Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 329-330
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:12:09
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
329
Tại nhà Lạc Khê,
Lạc Khê giúp Lục Hữu Hành cởi tất nhỏ .
Lục Hữu Hành ngượng ngùng, cúi đầu đỉnh đầu Lạc Khê.
Tóc Lạc Khê dày và màu nâu tự nhiên.
Giày nhỏ của Lục Hữu Hành ướt, tất cũng ẩm ướt và lạnh buốt, ngay cả bàn chân nhỏ của cũng đông đỏ.
Lạc Khê ngẩng đầu hỏi: “Có lạnh ?”
Lục Hữu Hành gật đầu.
Lạc Khê bế đứa nhỏ lên giường , đắp chăn cho nó. Cô phòng tắm, giặt sạch đôi tất nhỏ của nó.
Lục Hữu Hành một giường, quan sát căn phòng.
Nó hiểu, tại cô giáo Lạc sống ở nơi nhỏ bé như , còn rộng bằng phòng khách nhà nó.
Tuy nhiên, dù nhỏ nhưng trông ấm cúng, và khắp nơi đều mùi hương tỏa từ cô giáo Lạc, nó thích mùi .
Lạc Khê mang tất nhỏ của nó phơi, chút đồ ăn cho nó.
Đến khi cô gọi Lục Hữu Hành, mới phát hiện đứa nhỏ ngủ .
Lục Hữu Hành ôm chặt chiếc gối của Lạc Khê, kẹp chăn , khóe miệng chảy một vệt nước dãi trong suốt, miệng hé mở, trông cực kỳ đáng yêu.
Lạc Khê đành lòng đ.á.n.h thức , đành đóng cửa phòng ngủ bước ngoài.
Rất nhanh, điện thoại cô rung lên.
Là Khương Niệm gọi đến.
Lạc Khê nhấc máy: “Khương Niệm.”
Giọng Khương Niệm hốt hoảng đến biến sắc, mở lời hỏi ngay: “Lạc Khê, thấy Lục Hữu Hành ?”
Lạc Khê ngẩn , đáp: “Ồ, cũng định gọi điện thoại với đây. Hữu Hữu tự chạy đến nhà , thằng bé mới ngủ ...”
Lạc Khê thấy đầu dây bên đột nhiên tiếng nức nở.
Nhận kỹ, đó là giọng của cô giáo Tần.
Lạc Khê hỏi: “Có chuyện gì ? Có cô Tần đang ?”
Trái tim Khương Niệm cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, cô : “May quá, Hữu Hữu lạc.”
Lạc Khê mơ hồ, hỏi ngược : “Không tài xế nhà họ Lục đưa bé đến ?”
“Làm thể?” Khương Niệm phủ nhận:
“Lục Hữu Hành hôm nay đến trung tâm bồi dưỡng học, khi tan học, nó tự ý rời khỏi trung tâm.
Cô Tần định đưa nó đến văn phòng, nhưng lớp đột xuất nên nghĩ nó tự qua .
Ai ngờ tài xế nhà họ Lục đến, tìm thấy nó trong văn phòng giáo viên.
Tất cả giáo viên trong trung tâm lật tung ngóc ngách, nhưng vẫn thấy bóng dáng Lục Hữu Hành ...”
Lạc Khê mà tim đập thình thịch, nhất thời quên cả .
Khương Niệm tiếp tục: “May mà bé ở chỗ , nếu cô Tần thật sự ăn với nhà họ Lục nữa.
Bây giờ bố Lục Hữu Hành đang đường đến , nếu chúng giao đứa bé, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn...”
Lạc Khê hiểu rõ mức độ nghiêm trọng.
Đừng là một đứa trẻ phận như Lục Hữu Hành, ngay cả con cái gia đình bình thường, một khi lạc, trách nhiệm của trung tâm bồi dưỡng cũng lớn hơn trời.
“ mà, vì bé lạc, chuyện thỏa . Lạc Khê, nhất định canh chừng nó, đừng để nó rời khỏi tầm mắt nữa. Mình với nhà họ Lục một tiếng, là Hữu Hữu tìm .”
Kết thúc cuộc gọi, Lạc Khê cảm thấy tự trách.
Cô nên tin lời bịa đặt của Lục Hữu Hành, rằng tài xế đường nhà cô, việc gấp nên đưa nó đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/329-330.html.]
Bây giờ nghĩ , với phận của Lục Hữu Hành, ngay cả khi tài xế chú Chu thực sự việc đột xuất, cũng thể nào đưa đứa bé đến nhà một giáo viên .
330
Lạc Khê trở phòng ngủ, Lục Hữu Hành vẫn còn ngủ.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô khẽ gọi Lục Hữu Hành hai tiếng, nhưng đứa nhỏ chỉ bất mãn lưng , tay vẫn quên kéo chăn lên , ngủ say sưa.
Lạc Khê bất lực, đành rút lui .
Dù Khương Niệm cũng chỉ sẽ thông báo cho nhà họ Lục, chứ yêu cầu cô đưa nó về.
Ngoài trời tuyết rơi lớn như , cứ để bé ngủ đủ giấc .
Điện thoại Lạc Khê vang lên, là một lạ.
Lạc Khê bắt máy, truyền đến là giọng một đàn ông.
“Lục Hữu Hành đang ở chỗ cô?”
Giọng thoáng quen thuộc, như thể đột nhiên mở toang những ký ức niêm phong từ lâu của Lạc Khê.
Một dây thần kinh nào đó trong đầu cô cũng nhảy múa theo một cách nhạy bén.
Lạc Khê do dự một lúc, còn kịp trả lời, thấy đàn ông đầu dây bên : “Cứ để nó ở yên đó, đừng cho nó !”
Đó là một giọng điệu mệnh lệnh, mang theo một khí chất thể nghi ngờ.
Lạc Khê vẫn còn mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn độn của , thì đầu dây bên cúp máy.
Lạc Khê đưa chiếc điện thoại im lặng từ lâu lên mắt, màn hình trở về trạng thái chờ ban đầu.
Cô thể tin chằm chằm màn hình điện thoại, giọng ...
Cô cố gắng hết sức để hồi tưởng giọng trong điện thoại, nhưng, càng nhớ , nó càng trở nên xa vời và xa lạ hơn.
Cô bắt đầu cố gắng tự thuyết phục , tám phần là cô nhầm , đời bao nhiêu giọng giống , giống một chút cũng lên điều gì.
Hơn nữa, trong ký ức của cô, thể một đứa con trai lớn như .
Những chuyện liên quan đến Lục Lăng Tiêu, dù cô tìm hiểu sâu, nhưng vẫn thể một vài thông tin về qua lời khác hoặc truyền thông.
Theo cô , Lục Lăng Tiêu kết hôn...
Nghĩ đến đây, Lạc Khê buông xuôi, cơ bản khẳng định là nhầm .
Lạc Khê yên tâm chờ đợi nhà Hữu Hữu đến đón thằng bé .
Chỉ là thời gian trôi qua từng giây từng phút, một giờ trôi qua, Lạc Khê vẫn thấy bóng dáng bố Hữu Hữu , ngược là Khương Niệm .
Khương Niệm đội mưa tuyết xuất hiện ở cửa phòng khách.
Hai , Khương Niệm hỏi: “Hữu Hữu ? Người nhà nó đến đón ?”
Đây cũng là điều Lạc Khê hỏi.
Lạc Khê lắc đầu: “Bố nó gọi điện thoại đến, nhưng đợi lâu, cũng chẳng thấy ai đến. Rốt cuộc... chuyện gì ?”
Khương Niệm cũng chuyện gì xảy , vội vàng gọi điện thoại để xác nhận.
Lúc mới , thì cô Tần đưa điện thoại của Lạc Khê cho bố Lục Hữu Hành.
Cứ tưởng bố Lục Hữu Hành sẽ đến đón đứa bé, nào ngờ đột nhiên mất tin tức.
Lục Lăng Tiêu đường lái xe đến trung tâm bồi dưỡng, gọi điện thoại cho cô giáo Lạc, bảo cô chuyển lời cho Lục Hữu Hành ở yên đó, rời .
cúp máy, điện thoại từ bố gọi đến.
Thấy là điện thoại từ nhà cũ, Lục Lăng Tiêu dám chần chừ, bắt máy, giọng của dì Lâm vang lên.
Dì Lâm : “Lục , Lão phu nhân ngã cầu thang , bất tỉnh nhân sự...”
Sắc mặt Lục Lăng Tiêu đổi ngay lập tức: “Mẹ ? Đã bệnh viện ?”
Đầu dây bên : “Bây giờ cũng hoảng quá, Lão phu nhân gọi mãi tỉnh, gọi 112 , xe cấp cứu đến. Lục Lão cũng thông báo, ông cũng đang về...”