Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 327-328
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:11:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
327
Tại cổng khu chung cư Ngự Lan Đình.
Tài xế dừng xe, Lục Hữu Hành.
“Bé con, cháu là cháu sẽ đón cháu ở đây ? Mẹ cháu ?”
Hôm nay do thời tiết, đường gần như bộ, thỉnh thoảng chỉ vài bóng vội vã lướt qua.
Lục Hữu Hành trong xe, trèo lên ngoài cửa sổ một vòng, quả thật thấy ai.
nó cũng gì, im lặng dùng WeChat quét mã thanh toán, nhập tiền tương ứng, tự mở cửa xe bước xuống.
Tài xế vì lo lắng, vội rời .
Anh cố ý đợi thêm một lúc, chỉ cần phát hiện bên cạnh đứa nhỏ lớn sẽ báo cảnh sát.
Để một đứa trẻ nhỏ như lang thang khắp nơi, đường nhiều xe cộ, thực sự quá nguy hiểm.
Có lẽ chiếc taxi vẫn , đứa nhỏ cảm thấy như gai đ.â.m lưng.
Cậu đầu , cái đầu bé tí đang tính toán thế nào để thoát khỏi chú béo .
Lỡ như chú đưa nó đến đồn cảnh sát, chẳng sẽ gặp cô giáo Lạc ?
Cái đầu nhỏ nhanh chóng nghĩ đối sách.
Vừa lúc một phụ nữ ba mươi tuổi đang tới từ đằng xa.
Đứa nhỏ lóe lên ý tưởng, vội vàng chạy tới, kịp nghĩ ngợi, nhào thẳng lòng phụ nữ.
Người phụ nữ đứa trẻ đột ngột lao cho giật .
Lục Hữu Hành ngẩng đầu lên khỏi cô, : “Cháu xin cô, cháu trượt chân.”
Người phụ nữ đương nhiên trách mắng bé, mà quan tâm hỏi: “Cháu ? Có đau chỗ nào ?”
Đầu đứa nhỏ chạm mạnh góc túi xách của cô, phát tiếng "cộp".
Người phụ nữ lo lắng nó thương.
Lục Hữu Hành xoa xoa cái trán đụng đỏ, với phụ nữ: “Không đau ạ. Cô ơi, cô thể cho cháu khu chung cư ? Mẹ cháu , bà để ý nên bỏ quên cháu .”
Người phụ nữ kinh ngạc, bất cẩn đến ?
Nghĩ đến đây, phụ nữ vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ: “Vậy cô đưa cháu đến phòng bảo vệ nhé, lát nữa cháu phát hiện chắc chắn sẽ tìm cháu, ?”
Lục Hữu Hành ngẩng đầu : “Cảm ơn cô.”
Trông nó ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng.
Nó theo phụ nữ khu chung cư, đầu về phía chiếc taxi.
Quả nhiên, chiếc taxi nhanh lái .
Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ giao Lục Hữu Hành cho bảo vệ ở cổng rời .
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, hai bảo vệ đưa nó phòng bảo vệ, lập tức gọi điện cho ban quản lý để nhờ họ tìm đứa bé trong nhóm chat của cư dân.
Để đứa trẻ lo lắng, bảo vệ còn siêu thị ở cổng mua nhiều đồ ăn vặt cho nó.
khi bảo vệ hỏi điện thoại của lớn, đứa nhỏ im bặt.
Chỉ mải mê ăn uống...
Bảo vệ nhất thời bó tay, chỉ đành bầu bạn với nó, chờ đợi đứa bé đến đón.
Thấy đứa nhỏ ăn hết sạch tất cả đồ ăn vặt trong phòng bảo vệ, vẻ buồn ngủ, mà trong nhóm cư dân vẫn ai đến nhận con.
Các cư dân trong nhóm thì náo nhiệt bàn tán.
Có đứa trẻ khi tự lạc, nhớ nhầm địa chỉ nhà.
Cũng trong chung cư , bao giờ thấy đứa trẻ trong khu, đứa bé như , gặp chắc chắn sẽ nhớ.
Mọi bàn luận rôm rả, nhưng phụ nào đến nhận.
Bảo vệ thấy quá lo lắng, chuẩn báo cảnh sát.
Không ngờ, lúc đứa nhỏ mới lên tiếng: “Mẹ cháu tên là Lạc Khê, ở ngay đây.”
328
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/327-328.html.]
Động tác gọi điện thoại của bảo vệ dừng , vẻ mặt khó hiểu Lục Hữu Hành.
Để bảo vệ tin , Lục Hữu Hành thuộc lòng điện thoại của Lạc Khê, chớp chớp đôi mắt to tròn hai bảo vệ mặt.
Bảo vệ điện thoại của " ", đương nhiên gọi ngay lập tức.
Rất lâu mới nhấc máy, vì Lạc Khê mới tắm xong.
Điện thoại để chế độ rung, mang phòng tắm, nên cô thấy.
Lạc Khê bắt máy, đầu dây bên : “Xin chào, cô là cô Diệp ?”
“Vâng, là Lạc Khê, xin hỏi là ai?”
Người bảo vệ bên điện thoại : “Ồ, là bảo vệ ở Ngự Lan Đình, chúng nhặt một đứa bé ở cổng, con của cô ?”
“Đứa bé?”
Lạc Khê nhất thời mơ hồ, đứa bé nào cơ?
Bảo vệ tiếp tục: “Đứa bé tên là Lục Hữu Hành, và đây là điện thoại của cháu.”
Mẹ?!
Lạc Khê đang ngơ ngác, cả như sét đ.á.n.h ngang tai.
Lục Hữu Hành?
Hữu Hữu?!
Lạc Khê cũng kịp giải thích, vội vàng hỏi: “Đứa bé đang ở ?”
“Ngay ở phòng bảo vệ chúng , cô mau qua đón , đứa bé sắp ăn sạch của chúng ...”
Lạc Khê: ...
Lạc Khê vội quần áo, chộp lấy chìa khóa chạy xuống lầu.
Khi cô đến phòng bảo vệ, Lục Hữu Hành từ lúc nào thêm một củ khoai lang nướng trong tay.
Đứa nhỏ ăn ngon lành, lẽ vì quá nóng, nó chuyền từ tay trái sang tay , đổi về tay trái, nhưng dù vẫn gặm nhấm đến mức lem luốc cả mặt.
Lạc Khê xông phòng bảo vệ, thấy chính là cảnh tượng .
Cô thể tin nổi nó: “Hữu Hữu, con đến đây?”
Nghe thấy giọng Lạc Khê, Lục Hữu Hành mới ngẩng đầu lên.
Củ khoai lang trong tay cũng gặm nữa, ngơ ngác Lạc Khê, như thể lâu lắm gặp.
Bảo vệ thấy hai quen , cuối cùng cũng an tâm.
Anh kéo bàn tay nhỏ bé của Lục Hữu Hành, dẫn nó đến mặt Lạc Khê, :
“Cô Lạc, cô quá bất cẩn . Đứa bé mất tích lâu như mà cô hề ? Cô , lỡ như đứa bé kẻ bắt thì ?”
Lạc Khê sững sờ tại chỗ, kịp giải thích với bảo vệ, vội vàng xổm xuống, kiểm tra Lục Hữu Hành từ xuống .
Thấy đứa trẻ bình an vô sự, trái tim cô mới thả lỏng xuống.
Lạc Khê vội vàng cảm ơn bảo vệ. Thấy đứa nhỏ ăn nhiều đồ ăn vặt của họ như , Lạc Khê gửi phong bì đỏ cho bảo vệ, nhưng từ chối.
Bảo vệ : “Cứ xem như là chúng tặng cho đứa trẻ , cô đừng khách sáo.
Bên ngoài lạnh lắm, cô mau đưa cháu về nhà , thấy cháu cũng buồn ngủ , chắc nên ngủ trưa đó.”
Lạc Khê cảm ơn liên tục, đó mới dẫn Lục Hữu Hành khỏi phòng bảo vệ.
Vừa ngoài, Lạc Khê liền hỏi: “Hữu Hữu, con chạy đến đây? Người nhà con con tự ngoài ?”
Chủ đề đứa nhỏ trả lời, nên nó hỏi ngược : “Cô giáo Lạc, cô khỏe ?”
Lạc Khê hiểu nó hỏi .
Đứa nhỏ : “Con cô Tần cô hôm nay xin nghỉ, nếu cô khỏe thì khám bác sĩ đó.”
Sự quan tâm của đứa nhỏ là thật, nhưng mục đích là đ.á.n.h lạc hướng.
Lạc Khê quả nhiên bé lừa gạt “Cô ốm, là vì hôm nay cô việc khác, nên mới dạy. À, mà chú Chu ? Chú đưa con đến đây ?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Hữu Hành: ...
Cuối cùng vẫn tránh câu hỏi .