Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 1+2

Cập nhật lúc: 2025-09-25 09:25:48
Lượt xem: 62

1.

“Rất tiếc, thụ tinh nhân tạo … vẫn thất bại.”

Lạc Khê giường trong phòng siêu âm, gương mặt đầy khó xử khi chấp nhận sự thật.

Đây thứ ba cô thất bại, nỗi đau cần cũng .

Bác sĩ khỏi thắc mắc:

“Cô và chồng là vợ chồng hợp pháp, cả hai đều vấn đề gì, cứ nhất quyết chọn cách ? Mang thai tự nhiên chẳng tỉ lệ thành công còn cao hơn ?”

Mặt Lạc Khê đỏ bừng.

Đương nhiên cô mang thai tự nhiên dễ thành công hơn.

… chồng cô hề chạm cô, thì cô ?

Hôm nay đúng tròn ba năm ngày cưới của cô và Tống Mục Sâm.

Thế nhưng ba năm qua, vẫn lạnh lùng như một tảng đá bao giờ sưởi ấm nổi.

Ra khỏi phòng siêu âm, bác sĩ thêm:

“Nếu cô vẫn tiếp tục, thì tới mời chồng cô đến phối hợp thêm một nữa.”

Lạc Khê chỉ thể gật đầu:

“Vâng, .”

Một ở hành lang bệnh viện, chằm chằm kết quả tờ giấy xét nghiệm, cô khẽ thở dài, lấy điện thoại gọi cho Tống Mục Sâm.

Chuông reo lâu, mới miễn cưỡng bắt máy, giọng đầy mất kiên nhẫn:

“Lại chuyện gì nữa đây?”

Đối với cô, Tống Mục Sâm bao giờ nổi một chút kiên nhẫn.

 Dù , Lạc Khê vẫn :

“Bác sĩ bảo… thụ tinh nhân tạo thất bại. Cho nên, cần qua đây thêm một nữa…”

“Lạc Khê, cô đừng quá đáng! Nếu ông nội ép buộc, đời nào cưới cô? Giờ còn bắt con với cô? Cô hết chuyện ?”

Ngực Lạc Khê nghẹn :

“Chỉ thôi, chỉ cuối cùng… ?”

bên , Tống Mục Sâm dứt khoát cúp máy.

“Chồng cô thế nào?” bác sĩ hỏi.

Cô chỉ thể miễn cưỡng đáp:

“Chúng … sẽ bàn .”

Ra khỏi phòng khám, Lạc Khê vô tình va một cô y tá cầm ly nước mơ đá lạnh.

“Xin , cô chứ?” y tá vội vàng đỡ cô.

Lạc Khê lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

lúc , một y tá khác chạy tới:

“Tiểu Giang, nhanh lên, cô Lạc trong phòng VIP đang sốt ruột chờ. Cô nước mơ thì căng thẳng, chịu kiểm tra.”

“Thật từng gặp ai tiểu thư như , chẳng chỉ mang thai thôi ? Sao mà cả khoa sản chúng xoay như chong chóng thế?”

“Cô bớt lời ! Cô chồng cô là ai ? Tống Mục Sâm – cổ đông lớn thứ hai của bệnh viện. Đừng là nước mơ, cô uống nước sông Ngân Hà, chúng cũng tìm cách mang về.”

Hai y tá thì thầm vội vã rời .

Nghe thấy ba chữ Tống Mục Sâm, bước chân Lạc Khê khựng .

Người thích uống nước mơ… tất nhiên chỉ Lạc Tố Tố.

Thì , chẳng trách Tống Mục Sâm từng quan tâm đến chuyện cô con .

Vì Lạc Tố Tố mang thai .

Khi Tống Mục Sâm bước khỏi phòng, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Vịt Trắng Lội Cỏ

 Rất giống Lạc Khê.

  nghĩ , giờ chắc cô thể mặt ở đây, nên cũng chẳng để tâm.

Ở góc hành lang, Lạc Khê dựa tường, tim đau đến mức thể thở nổi.

Chẳng mấy chốc, Lạc Tố Tố – em gái hề quan hệ m.á.u mủ, năm xưa ôm nhầm – từ trong phòng .

“Anh Mục Sâm, bác sĩ con của chúng khỏe mạnh, vui ?”

“Đương nhiên.”

Ngay khoảnh khắc , Lạc Khê rõ tiếng tim vỡ tan.

“Ông nội thật phiền, thích Lạc Khê mà vẫn ép cưới, giờ còn bắt con với cô ? Em cần , tuyệt đối con với cô , một cũng !”

Giọng Tống Mục Sâm dịu dàng, cưng chiều:

“Em nghĩ lung tung gì thế. Anh đương nhiên sẽ với cô . Những hỗ trợ cô thụ tinh… vốn dĩ cũng chẳng con . Anh cho khác .”

“Thật ?”

“Dĩ nhiên.”

Lạc Tố Tố cuối cùng mới hài lòng:

“Thế thì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/12.html.]

Nhìn bóng dáng hai rời xa dần, lòng Lạc Khê run rẩy, đầu ngón tay tê dại.

Một cảm giác buồn nôn dâng lên, cô vội lao về phía nhà vệ sinh…

Ngay khi Lạc Khê rời , bác sĩ cầm bản báo cáo mới hớt hải chạy .

“Cô Lạc, xin chờ một chút! Là do bác sĩ kiểm tra nhầm… Thật mang thai !”

Đáng tiếc, khi ngẩng đầu lên, bóng dáng Lạc Khê biến mất.

2.

Một trận mưa lớn đổ xuống, xua tan cái oi ả buổi trưa.

Trong phòng nghỉ VIP của bệnh viện Tư An, bất ngờ một nhân vật lớn xuất hiện.

Viện trưởng Triệu đích chạy nghênh đón.

Ở cửa, ông thấp giọng hỏi bác sĩ về tình hình bên trong.

Bác sĩ run rẩy đáp:

“Là… là Lục Lăng Tiêu…”

Nghe cái tên , viện trưởng toát mồ hôi lạnh, đôi chân như mềm nhũn:

“Anh tới đây?”

Không trách ông hãi hùng đến thế, bởi danh tiếng của Lục Lăng Tiêu quá lớn.

 Tập đoàn Lục thị đầu cả nước, thêm đó là phận đặc biệt của vị thái tử gia —chỉ cần cau mày, e là bao cùng chịu họa.

Bác sĩ vội vàng giải thích:

 “Nghe bên khoa sản sai sót nghiêm trọng… đem nhầm tinh trùng của Lục với một bệnh nhân nữ đang thụ tinh nhân tạo. Chuyện Lục .”

Viện trưởng Triệu xong, tim gan như rớt ngoài.

Ông gắng gượng lấy can đảm, đẩy cửa bước .

Ngồi bên trong là Lục Lăng Tiêu, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, lộ rõ vui buồn.

Anh mang nét sắc bén, hảo đến mức khó tìm khuyết điểm.

 Đặc biệt là nốt bớt màu đỏ nhạt nơi khóe mắt , như vệt lông phượng quét qua, chẳng những giảm diện mạo, mà còn khiến khí chất thêm phần yêu nghiệt.

Anh vắt chân ghế sofa, toát khí thế bức , cả căn phòng trở nên nhỏ bé.

Viện trưởng Triệu nặn nụ :

“Biết ngài đến, lẽ tận ngoài đón tiếp, thật thất lễ quá, Lục .”

Lục Lăng Tiêu hờ hững đáp, giọng lạnh buốt:

“Trong 10 phút, bộ thông tin về phụ nữ .”

Lạc Khê từ nhà vệ sinh , như mất hồn cơn nôn ói, nhưng trận mưa lớn chắn lối.

Trong túi ô, nhưng cô mở.

 Bước chân nặng nề như một cái xác hồn.

Ngay tại cửa, một đàn ông bất ngờ va vai cô.

 Anh thuận tay giữ lấy khuỷu tay cô, cúi xuống hỏi:

“Không chứ?”

Lạc Khê ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt đến kinh tâm động phách của đàn ông.

Cô vội rút tay khỏi :

“Không .”

Người đàn ông thêm, xoay rời .

 Ngay lập tức, một chiếc ô đen che lên đầu , hộ tống thẳng đến chiếc xe sang trọng đang chờ ngoài cửa.

Trong xe.

Trợ lý Tiêu Kỳ cúp điện thoại, liền sang báo cáo:

 “Lục tổng, điều tra rõ nguyên nhân .”

Lục Lăng Tiêu khép hờ mắt, giọng nhàn nhạt:

“Nói.”

“Là của cô Tôn—vị hôn thê của ngài—động tay động chân. Sau vụ tai nạn, cô Tôn trở thành thực vật, bà lo sợ con gái sẽ thể gả nhà họ Lục nữa. Vì , ngay đêm ngài trở về nước, bà bỏ thuốc đồ ăn, lén đưa mẫu tinh trùng của ngài đến bệnh viện, định nhờ thụ tinh nhân tạo để cô Tôn mang thai con của ngài.”

Nghe , Lục Lăng Tiêu mở mắt.

Tiêu Kỳ tiếp tục:

“Bác sĩ , tuy cô Tôn mất khả năng hành động, nhưng cơ thể vẫn đủ điều kiện để thụ tinh, chỉ cần sinh mổ là thể thuận lợi sinh con. Không ngờ bệnh viện đồng ý, mới dẫn đến chuyện hôm nay.”

Khóe môi Lục Lăng Tiêu khẽ nhếch, phát một tiếng lạnh qua mũi:

“Rất .”

Tiêu Kỳ ẩn ý trong câu , ngay nhà họ Tôn tiêu đời .

Lục Lăng Tiêu cúi đầu, chằm chằm tờ tài liệu trong tay, đôi môi mím chặt khẽ nhắc cái tên :

“Lạc Khê…”

Loading...