Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 303-304

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:08:02
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

303

Lạc Khê giúp Khương Niệm lấy tài liệu, đưa đến công ty của Khương Niệm, xem như nhiệm vụ của cô thành.

Buổi chiều, cô ăn vội chút gì đó bên ngoài, đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại.

ăn trưa sự chăm sóc của hộ lý Diêm, nhưng hôm nay bà khẩu vị.

Khi Lạc Khê đến, bà đang tựa đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Trước khi phòng, hộ lý với Lạc Khê về tình hình mấy ngày gần đây của Bà ngoại Lạc.

Mọi thứ đều , chỉ là chịu ăn uống mấy.

Lạc Khê bên giường Bà ngoại Lạc một lát, bà mới nhận sự mặt của cô.

Bà ngoại Lạc mở mắt, chút kinh ngạc, hỏi: “Khê Khê, con đến từ lúc nào ?”

Tai bà càng ngày càng nặng hơn trong hai năm gần đây.

Lạc Khê giúp bà kéo chăn đắp lên , : “Con chị Diêm mấy ngày nay bà chịu ăn uống đàng hoàng.”

Bà ngoại Lạc thở dài, : “Ăn vô, là bà nhớ nhà .”

câu với vẻ mặt đầy vẻ xót xa.

Lạc Khê sững .

Bà ngoại Lạc ngoài cửa sổ, nơi những con thiên nga bơi trong tạo nhân  tạo: 

“Người già , luôn cảm thấy nơi nào thoải mái bằng nhà . Chớp mắt ngoài hơn ba năm , căn nhà cũ ở quê còn ở …”

Lạc Khê lúc mới hiểu ý của bà .

“Bà ơi, môi trường ở đây , điều kiện y tế càng hơn, lợi cho sức khỏe của bà.”

Bà ngoại Lạc : “Người xưa câu lá rụng về cội mà…”

Lạc Khê hiểu.

Cuối tháng, Lạc Khê đón Bà ngoại từ trung tâm dưỡng lão về trấn Ô Mai.

Bốn năm về, đến cả cháu ngoại nhỏ của thím Vương hàng xóm cũng tiểu học.

Bà ngoại Lạc trong sân, cây lê già rụng hết lá, vui mừng đến rơi nước mắt.

“Cuối cùng cũng về .”

Thím Vương thấy tiếng động bên cạnh, cũng chạy đến ngay lập tức.

Thấy hai bà cháu, thím Vương xúc động kéo tay Lạc Khê, “Con bé , đột nhiên bỏ bao nhiêu năm như , một tin tức nào, con ?”

Lạc Khê thím Vương cũng đang xúc động.

Cái sân ít thím Vương chăm sóc.

Ngày bà lão gấp, để một lời nào, đồ đạc trong nhà cũng mang .

Thím Vương cũng chắc bao giờ bà sẽ trở về, thỉnh thoảng qua xem xét, thấy chỗ nào bẩn thì giúp dọn dẹp.

Cỏ dại trong vườn cũng chồng thím Vương giúp dọn dẹp.

Thấy hai bà cháu mãi về, đất bỏ hoang, ông bèn trồng rau sân nhà họ.

Một mặt là nghĩ đợi ngày bà trở về, sân đến nỗi trống trơn, ít cũng cái mà ăn.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Mặt khác, so với việc để cỏ dại mọc um tùm, thì cũng dễ dàng chăm sóc hơn.

Một công đôi việc.

Quả nhiên, họ chờ hai bà cháu trở về thật.

Thím Vương cùng Lạc Khê đỡ Bà ngoại Lạc nhà.

Mọi vật dụng bên trong hầu như đổi, chỉ khung cửa chính sơn màu khác, bàn ghế phủ một lớp bụi mỏng, dày, cho thấy thường xuyên đến dọn dẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/303-304.html.]

Thím Vương giải thích: “Mấy năm cháu ở đây, căn nhà cũng ở, trống vắng quá. 

Thím bảo chồng nhà thím để lương thực và dụng cụ ít dùng của nhà ở đây cất giữ, coi như … 

Khung cửa cũng là ông nhà thím thấy gỗ mục , tự tìm một khúc gỗ khác , nếu thì cửa phòng đóng .”

Lạc Khê lắng thím Vương luyên thuyên, trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả, ngoài sự ơn.

Thím Vương nhanh nhẹn giúp dọn dẹp giường chiếu, để cụ già xuống , hỏi Lạc Khê: Cháu còn trả lời thím, mấy năm nay hai bà cháu ?”

304

Lạc Khê còn kịp mở lời, bà ngoại cô trả lời: “Hơn ba năm nay, Khê Khê nhà du học nước ngoài. 

Những năm vắng, nó sợ để một ở quê ai chăm sóc, nên gửi viện dưỡng lão trong thành phố. Ở đó lo ăn uống hầu hạ, bác sĩ coi bệnh…”

Thím Vương xong, liền : “Ôi, du học là chuyện mà, lúc cũng nên một tiếng chứ, chúng lo lắng mấy năm trời. À mà, tiểu Lục vẫn khỏe chứ?”

Hai chữ “tiểu Lục” thốt , nét mặt Lạc Khê khựng .

Cái tên quá lâu đến, tựa như cách một thế kỷ xa xôi, giờ đây nhắc , trái tim cô vẫn thỉnh thoảng nhói đau một hai cái.

Lạc Khê cúi đầu, bà ngoại cô tâm sự của cháu gái, xòa chuyển đề tài: “Khê Khê , chúng vội dọn dẹp, con lấy quà con mang về cho thím Vương, để thím xem một chút.”

Lạc Khê lúc mới hồn, tìm quà cho thím Vương.

Sau bữa tối, ánh hoàng hôn.

Lạc Khê cùng bà ngoại trong sân, cây lê già cổng.

Cảnh tượng Lục Lăng Tiêu mặc sơ mi trắng, quần tây gốc lê hút t.h.u.ố.c bốn năm chợt lướt qua tâm trí, Lạc Khê chút thất thần.

Thời điểm , cũng là khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi trong đời cô, tiếc quá đỗi ngắn ngủi.

Trời dần tối, cả ngày dọn dẹp, căn nhà cũng gần như sạch sẽ, cửa sổ sáng trưng, ánh đèn xuyên qua kính chiếu sáng rực cả sân.

Lạc Khê nhận một cuộc điện thoại, là từ trung tâm đào tạo gọi tới.

“Xin chào cô Lạc, là cô giáo Tần, cô còn nhớ ?”

Lạc Khê sững sờ một lát, chợt nhớ .

Cô giáo Tần : “ xin điện thoại của cô từ cô giáo Khương. Chuyện chúng mời cô về giáo viên thư pháp ở trung tâm, cô suy nghĩ đến ?”

Lạc Khê sớm quên khuấy chuyện .

Sau khi về nước, Lạc Khê thật kế hoạch nghề nghiệp riêng, nhưng thấy sắp đến cuối năm, cô định đợi qua Tết mới ứng tuyển công ty yêu thích, đồng thời cũng tận dụng thời gian để ở bên chăm sóc bà ngoại.

Cùng lúc đó, Khương Niệm cũng giúp Lạc Khê tìm một bảo mẫu đáng tin cậy, là vài ngày nữa sẽ đến trấn Ô Mai giúp chăm sóc Bà ngoại Lạc, mức giá cũng chăng.

Bà ngoại thích sống ở quê nhà, nhưng Lạc Khê dù cũng thể ở trấn Ô Mai mãi, nên cô mới…

Lạc Khê qua điện thoại: “Thật lòng xin cô giáo Tần, tạm thời ý định .”

Cô giáo Tần ở đầu dây bên chút thất vọng, nhưng cô vẫn tiếc nuối :

 “Vậy thì thật đáng tiếc quá, bé Lục Hữu Hành hỏi mấy , hỏi cô khi nào đến lớp thư pháp giáo viên, đăng ký sớm lắm .”

“Hữu Hữu ?” Lạc Khê ngạc nhiên.

, chính là bé từng ở cửa lớp chào cô đó, hình như quý cô.”

Khoảnh khắc , Lạc Khê bất ngờ động lòng.

Không rõ vì , dù cô và Hữu Hữu mới gặp vài , nhưng một cảm giác thiết khó tả.

Cô cũng thích Hữu Hữu.

Nụ gương mặt Lạc Khê vô thức nở rộ, cô hỏi: “Cậu bé học lớp piano ?”

“Ôi, cô đừng nhắc nữa, chẳng đó thể đến dạy lớp thư pháp

Hôm đến hỏi , khả năng sẽ giáo viên lớp thư pháp, bắt bố mua liền một lúc 100 tiết học…”

 

Loading...