Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 21+22
Cập nhật lúc: 2025-09-25 09:29:30
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Lạc Khê dứt khoát :
“Không cần. Vứt .”
Nói xong, cô trực tiếp cúp máy, tiện tay tắt luôn điện thoại. Lần , cuối cùng cô mới ngủ một giấc yên .
…
Cùng lúc đó, tại đại sảnh nhà họ Lục.
Lục Lăng Tiêu thứ ba bấm của Lạc Khê.
Điện thoại vang lên giọng máy lạnh lùng:
“Xin , máy quý khách gọi hiện liên lạc …”
Anh khẽ nhạt, khóe môi cong lên lạnh lẽo:
Tốt lắm. Mới mang thai con dám bày trò mất tích.
Quả nhiên chút thủ đoạn.
Ngay lúc , phía truyền đến tiếng bước chân.
Là bố – Lục Trấn Vũ.
Ông ngoài sáu mươi, gương mặt gần như là bản già nua của Lục Lăng Tiêu.
Quan hệ cha con vốn chẳng mấy hòa thuận, bình thường hầu như liên lạc, chỉ khi việc trọng đại mới gặp .
Lục Lăng Tiêu , nhàn nhạt hỏi:
“Bố tìm con?”
Lục Trấn Vũ bệnh đau vai, nên dù trời nóng cũng luôn mặc áo ngủ tay dài dày cộm.
Ông xuống sofa, trầm giọng :
“Ông nội con còn nhiều thời gian nữa. Phía con chuẩn đến ?”
Lục Lăng Tiêu đối diện, cầm một chén bằng ngọc tinh xảo bàn lên xoay trong tay.
“Chuẩn gì cơ?”
Thấy giả vờ hiểu, Lục Trấn Vũ khẽ bật , lắc đầu bất lực thẳng vấn đề:
“Từ thời cụ cố còn sống quy định: thừa kế Lục thị bắt buộc con nối dõi. Dù bây giờ quyền quyết định ở trong tay con, nhưng mấy chú bác dễ bỏ qua. Anh em họ đang dốc hết sức sinh con, chính là để mở đường cho . Con xưa nay thèm kết bè với họ, một khi ông nội trút thở cuối cùng, bọn họ chắc chắn sẽ liên minh gây áp lực. Lúc đó, con định thế nào?”
Ánh mắt Lục Lăng Tiêu cụp xuống, trong đáy mắt thoáng hiện tia khinh thường.
Lục Trấn Vũ tiếp tục:
“Bố con chẳng coi trọng cổ phần nhỏ nhoi của họ. nếu con một đứa con, chuyện sẽ khác. Đứa bé đương nhiên sẽ ông nội để phần tài sản, như cho dù họ liên minh, động đến bố con cũng chẳng dễ dàng.”
Ông ngừng , giọng điệu đổi khác:
“Nói thật, cũng là xui xẻo. Chuyện của Tôn Tư Ninh mà xảy muộn hơn thì đến nỗi. Nếu con bé còn khỏe mạnh, bố sớm thúc giục hai đứa cưới gấp cuối năm, nhanh chóng sinh cho một đứa. Có khi còn kịp.”
Nghe , khóe môi Lục Lăng Tiêu nhếch lên một nụ lạnh lùng.
Cuộc hôn nhân liên minh với nhà họ Tôn vốn chỉ do cha tự sắp đặt. Anh bao giờ đồng ý, cũng hẳn phản đối.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thế mà đến thời khắc mấu chốt, Tôn Tư Ninh đột nhiên thành thực vật.
Điều càng khiến Lục Lăng Tiêu hoài nghi, rằng tai nạn đó e rằng ẩn giấu ít bàn tay.
Trong giới hào môn, thủ đoạn vốn m.á.u lạnh vô tình. Vì lợi ích, g.i.ế.c cũng chẳng là chuyện to tát.
Chỉ thể , Tôn Tư Ninh mệnh mỏng, xứng với tham vọng của chính , nên mới gặp kết cục thảm hại.
Lục Trấn Vũ chợt nhớ chuyện gì, nghiêng đầu hỏi:
“ , Lăng Tiêu, Bố Mộ Vân … đó của Tôn Tư Ninh định dùng thụ tinh ống nghiệm, ép con bé mang thai đứa nhỏ của con. Có thật ?”
Lục Lăng Tiêu điềm nhiên đáp:
“Không. Tin đồn thôi.”
Quả thật, bà Tôn từng ý định đó. bệnh viện xảy sai sót, khiến chuyện chệch hướng .
“Chậc.” – Lục Trấn Vũ nhấp chén , lắc đầu tiếc rẻ – “Nếu thế thành thật thì bố chẳng đau đầu thế .”
Lục Lăng Tiêu: “…”
22
Lục Lăng Tiêu sải bước dài khỏi nhà cũ, dáng nhanh gọn nhưng hề rối loạn.
Tiêu Kỳ lặng lẽ theo , bỗng thấy đột nhiên dừng .
Lục Lăng Tiêu xoay , ánh mắt lạnh lẽo Tiêu Kỳ, chậm rãi :
“Người phụ nữ đó… ly hôn thì…”
Nói đến một nửa, ngừng , tiếp tục.
Tiêu Kỳ chớp mắt, chẳng hiểu sếp ý gì, dám hỏi nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/2122.html.]
Chốc lát , Lục Lăng Tiêu cất bước.
Ngồi trong xe, đột ngột hỏi:
“Cô … dự sinh lúc nào?”
Tiêu Kỳ ngớ .
Anh ấp úng mãi mới :
“Lục… Lục tổng, cũng… rõ. kết hôn, mấy chuyện rành.”
Lục Lăng Tiêu nhắm mắt, giọng trầm lạnh:
“Không thì tra!”
Tiêu Kỳ hoảng hồn, vội lấy điện thoại, gõ thanh tìm kiếm: ‘Thai kỳ của phụ nữ tính thế nào…’
Một lát , Tiêu Kỳ ấp úng báo thời gian tính toán , sợ hãi thốt lên:
“Lục tổng… ngài… ngài định để cô sinh đứa nhỏ đó chứ? Như … quá hoang đường !”
Lục Lăng Tiêu hít sâu một , thái dương giật liên hồi.
…
Sáng sớm, Lạc Khê mở máy thì điện thoại liền reo, là Tống Mục Sâm.
Hắn nối máy giận dữ quát:
“Lạc Khê, cô chán sống ? còn xong, cô dám cúp ngang, còn tắt máy thèm để ý tới ? Có tối qua cả đêm chợp mắt ?”
Lạc Khê lạnh lùng đáp:
“Tống Mục Sâm, quên ? Chúng ly hôn .”
Âm thanh giận dữ bên bỗng chững .
Lạc Khê thở dài, định cúp máy thì Tống Mục Sâm :
“ cô đồng ý với , mặt ông nội vẫn giả vờ như ly hôn. Cô nuốt lời ?”
Lạc Khê mệt mỏi đến cùng cực:
“ hề nuốt lời.”
“Vậy . Cô chuẩn một chút, cùng đến nhà ông ăn cơm. Ông bảo chúng qua.”
“ việc bận, để hôm khác ?” – giọng cô bất lực.
“Lạc Khê!”
Thấy sắp nổi nóng, Lạc Khê đành thỏa hiệp:
“Được, , , ?”
Nghe , Tống Mục Sâm mới chịu bớt giận:
“Cô đang ở nhà Khương Niệm ? đến đón cô.”
“Không cần. tự bắt xe là . Hơn nữa Khương Niệm dọn nhà, cũng địa chỉ.”
“Dọn ?” – Tống Mục Sâm gặng hỏi.
Lạc Khê mất kiên nhẫn:
“Tống Mục Sâm, rốt cuộc gì? nghĩa vụ báo cáo với ?”
Hắn nghẹn họng, cuối cùng chỉ :
“Vậy 10 giờ rưỡi. Đừng đến muộn.”
Nói xong, cúp máy luôn.
Lạc Khê hạ điện thoại xuống, ngẩng đầu thấy Khương Niệm dựa khung cửa, miệng còn ngậm bàn chải điện, bọt kem sủi trắng xóa, mơ hồ :
“Cái tên Tống Mục Sâm đó bệnh hả? Đừng bảo hối hận nha?”
Một câu , khiến trái tim c.h.ế.t lặng của Lạc Khê thoáng dậy sóng.
, gợn sóng cũng nhanh chóng lắng xuống.
Cô còn hiểu rõ hơn ai hết: cho dù Tống Mục Sâm hối hận thật, thì họ cũng chẳng bao giờ nữa.
Dù là vì chuyện phản bội cùng Tống Tố Tố, là vì chuyện từng lệnh mang tế bào của cô kết hợp với đàn ông khác… tất cả đều là vết thương thể tha thứ.
Lạc Khê đáp Khương Niệm, chỉ hỏi:
“Hôm nay ngoài ? Nếu , cho mượn xe chút nhé?”
Khương Niệm súc miệng ậm ừ:
“Không . Chìa khóa để bàn phòng khách, tự lấy nhé.”
“Ừ, cảm ơn.”
Nói , Lạc Khê xoay bước phòng tắm.