâm , đây.”

Lạc Khê gì, cùng thằng bé về phía phòng học.

Đồng thời, phía cũng vang lên tiếng bước chân rời của Tống Mục Sâm.

Tiếng bước chân ngày càng xa, cho đến khi biến mất .

Lạc Khê lúc mới đầu .

Hành lang tối, trống trải, còn bóng dáng Tống Mục Sâm.

Tâm trạng Lạc Khê phức tạp khó tả.

Không cô còn luyến tiếc gì Tống Mục Sâm.

Mà là, Lạc Khê cảm thấy đáng buồn.

Tình nghĩa giữa với , đôi khi khó rõ.

Mặc dù Tống Mục Sâm nhiều phản bội, Lạc Khê cũng từng xem là kẻ thù.

Cũng như lời Tống Mục Sâm , dù ly hôn, họ vẫn nên như .

Những năm đó, cô ơn gia đình họ Tống, thực sự coi nhà họ Tống như của .

Cho đến khi Lục Ninh xuất hiện.

Lạc Khê mới thực sự hiểu, tình nghĩa sâu đậm đến mấy cũng thể thắng lợi ích chi phối.

Tuy nhiên, Lạc Khê còn bận tâm nữa.

Đến phòng học, Lục Hữu Hành để Lạc Khê bế lên bàn học.

Nó đung đưa đôi chân nhỏ, lục lọi đồ ăn vặt trong cặp sách.

Lạc Khê chằm chằm thằng bé một lúc, hỏi: “Nói thật với cô giáo, tại con chơi nữa?”

Lục Hữu Hành ngẩng đầu, : “Con thích chú đó.”

Lạc Khê bất chợt hiểu , nó đang về Tống Mục Sâm ư?

Lạc Khê im lặng một lúc.

Lục Hữu Hành xé bao bì phô mai que, để lộ viên phô mai tròn như kẹo mút, nhét miệng, khụt khịt : “Đàn ông trai đều đáng tin, giống như bố con...”

Lạc Khê: ...

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lạc Khê nên gì, nhưng thấy thương cho bố Lục Hữu Hành.

Thằng bé ngay cả khi chê khác, cũng quên lôi bố , kiểu quan hệ giữa hai bố con họ như thế nào? Mối quan hệ đến mức nào, mới khiến đứa trẻ đưa nhận xét như về bố ?

Cùng lúc đó.

Lục Lăng Tiêu đang trong xe, hắt một cái thật mạnh.

Anh hiếm hoi tự đến đón Lục Hữu Hành.

Hôm nay già của tài xế Chu đột nhiên bệnh nặng, nhập viện, Lục Lăng Tiêu bèn cho ông nghỉ phép vài ngày.

, việc đón con tan học , chỉ còn cách tạm thời tự .

Xe Lục Lăng Tiêu rẽ bãi đậu xe của trung tâm, thì một khuôn mặt quen thuộc bước từ bên trong.

Hành động rút chìa khóa xe của Lục Lăng Tiêu khựng , ánh mắt khóa chặt khuôn mặt Tống Mục Sâm.

Mặc dù hai ở cùng thành phố, nhưng những năm gần đây, họ từng gặp nào.

Kể từ khi Lạc Khê rời , đây là đầu tiên.

 

Loading...