Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 335-336
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:13:04
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
335
Chú Chu thực sự nhịn , bật thành tiếng.
Lục Lăng Tiêu liếc mắt đ.á.n.h giá nó, lớn, mà tính chiếm hữu mạnh mẽ thật.
Anh hôn trộm với phụ nữ nào lúc nào?
...
Cả tuần , Lục Hữu Hành sống vui vẻ.
Là vì Lạc Khê cứ mãi điện thoại của bố nó.
Lục Hữu Hành thực sự hiểu, Lạc Khê từng gặp bố , tại nhất định điện thoại của bé?
Cả tuần , Lạc Khê cũng yên như kim châm.
Chiếc đồng hồ hơn 300 vạn đặt trong nhà, cô ngủ cũng ngon giấc.
Không bố Lục Hữu Hành phát hiện ?
Cô hỏi Lục Hữu Hành mấy về nguồn gốc chiếc đồng hồ.
thằng bé vẫn khăng khăng là của .
Một nhỏ bé như nó, giữ một chiếc đồng hồ nam đắt giá như ? Nghe thôi là lời dối.
vì giữ thể diện cho đứa nhỏ, Lạc Khê cũng vạch trần nó.
Cô dỗ dành nó mấy , nhưng thằng bé vẫn chịu đưa của bố.
Lạc Khê đành chờ đến cuối tuần gặp chú Chu, để với ông về chuyện . Một chiếc đồng hồ quá đắt, dù là tặng, Lạc Khê cũng dám nhận.
...
Thứ Bảy, Lục Hữu Hành nghỉ học.
Lạc Khê hỏi cô giáo Tần mới , Lục Hữu Hành đến là do bệnh.
Lạc Khê dạy xong, gửi một tin nhắn thoại qua WeChat cho Lục Hữu Hành, hỏi: “Hữu Hữu, con ? Hôm nay cô giáo Lạc thấy con đến lớp.”
Rất nhanh, WeChat của Lạc Khê hiện lên “1” màu đỏ.
Lạc Khê mở , quả nhiên là của Lục Hữu Hành.
Cũng là một đoạn tin nhắn thoại ngắn 4 giây.
Lục Hữu Hành: “Con sốt , bố cho con đến lớp nữa, cô giáo Lạc, con nhớ cô lắm.”
Lạc Khê giọng non nớt của thằng bé chọc , trong lòng mềm nhũn.
Cô nhẹ nhàng: “Cô giáo cũng nhớ con, nên con mau chóng khỏe , như cuối tuần cô giáo gặp con .”
Nhà họ Lục.
Trên trán Lục Hữu Hành dán miếng hạ sốt.
Vì nghẹt mũi, giọng của thằng bé đổi tông, khàn khàn.
Lục Lăng Tiêu hiếm khi ngoài, mặc đồ ở nhà ngang qua nó.
Vừa vặn thấy giọng phát từ điện thoại của nó.
Một phụ nữ đang nhẹ với con trai .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Hữu Hành vốn đang mệt mỏi vì sốt cao, cử động, xong tin nhắn thoại , lập tức trở nên tươi tỉnh hẳn.
Nếu khuôn mặt nhỏ của nó đỏ ửng vì sốt, Lục Lăng Tiêu tin bé bệnh.
Chuông cửa vang lên.
Ánh mắt Lục Lăng Tiêu về phía đó.
Bảo mẫu vội vàng mở cửa.
Là Đường Ninh và Lục Trấn Vũ đến.
Mắt cá chân của Đường Ninh vẫn khỏi hẳn, còn khập khiễng, tin cháu nội ốm, bà nghĩ ngợi gì mà vội vã đến ngay.
Lục Trấn Vũ cũng chỉ đành cùng.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì sốt của cháu, Đường Ninh thương xót vô cùng.
Bà khập khiễng bước tới, ôm lấy Lục Hữu Hành và hôn lên má nó, “Bảo bối ơi, con đột nhiên ốm ? Bà xót quá thôi.”
Lục Hữu Hành bà ôm lòng, cảm thấy khó chịu.
Nó ngẩng đầu lên, với bà: “Bà ơi, bà thả con xuống ?”
Đường Ninh vốn còn mật thêm chút nữa, đành buông nó , than phiền: “Tại bố con đấy, lúc nhỏ cho ai ôm con, giờ bà ôm ấp con cũng .”
Những lời của bà, Lục Hữu Hành hầu như lọt tai.
Nó còn đang vểnh tai chờ tin nhắn của Lạc Khê.
Vừa lúc, điện thoại rung lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/335-336.html.]
Thằng bé cúi đầu điện thoại, Lạc Khê gửi thêm một tin nhắn WeChat nữa.
336
Khuôn mặt nhỏ của Lục Hữu Hành vốn đỏ vì sốt, nay càng đỏ hơn.
Nó thậm chí còn kịp chào ông nội mới , vội vàng chạy sang một bên tin nhắn thoại.
Lạc Khê : “Vậy nên con cũng ăn uống đầy đủ, mới mau khỏe .”
Lục Hữu Hành xong, mặt mày rạng rỡ vì hạnh phúc.
Đường Ninh thấy tiếng, tới hỏi: “Hữu Hữu, con đang chuyện với ai ?”
Sự phấn khích mặt Lục Hữu Hành biến mất, nó giả vờ bình tĩnh, trả lời.
Thăm cháu trai xong, hai bố con Lục Trấn Vũ và Lục Lăng Tiêu thư phòng chuyện công việc.
Đường Ninh đưa Hữu Hữu phòng nó, nhờ bảo mẫu nấu chút canh lê cho cháu.
Hữu Hữu mệt mỏi trở , ngay cả miếng dán hạ sốt trán cũng nóng hổi.
Đường Ninh thương cháu, ở bên cạnh thằng bé trò chuyện.
Lục Hữu Hành giường nhỏ của , hai cánh tay múp míp gối đầu.
Ban ngày nó ngủ nhiều, giờ cũng buồn ngủ nữa.
Nó như tâm sự, hỏi: “Bà ơi, bà mong chờ gặp con ?”
“Đương nhiên , ngày nào bà cũng nhớ con, ngày nào cũng gặp con.”
“Đó là vì bà là bà nội của con, nếu bà là bà nội của con thì ?”
“Nói bậy. Sao là bà nội của con?”
Đường Ninh nghĩ rằng thằng bé thấy lời đồn gì bên ngoài.
Dù thế nó cũng khác những đứa trẻ bình thường, hai tuổi nó còn bố, nên nhạy cảm hơn cũng là điều bình thường.
Đáng tiếc, Đường Ninh hiểu sai ý.
Thằng bé hỏi: “Vậy bà nhớ Lý Tử Hàng ?”
Lý Tử Hàng là bạn cùng lớp mẫu giáo với Lục Hữu Hành, Đường Ninh thường xuyên gặp bé khi đưa đón cháu.
Đường Ninh hiểu, hỏi: “Đương nhiên bà chỉ nhớ cháu trai thôi, nhớ con nhà chứ? Bà bà nội bé đó .”
Câu trả lời , thằng bé dường như hài lòng.
Nó lật , tay nhỏ bé đè tai, hỏi: “Nếu một , cô nhớ con, mong chờ gặp con, là cô thích con ?”
Đường Ninh phì .
Mặc dù bà thằng bé đang đến ai, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên , nếu cô thích con, mong gặp con chứ?”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Hữu Hành ửng đỏ.
Nó tự thấy đoán đúng , cô giáo Lạc nhất định là thích nó.
Bằng , cô mong gặp Đậu Đậu?
Đậu Đậu là một bé khác trong lớp thư pháp, lớn hơn bé hai tuổi.
Lục Hữu Hành tự cho rằng trai hơn.
Mặc dù thằng bé bất thường, Đường Ninh cũng để tâm lắm, bà bưng bát canh lê đường phèn, thổi nguội đút cho uống.
Lục Hữu Hành uống hai ngụm, thở dài, thấy ngọt.
Không ngọt bằng nụ của cô giáo Lạc.
...
Hai ngày nữa là sinh nhật của Khương Niệm.
Lạc Khê rảnh rỗi, một đến quầy nước hoa ở trung tâm thương mại gần đó, chọn một chai thích hợp để tặng Khương Niệm.
Vất vả lắm mới chọn một mùi ưng ý, Lạc Khê định mua thì nhân viên bán hàng báo , chai duy nhất còn khác mua mất.
Lạc Khê ngẩn , trong lúc chuyện, một cô gái trẻ hình mảnh mai, cao ráo đang bước tới.
Cô gái chuyện điện thoại, thần thái rạng rỡ.
Rõ ràng, cô gái thanh toán xong, trong tay cầm hóa đơn.
Đã , Lạc Khê đành bỏ cuộc.
Nhân viên bán hàng gói nước hoa cho khách, hai tay đưa tới, cúi chào: “Cảm ơn cô Lục ủng hộ, mời cô thong thả.”
Cô gái chỉ gật đầu nhẹ, cầm lấy nước hoa .
“Lục Lăng Tiêu, nuốt lời!”
Cô gái với điện thoại, giọng mang vài phần hờn dỗi, nhưng là thực sự tức giận.