Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 331-332

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:12:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

331

Trong bệnh viện,

Vịt Trắng Lội Cỏ

Đường Ninh từ từ tỉnh , câu đầu tiên bà mở miệng hỏi Lục Lăng Tiêu là: 

“Thằng bé ? Tìm thấy ?”

Thì , Đường Ninh tin Hữu Hữu mất tích, vì quá lo lắng nên mất đà ngã từ cầu thang xuống.

May mắn là bà , mắt cá chân chỉ trật nhẹ.

Vừa mở mắt, điều bà lo lắng vẫn là cháu trai của .

Lục Lăng Tiêu vẻ mặt âm trầm, đáp: “Vâng, tìm thấy . Thằng bé lợi dụng lúc các cô giáo bận rộn tự ý bỏ , hiện đang ở nhà cô giáo lớp thư pháp.”

Đường Ninh hiểu.

Một đứa trẻ nhỏ như , tự chạy ngoài đành, tìm đến nhà riêng của một cô giáo?

Lục Lăng Tiêu cũng đưa câu trả lời cho bà.

, ngay cả Lục Lăng Tiêu cũng thấy khó tin.

Tuy nhiên, vì cả hai bà cháu đều gặp chuyện gì, Lục Lăng Tiêu cuối cùng cũng an tâm phần nào.

...

Tại chỗ ở của Lạc Khê.

Lạc Khê và Khương Niệm cùng cạnh giường, Lục Hữu Hành đang ngủ say.

Lục Hữu Hành tư thế ngủ , hình bé xíu úp sấp giường, khuôn mặt nghiêng sang một bên, cái m.ô.n.g nhỏ chổng cao, rõ ràng là mắc tiểu.

, thằng bé vẫn chịu mở mắt, giấc ngủ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.

Khương Niệm im lặng một lúc lâu, đột nhiên đưa một câu hỏi: “Lát nữa nó tè dầm chứ?”

Lạc Khê giật .

Có lẽ thằng bé khó chịu vì hai ồn, nó xoay cái đầu nhỏ sang hướng khác, tiếp tục ngủ.

Khương Niệm thở dài, : “Bố nó vẫn đến đón, cần nó nữa ?”

Lạc Khê liếc cô bạn, chỉ xem đó là lời đùa.

Làm gì nào cần con chứ.

Lạc Khê : “Chắc là việc đột xuất cần giải quyết thôi. Hữu Hữu cũng thường bố bận ?”

“Bận tán gái thì !” Khương Niệm bĩu môi.

thằng bé miệng giữ kẽ, bố nó với các cô giáo ít .

Tóm , trong mắt các cô giáo, bố nó là một gã khốn giàu , một ông chú già béo ị và nhớt nhúa, suốt ngày chỉ vây quanh hoa cỏ, hoặc chìm đắm trong đám phụ nữ, ngay cả con ruột cũng thèm đoái hoài.

Khương Niệm như sực nhớ điều gì, hỏi: “Lạc Khê, thấy Hữu Hữu trông giống ?”

Lạc Khê ngẩn , đây đầu tiên .

Lần công viên giải trí, của Lý Tử Hàng cũng từng nhầm cô là của Lục Hữu Hành.

Lạc Khê thực sự hiểu, tại nhiều đều cảm thấy cô và Lục Hữu Hành giống , mà bản thấy chút nào?

Đang chuyện, điện thoại của Lạc Khê vang lên.

Lần gọi đến giọng cực kỳ quen thuộc, là chú Chu, tài xế nhà họ Lục.

Chú Chu qua điện thoại lịch sự: “Xin chào cô Lạc, là tài xế nhà họ Lục. 

Cậu chủ nhỏ nhà đang ở chỗ cô ? qua đón cháu, tiện đưa cháu xuống ngay bây giờ ?”

Lạc Khê đứa nhỏ vẫn còn ngủ say, khỏi phòng ngủ.

“Chào chú, Hữu Hữu quả thật ở chỗ , nhưng thằng bé vẫn còn ngủ. Nếu đột ngột gọi dậy đưa xuống, lo thằng bé sẽ cảm lạnh.”

Chú Chu ở đầu dây bên nhắc lời Lạc Khê.

Và ngay đó, một giọng trầm thấp khác vang lên: “Nó còn mặt mũi để ngủ ?”

Giọng đó...

Rất nhanh, chú Chu tiếp: “Vậy thế , để tự lên đón cháu . Xin cô ơn đ.á.n.h thức bé dậy giúp . Nhà cô ở tòa 28 ?”

Lạc Khê tuy chút đành lòng, nhưng đứa trẻ dù cũng là của , việc do cô quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/331-332.html.]

Cô đành đáp: “ , tòa 28, tầng 22, phòng 1.”

332

Lạc Khê bất đắc dĩ, đành gọi Lục Hữu Hành dậy.

Lục Hữu Hành trèo dậy giường Lạc Khê, nhỏ bé vẫn còn ngơ ngác.

Một nhúm tóc dựng đỉnh đầu, nó quanh, dường như vẫn nhận đang ở .

Cho đến khi thấy Lạc Khê mặt, đôi mắt đang đờ đẫn của nó mới chuyển động, sự sợ hãi và bất an môi trường lạ lẫm tan biến ngay lập tức.

“Hữu Hữu, bố con đến đón con , bố đang ở lầu, cô đưa con xuống nhé?”

Nghe thấy hai từ "bố", thằng bé hoảng loạn ngay tức khắc.

Lạc Khê cũng thể hiểu tại Hữu Hữu sợ bố đến . Chẳng lẽ bố nó là một hung dữ?

Khương Niệm cũng bước , với Lục Hữu Hành giường: “Chú Chu đến , con mặc quần áo xong ?”

Chú Chu đến cửa, vì là căn hộ của một cô giáo độc nên ông tiện , chỉ dừng ở cửa chờ đợi.

Lục Hữu Hành rõ ràng là cùng chú Chu, nhưng còn cách nào.

Cô giáo Lạc cũng giữ nó một chút.

Lạc Khê tiến lên, giúp thằng bé mặc quần áo. 

Đáng tiếc là tất nhỏ của vẫn khô, nên cô tìm một đôi tất thể thao mới từng của để mang chân cho đứa nhỏ.

Cô lo thằng bé chân trần sẽ cảm lạnh.

Lục Hữu Hành ngơ ngác giày tất cho , một lời.

Cho đến khi sửa soạn xong xuôi.

Thằng bé đột nhiên nhớ điều gì, chạy phòng khách.

Nó giật mạnh chiếc cặp sách nhỏ ghế sofa về phía , lục lọi một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc hộp màu xám đen.

Chiếc hộp trông cao cấp, hoa văn chìm, chất liệu tuyệt vời.

Đứa nhỏ lấy chiếc hộp , đưa cho Lạc Khê, : “Cô giáo Lạc, đây là quà con tặng cô.”

Lạc Khê vội vàng từ chối: “Cô giáo Lạc cái gì cũng , cần quà .”

thằng bé cố chấp vô cùng, vẻ nếu Lạc Khê nhận thì nó sẽ .

...

Khương Niệm bên cạnh : “Hữu Hữu quý mến nên mới tốn công chuẩn quà. 

Trẻ con thì tặng gì đắt tiền, chủ yếu là đồ lưu niệm thủ công thôi, đừng áp lực, đây là tấm lòng của đứa bé.”

Trước đó Khương Niệm cũng nhận một đống, đặt giá sách trong phòng , ngây thơ và đáng yêu.

Lạc Khê , đành miễn cưỡng nhận lấy.

Thấy Lạc Khê nhận, thằng bé mới hài lòng kéo chiếc cặp sách nhỏ của về phía cửa.

Chú Chu ngoài cửa, mặt hướng về phía thang máy.

Nghe thấy động tĩnh phía , ông mới , đập mắt là chủ nhỏ lành lặn.

Chú Chu đưa tay nhận chiếc cặp sách nhỏ từ tay Lục Hữu Hành, : “Nghịch ngợm quá mất, cháu cháu tự chạy ngoài, cả nhà lo lắng đến mức nào ? bà nội cháu vì lo cho cháu mà ngã gãy chân đấy, chạy lung tung nữa...”

Lạc Khê lưng Lục Hữu Hành, vẻ mặt tự trách.

Tuy nhiên, chú Chu hề ý trách móc Lạc Khê, ngược còn liên tục cảm ơn một cách lịch sự.

Rất nhanh, tài xế đưa Lục Hữu Hành thang máy.

Lạc Khê tiễn hai đến cửa thang máy, Lục Hữu Hành lưu luyến vẫy tay nhỏ bé chào tạm biệt Lạc Khê.

Cậu bé hỏi Lạc Khê, nó còn thể đến tìm cô chơi nữa ?

nghĩ đến chú Chu bên cạnh, nó đành nuốt lời bụng, chỉ với Lạc Khê một câu: “Cô giáo tạm biệt.”

Lạc Khê : “Ngoan nhé.”

Cửa thang máy từ từ đóng mặt cô, tầng thang máy ngừng xuống.

Hữu Hữu rời , lòng Lạc Khê trống trải...

 

Loading...