Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 317-318

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:10:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

317

Lý Tử Hàng bên cạnh chạy đến giục Hữu Hữu đến trò chơi tiếp theo.

Mẹ Tử Hàng luôn đuổi theo phía , cầm bình nước nhắc bé uống nước.

Cứ như , Hữu Hữu Lý Tử Hàng kéo đến một trò chơi khác, Lạc Khê còn kịp gì.

Lão Chu khách sáo với Lạc Khê, : “Vất vả cho cô giáo Lạc .”

Lạc Khê mỉm đáp , lưng theo.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Trước khi rời công viên giải trí, lão Chu nhận điện thoại từ Lục Lăng Tiêu.

Lục Lăng Tiêu hỏi: “Hữu Hữu chơi đủ ?”

Lão Chu về phía bé nhỏ đang mệt lử.

Lục Hữu Hành đang gục trong vòng tay Lạc Khê, Lạc Khê ôm.

Hai cánh tay nhỏ bé của bé ôm lấy cổ Lạc Khê, cái đầu nhỏ gục vai cô.

Ngày thường, cho phép khác ôm , hôm nay như biến thành khác .

Lão Chu lớn về phía Lục Hữu Hành: “Hữu Hữu, ba gọi điện thoại hỏi con chơi đủ ?”

Lục Hữu Hành dứt khoát đầu sang hướng khác, ngơ, thậm chí còn chút ghét bỏ.

Lão Chu quen với trạng thái giữa hai cha con, bất lực, với điện thoại: “Lục Tổng, chủ nhỏ mệt , đang gục trong lòng cô giáo Lạc sắp ngủ .”

“Cô giáo Lạc? Không cùng Lý Tử Hàng ? Cô giáo nào ?”

Lão Chu giải thích: “Ồ, quên với ngài, là cô giáo Lạc dạy thư pháp của chủ nhỏ, chủ nhỏ tự hẹn riêng, cô giáo Lạc cũng cố gắng đến, chơi với bé cả buổi chiều.”

Đầu dây bên im lặng.

Một lát , Lục Lăng Tiêu : “Đưa Hữu Hữu về , tiện thể đến công ty đón .”

“Vâng, Lục Tổng.”

Lão Chu kết thúc cuộc gọi, đến mặt Lạc Khê, đưa tay

“Cô giáo Lạc, giao đứa bé cho , ba cháu về nhà sớm.”

Lạc Khê đương nhiên bố đứa bé sẽ lo lắng, nhưng trong lòng một chút luyến tiếc khó tả.

Tuy nhiên, cô vẫn giao Lục Hữu Hành cho lão Chu, và dặn dò: 

“TThằng bé lẽ ngủ trưa, giờ chơi mệt , lát nữa lên xe chắc chắn sẽ ngủ say, nhớ đắp áo khoác cho cháu, kẻo cảm lạnh.”

Lão Chu : “Cô yên tâm, sẽ .”

Nói , lão Chu đón đứa bé từ tay Lạc Khê.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, bé phát hiện ôm từ phía , lập tức siết chặt tay, ôm cứng lấy Lạc Khê.

Lạc Khê bé kéo về phía nửa bước, đành với bé: “Hữu Hữu, muộn , con về nhà thôi.”

Cậu bé lờ mờ mở mắt, ngơ ngác Lạc Khê.

Nghe Lạc Khê , bé mới miễn cưỡng buông tay.

Lão Chu : “Cô giáo Lạc, thôi, tiện đường đưa cô về luôn, cô cũng cùng chủ nhỏ cả buổi , chắc chân cũng mỏi.”

Xe của bố Lý Tử Hàng bên cạnh đến cổng.

Lý Tử Hàng vội vàng chào tạm biệt Lạc Khê và Hữu Hữu, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai .

Lạc Khê đành đầu , khách sáo vẫy tay chào tạm biệt Lý Tử Hàng.

Đợi Lý Tử Hàng và bé lên xe, Lạc Khê mới với lão Chu: “Không cần , gọi xe ứng dụng , chắc sắp đến , cứ đưa Hữu Hữu .”

Vì Lạc Khê , lão Chu cũng tiện khách sáo thêm nữa, chào tạm biệt Lạc Khê xong, ông ôm Hữu Hữu về phía chiếc xe sang trọng ở xa.

Cằm nhỏ của Hữu Hữu tựa vai lão Chu, uể oải vẫy tay về phía Lạc Khê.

“Cô giáo Lạc, chào cô.”

318

Lạc Khê bé lên xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/317-318.html.]

Sau đó cô tự đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh xuống, chân cô thực sự mỏi.

gọi xe công nghệ nào cả, chỉ là phiền lão Chu đưa về mà thôi.

Nghỉ một lát, cô tự gọi một chiếc taxi là .

Lạc Khê đang cúi xuống xoa bóp bắp chân thì một bóng cao lớn từ lúc nào mặt cô.

Điều đầu tiên lọt mắt Lạc Khê là đôi chân dài của một đàn ông.

Chỉ đôi chân thôi, đàn ông cao .

Khi cô ngẩng đầu lên, cô ngây .

“Lạc Khê, thật sự là em ? Anh cứ tưởng nhầm.”

Người chuyện quả thực là một quen cũ, của Tăng Đồng - đàn chị đại học của cô, Tăng Vân.

Trước đây Tăng Đồng còn ý mai mối Lạc Khê cho họ , tiếc là cuối cùng thành, vì Lục Lăng Tiêu hớt tay .

Và giờ đây, bên cạnh Tăng Vân là một bé gái đầy 3 tuổi.

Cô bé xinh xắn, thắt hai b.í.m tóc nhỏ, đường nét khuôn mặt vài phần giống Tăng Vân.

Cô bé kéo tay Tăng Vân, nép sát chân , từ công viên giải trí .

Lạc Khê dậy, chút ngạc nhiên hỏi: “Thầy Tang, ở đây?”

Tăng Vân quả thực là giảng viên đại học ở trường cô, nên Lạc Khê mới gọi là thầy.

Lạc Khê nhanh chóng nhận sự hiện diện của cô bé, hỏi: “Đây là…?”

Tăng Vân vẫn nhã nhặn, : “Ồ, con gái , bé tên là Nhu Nhu.”

Nói , cúi đầu xoa đầu Nhu Nhu, dặn dò cô bé: “Nhu Nhu, chào cô Lạc con.”

Nhu Nhu trông vẻ hướng nội, rụt rè, thì thầm với Lạc Khê: “Chào cô Lạc ạ.”

Lạc Khê mỉm cúi , chào cô bé: “Chào cháu, bé Nhu Nhu xinh , cháu thật là xinh.”

Nhu Nhu e dè, khẽ c.ắ.n môi , chút hổ.

Tăng Vân cũng nhanh chóng hỏi: “Sao em ở đây một ? Đi cùng bạn bè ?”

Lạc Khê nhất thời giải thích thế nào, đành bừa: 

“Vâng, bạn bè , chơi cả buổi chiều mệt, nên nghỉ một lát, cũng sắp về .”

Tăng Vân hỏi: “Em lái xe ?”

Lạc Khê thành thật: “Không.”

“Đi, đưa em về.” Tăng Vân bế luôn cô bé lên, với Lạc Khê.

Lạc Khê vội vàng từ chối.

Tăng Vân : “Cứ coi như em giúp trông Nhu Nhu một lát, sợ con bé một phía sẽ quấy , con bé nhút nhát lắm.”

Vì Tăng Vân , Lạc Khê cũng tiện từ chối nữa.

Trên đường , Nhu Nhu im lặng.

Cô bé lên xe ngoan ngoãn trong ghế trẻ em của , lặng lẽ chơi món đồ chơi nhỏ mà Tăng Vân đưa cho.

Lạc Khê cùng cô bé, nhưng Nhu Nhu mấy để ý đến cô.

Lạc Khê cảm thấy lạ.

Cùng lúc đó, Tăng Vân liếc Lạc Khê qua gương chiếu hậu

 “Kể từ khi Nhu Nhu bỏ , tính cách con bé mới trở nên như bây giờ, một tuổi rưỡi, con bé hoạt bát lắm.”

Lạc Khê chút kinh ngạc, nhất thời hiểu Tăng Vân đứa bé bỏ ý gì.

Tăng Vân cũng nhanh chóng đưa câu trả lời, : “Ồ, em đừng hiểu lầm, Nhu Nhu ly hôn.”

Lạc Khê lúc mới thở phào.

cô vẫn hiểu, mặc dù cô cũng cảm thấy Nhu Nhu khác biệt so với những đứa trẻ bình thường, nhưng ngay cả khi bố ly hôn, cả bố và đều yêu thương con cái mà.

Không đến mức khiến Nhu Nhu trở nên như bây giờ.

 

Loading...