Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 301-302
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:07:27
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
301
Cũng thể trách tài xế Chu nhầm lẫn Lạc Khê là giáo viên của trung tâm đào tạo.
Dẫu , chính cô đưa Lục Hữu Hành rời khỏi trung tâm, khiến ông lo lắng một phen.
Đầu dây bên , Lục Lăng Tiêu im lặng giây lát, cuối cùng đành chấp nhận sự thật là nhầm, với lão Chu:
“Không việc gì thì đưa Hữu Hữu về nhà .”
“Vâng, thưa Lục Tổng.”
Lão Chu kết thúc cuộc gọi, mới sang Lục Hữu Hành.
Đôi mắt của Lục Hữu Hành vẫn dõi theo bóng dáng Lạc Khê cho đến khi cô biến mất.
Lão Chu cũng tò mò hỏi một câu: “Vị là…”
“Ồ, vị là bạn của cô giáo Khương. Hôm nay cô giáo Khương nghỉ phép, quên đồ trong phòng học, nhờ bạn cô đến lấy hộ.”
Lục Hữu Hành đột ngột cắt lời: “Cô cũng là giáo viên ở đây ạ? Mọi gì ?”
Cậu bé tai thính, chú ý đến điều cốt lõi.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô giáo Tần tủm tỉm giải thích: “Người chữ , cô đang hỏi cô đến đây giáo viên dạy thư pháp ?”
Lão Chu thắc mắc: “Đây là trung tâm đào tạo âm nhạc ?”
Cô giáo Tần bèn giải thích: “ , nhưng lớp thư pháp cũng mới mở gần đây thôi.
Có phụ thấy việc đưa đón con qua hai nơi quá phiền phức, nên đề nghị chúng mở lớp thư pháp.
Như , khi các con học xong lớp nhạc cụ, thể học luôn lớp thư pháp ở đây, phụ cũng đỡ bận tâm hơn.
Chỉ là, giáo viên thư pháp của chúng gần đây đột ngột nghỉ việc, nhất thời tìm giáo viên dạy .
thấy chữ của vị , nên hỏi cô xem ý định .”
Lục Hữu Hành hiểu rõ, bé đầu về hướng Lạc Khê rời .
Đáng tiếc, bóng dáng cô còn ở đó nữa.
Trên đường về, Lục Hữu Hành một lời nào, đầu óc mơ màng đang nghĩ gì.
Lão Chu hỏi bé mua chút bánh khoai mỡ hạt dẻ ăn , cũng chẳng thấy.
Về đến nhà, bé tự nhốt trong phòng, lục lọi tìm cây bút lông và giấy tuyên thành mà ông nội mua đây, bắt chước múa may một lúc, tiếc là thế nào.
Bảo mẫu hâm sữa nóng mang , cũng giật .
Cậu bé quỳ ghế trong thư phòng của bố, chăm chú nguệch ngoạc lên một tập tài liệu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy mực, đen thui đành, bảo mẫu thấy con dấu đóng tập tài liệu , suýt nữa thì nghẹt thở, vội vàng bế bé xuống khỏi ghế.
Đáng tiếc, tập tài liệu thể cứu vãn nữa.
Lục Lăng Tiêu hiếm hoi về nhà sớm hơn một chút, nhưng cũng hơn 10 rưỡi tối.
Bình thường giờ Lục Hữu Hành ngủ say , nhưng hôm nay bé vẫn trong phòng khách xem TV.
Lục Lăng Tiêu nhíu mày, với bảo mẫu đang nhận áo vest của : “Giờ , nó vẫn còn xem TV?”
Bảo mẫu cũng đầy vẻ bất lực, : “Cậu chủ nhỏ cứ nhất quyết đợi ngài về, bảo là việc cần bàn bạc với ngài, khuyên thế nào nó cũng chịu ngủ.”
“Bàn bạc với ?”
Đây là đầu tiên Lục Lăng Tiêu thấy hai từ “bàn bạc” từ miệng Lục Hữu Hành.
Tuy nhiên, những lời bàn bạc trong miệng bé đa phần đều là những yêu cầu quá đáng, mà khả năng cao sẽ đồng ý.
Lục Hữu Hành thấy bố về, hiếm hoi ngoan ngoãn chạy đến, còn chủ động lấy dép trong nhà cho Lục Lăng Tiêu.
Lục Lăng Tiêu cúi đầu cái ót tròn xoe của bé.
Không việc gì mà tỏ vẻ hiếu thảo, chắc chắn là mưu đồ.
302
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/301-302.html.]
từ chối hành vi “hiếu thảo” hiếm thấy của Lục Hữu Hành.
Dù , gần nhất bé hiếu thảo như là khi còn ở lớp mẫu giáo bé, kể với giáo viên và bạn bè một cách sinh động về việc bố qua đời như thế nào, và bé đau buồn …
Đợi bé đặt dép ngay ngắn mặt , bé lùi một bước, im lặng chờ đợi.
Lục Lăng Tiêu cúi đầu giày, với bảo mẫu: “Lát nữa còn giải quyết chút công việc, pha cho một cốc cà phê nhé.”
“Vâng, thưa ngài.”
Bảo mẫu mang áo khoác của Lục Lăng Tiêu trong.
Khi Lục Lăng Tiêu đến sofa xuống, Lục Hữu Hành cũng theo.
Lục Lăng Tiêu ngẩng cằm, liếc bé, hỏi: “Đợi ba về để bàn bạc chuyện gì?”
Lục Hữu Hành thận trọng : “Ba, con học lớp thư pháp.”
“Học lớp thư pháp?”
Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện ?
Lục Hữu Hành còn nhận mặt chữ hết, đột nhiên học thư pháp?
Lục Lăng Tiêu chằm chằm bé một lát, nhưng gì.
Một lát , mới lên tiếng: “Ba sẽ bảo Tiêu Kỳ mời một giáo viên thư pháp đến nhà dạy con.”
“Không .” Lục Hữu Hành dứt khoát từ chối: “Trung tâm đào tạo nhạc cụ mở lớp thư pháp, con học ở đó.”
Lục Lăng Tiêu khó hiểu, lớp thư pháp của trung tâm đào tạo nhạc cụ thì gì ? Sao đến đó?
Tuy nhiên, thấy ánh mắt bé đầy mong đợi, mà đây cũng là chuyện gì to tát, Lục Lăng Tiêu bèn đồng ý.
Thấy ba chấp thuận, bé vui mừng khôn xiết, thậm chí đường về phòng ngủ, miệng còn ngân nga một khúc nhạc, cho thấy tâm trạng đến mức nào.
Lục Lăng Tiêu thấy bé , bèn lấy điện thoại gọi cho tài xế Chu.
“Hôm nay Hữu Hữu gặp ai ?”
Lão Chu ở đầu dây bên hỏi bất ngờ, nhất thời nhớ Lạc Khê.
Tuy nhiên, ông nhớ đến việc Lục Hữu Hành gặp vài bạn nhỏ chơi hợp ở trung tâm đào tạo, nên kể sự thật cho Lục Lăng Tiêu.
Lục Lăng Tiêu xong cũng gì nhiều, cúp điện thoại.
Anh đoán, Lục Hữu Hành phần lớn là thấy những bạn thiết đều đăng ký lớp thư pháp, nên bé mới học.
Nếu , cũng gì đáng ngại.
Anh dậy về phía thư phòng của .
Trong thư phòng, mở tập tài liệu quan trọng giải quyết xong, cùng lúc đó, bảo mẫu cũng mang cà phê pha xong .
Lục Lăng Tiêu ngẩng đầu, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hiệu bảo mẫu cứ đặt xuống.
Bảo mẫu theo, cẩn thận đặt cốc cà phê bên tay .
Khi việc, Lục Lăng Tiêu thích khác quấy rầy, nên bảo mẫu lặng lẽ lưng bước , đóng cửa thư phòng .
Lục Lăng Tiêu lật mở tập tài liệu trong tay, cả chợt sững .
Trên một tập tài liệu quan trọng, đột nhiên xuất hiện những nét bút lông ngang dọc.
Nếu đó là chữ thì bằng đó là những con giun màu đen đang bò lổm ngổm, thậm chí đó còn vẽ thêm những hình vẽ lộn xộn.
Người trong bức vẽ rõ ràng là Lục Lăng Tiêu, vì đuôi mắt “một bông hoa”.
Đó là vết bớt hình hoa diên vĩ ở đuôi mắt Lục Lăng Tiêu, chỉ điều vết bớt đó vẽ qua loa, đến mức lố bịch.
Cậu bé còn thêm hai chữ “Đồ ngốc” đầu .
Rồi ở góc bên vẽ một phụ nữ.
Người phụ nữ vẽ khá chi tiết, tóc dài, mặc váy, tay dắt một bé, hai lớn và nhỏ hòa hợp, dường như chẳng liên quan gì đến Lục Lăng Tiêu.
Nhìn tập tài liệu lộn xộn trong tay, mặt Lục Lăng Tiêu tối sầm .