Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 25+26

Cập nhật lúc: 2025-09-25 09:30:04
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25

Lục Lăng Tiêu thoáng sững , ngờ chạm mặt cô nữa.

Chẳng đây chính là phụ nữ từng lén phòng tổng thống trong khách sạn, thừa cơ quyến rũ ?

Rất nhanh, tài xế thuật nguyên lời của Lạc Khê cho .

Lục Lăng Tiêu cũng lười phí thời gian cho chuyện nhỏ nhặt . Đã là chính miệng cô bồi thường, thì cứ để theo lời cô .

Khi lão Trương , mặt Lạc Khê, ánh mắt cô vẫn rời khỏi gương mặt trong xe.

Lục Lăng Tiêu chỉ hờ hững quét mắt qua cô một cái, đó chậm rãi nâng cửa kính lên.

“Cô… cô gì ơi?”

Lão Trương gọi mấy , Lạc Khê mới hồn.

Ông :

“Ông chủ đồng ý , cô thêm WeChat nhé?”

“À… .” – Lạc Khê vội lấy điện thoại.

Cô chuyển hai mươi ngàn, ước chừng chừng đó đủ tiền sơn sửa. 

Tuy trong lòng đau xót, bởi tiền đó hề nhỏ so với tích cóp ít ỏi, nhưng ngoài cách , cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nhận tiền xong, lão Trương :

“Đến lúc sửa xong, sẽ gửi hóa đơn, nhiều thì trả , thiếu sẽ báo thêm. Như cô thấy chứ?”

Lạc Khê gật đầu:

“Không vấn đề gì.”

Nói , cô chống tay lên cửa xe, thể mềm nhũn suýt vững.

Lão Trương lo lắng hỏi:

“Cô chứ? Có cần đưa bệnh viện ?”

“Không cần, cảm ơn, .” – Lạc Khê khẽ lắc đầu.

Một vụ tai nạn, duy chỉ thương, mà Lục Lăng Tiêu chẳng để tâm, trực tiếp giao cho tài xế giải quyết.

Anh cúi đầu màn hình di động, ngón tay dừng dãy lưu , ánh mắt trở nên sâu xa.

Chẳng mấy chốc, bấm gọi.

Trong ống vang lên những tiếng tút dài. Lần , cô tắt máy.

Điện thoại trong túi vang lên, Lạc Khê yếu ớt bắt máy:

“Alô? Ai ?”

Đầu dây bên , giọng nam trầm thấp vang lên:

“Xin chào, Lạc tiểu thư. Muốn gọi cho cô, quả thật nhờ vận khí.”

Lạc Khê bỗng nhớ tới cuộc gọi lạ vài ngày .

“Lại là ?!”

Khi cô buột miệng , chiếc Bentley phía cũng từ từ lăn bánh.

Giọng Lục Lăng Tiêu trầm truyền đến:

hẹn gặp Lạc tiểu thư một , chuyện về đứa bé.”

Lạc Khê nhíu mày, mệt mỏi đến mức chẳng còn sức gắt gỏng:

, hiểu đang cái gì. Đứa bé gì chứ? Chuyện đó liên quan gì đến ?”

“Đương nhiên liên quan.” – sự kiên nhẫn trong giọng Lục Lăng Tiêu cạn kiệt – “Nếu cô chỉ cần tiền…”

Đầu óc Lạc Khê như nổ tung, chẳng để hết câu dập máy.

Cả đời , Lục Lăng Tiêu từng một phụ nữ nào dám cúp máy của đến hai . Cô … chán sống ?

Trong khi đó, bên ngoài xe, Lạc Khê hai tay chống cửa, gắng gượng , cả choáng váng đến mức trời đất cuồng.

Lục Lăng Tiêu ngẩng mắt, gương chiếu hậu.

Hai chiếc xe lùi xa dần.

Anh thấy một chiếc Maserati trắng dừng , từ trong đó bước xuống một đàn ông.

Gương mặt … hình như từng gặp ở đó, nhưng nhớ rõ.

Chỉ thấy gã lập tức chạy về phía Lạc Tố Tố.

Người phụ nữ nhào lòng gã, nức nở. Người đàn ông thì vội vàng cúi xuống dỗ dành, hỏi han đầy lo lắng.

Còn phụ nữ gầy gò bên chiếc xe bạc màu, chỉ lặng lẽ họ, bóng dáng đơn độc, ánh mắt phảng phất nỗi oán thán khôn nguôi.

Lục Lăng Tiêu rõ là vì ánh mắt , vì sự thảm thương của cô, mà trong khoảnh khắc, trong lòng dấy lên một tia đồng cảm hiếm hoi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/2526.html.]

Ánh Lạc Khê bám theo đôi nam nữ một hồi, cuối cùng cũng chống đỡ nổi nữa. Cơ thể mềm nhũn, chậm rãi trượt xuống theo cánh cửa xe.

Lục Lăng Tiêu khẽ nhíu mày:

“Lão Trương, dừng xe.”

26

Tống Mục Sâm nhận điện thoại liền vội vàng lao tới hiện trường.

 Trên suốt quãng đường, Lạc Tố Tố cho cúp máy, nũng nịu chỉ cần thấy giọng thì cô sẽ sợ hãi.

Nghĩ đến đứa bé trong bụng cô , Tống Mục Sâm chỉ đành chiều theo.

Xe dừng, lập tức đẩy cửa bước xuống, chạy vội tới bên Lạc Tố Tố.

Thấy cô hề hấn gì, lúc mới thở phào.

Ai ngờ khi , phát hiện xe của Lạc Tố Tố va chính là xe Lạc Khê.

Sắc mặt Tống Mục Sâm thoáng trắng bệch. Hắn định bước đến xem tình trạng của Lạc Khê thì liền Lạc Tố Tố giữ chặt lấy cánh tay.

nhào n.g.ự.c , giọng yếu ớt:

“Anh Mục Sâm, em thấy bụng đau… chẳng lẽ… con của chúng chuyện ?”

Tống Mục Sâm thấy cô gì bất thường, nhưng vẫn tránh khỏi lo lắng, cúi xuống để ý nhiều hơn.

Hắn thừa , Lạc Tố Tố chẳng qua quan tâm đến Lạc Khê mà thôi.

Ban đầu, ánh mắt Lạc Khê vẫn còn dõi theo hai .

Dù rằng giữa cô và Tống Mục Sâm ly hôn, nhưng khoảnh khắc trông thấy xuống xe liền chạy ngay về phía Lạc Tố Tố, trái tim vốn chằng chịt vết thương của cô vẫn nhói đau một nữa.

Quả nhiên, mặt Lạc Tố Tố, cô chẳng là gì cả.

Tầm mắt ngày càng mờ dần, tay chân cô mất dần sức lực. Cho dù bấu víu lấy cửa xe, cô vẫn giữ nổi, cả trượt xuống, cuối cùng ngất lịm.

Lúc Tống Mục Sâm đang trách cứ:

“Sao em sớm cho , em đ.â.m xe của Lạc Khê?”

Lạc Tố Tố phụng phịu:

“Cô bây giờ còn liên quan đến . Em gì? Với , cô thì liên quan gì đến chúng ? Hay là… trong lòng vẫn còn cô ?”

Thấy cô sắp giở tính giận dỗi, Tống Mục Sâm lập tức bực bội.

Đến khi đầu, mới thấy Lạc Khê ngã quỵ bên cửa xe.

Hắn lao qua thì Lạc Tố Tố níu chặt tay, chịu buông.

cứng giọng:

“Cô còn thương lượng tiền nong với tài xế đấy thôi, giờ ngã xuống chẳng qua để diễn trò cho xem! Dù với cô ly hôn , em cho phép qua đó.”

ngăn cản, nhưng Tống Mục Sâm cuối cùng vẫn gạt tay cô , định chạy đến bên Lạc Khê.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Chỉ là, mới nửa đường—

Một đàn ông cao lớn bỗng xuất hiện, dứt khoát bế ngang Lạc Khê lên.

Lục Lăng Tiêu.

Anh nghĩ ngợi gì nhiều. Sắc mặt trắng bệch , tuyệt đối thể giả vờ .

Trước mắt tất cả, bế gọn Lạc Khê lòng, nhanh chóng về phía xe :

“Lão Trương, mở cửa.”

Lão Trương chuyện nghiêm trọng, vội chạy tới mở sẵn cửa xe.

Trong cơn mơ màng, Lạc Khê hé mắt một .

Gương mặt gần trong gang tấc, rõ ràng đến mức khiến run rẩy.

Một gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc.

Thì , ngay cả trong vòng tay của một xa lạ… cũng thể mang cảm giác an đến .

Ý nghĩ thoáng qua, .

Tống Mục Sâm c.h.ế.t lặng cảnh tượng mắt, lòng dâng lên một nỗi chua chát khó tả.

Nhất là khi nhận , gã đàn ông về diện mạo tuyệt đối chẳng thua kém gì

Cùng lúc đó, Lạc Tố Tố bỗng “á” một tiếng, ôm bụng thụp xuống.

Bất đắc dĩ, Tống Mục Sâm chỉ thể , vội vàng đỡ lấy cô .

Thấy trở về, Lạc Tố Tố nước mắt lã chã, bám chặt cánh tay , nức nở:

“Anh Mục Sâm… bụng em đau quá… Anh đưa em bệnh viện ? Em sợ lắm…”

Tình thế cấp bách, Tống Mục Sâm đành gạt hết thứ sang một bên, ôm Lạc Tố Tố lên xe, vội vàng rời khỏi đó.

 

Loading...