Phó Dạ Xuyên đưa bà sang Philippines ? Chẳng khác nào đày chỗ c.h.ế.t! Đi , liệu còn thể về ? Chẳng lẽ… cuộc điện thoại , thấy hết ?
Nỗi sợ hãi bắt đầu lan từ gan bàn chân lên đến tận đỉnh đầu, khiến cô run rẩy.
Cô rõ, hiện tại Phó Dạ Xuyên đối với Tô Nam là thế nào, thật sự những chuyện như .
Người giúp việc Tiểu Lưu gọi điện cầu cứu Khúc Tình. Chưa đầy một tiếng , Khúc Tình hùng hổ xông đến.
lúc bắt gặp Tô Nam đang chuẩn ngoài dạo phố.
Tửu Lâu Của Dạ
Vừa bước cửa, Khúc Tình tức đến nỗi bốc khói, cần phân biệt đúng sai, chỉ tay mặt Tô Nam mà mắng:
“Con hồ ly tinh ! Ly hôn mà còn bám lấy con trai buông! Người cho cô cơ hội lành thì giả vờ chảnh chọe, giờ còn bày trò nọ, cô còn hổ hả?”
Ánh mắt Tô Nam lạnh như băng Khúc Tình, mười năm , bà vẫn đáng ghét như ngày nào.
“Phó phu nhân, mong bà chuyện cho chừng mực, đừng tưởng bà lớn tuổi là sẽ nhường.”
Khúc Tình tức đến tái mét, Tô Nam bây giờ đúng là chẳng còn chút lễ phép nào với bà nữa.
Trước , bà quen lệnh cho cô, quen với việc cô im lặng chịu đựng, ngờ đến khi cô phản kháng thì bản chẳng cách nào chế ngự nổi phụ nữ .
Điều khiến bà chịu nổi nhất là con đàn bà Tô Nam dám phản kháng.
Người giúp việc Tiểu Lưu vội vàng chạy , nước mắt ngắn dài:
“Phu nhân, tổng giám đốc Phó đưa sang Philippines, bà giúp .”
Khúc Tình lạnh, liếc Tô Nam một cái:
“Yên tâm, ở đây, ai dám đưa bà cả. Cứ ở đây cho , ai thấy bà thì bà càng ở !”
Tô Nam liếc Khúc Tình một cái, trong lòng thầm nghĩ, bà chắc hoang tưởng , nghĩ cô là thích mách chuyện ?
Cô buồn giải thích, cũng lãng phí thời gian với loại đàn bà ầm ĩ , liền nhấc chân định rời , nhưng Khúc Tình chịu dễ dàng buông tha.
Bà chắn mặt cô, giọng sắc lạnh:
“Tô Nam, cảnh cáo cô, đừng hòng giở trò với con trai , cô tưởng mấy chuyện cô ai ?”
Tô Nam nhướng mày:
“ gì mà ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-401-ai-canh-cao-ai.html.]
“Cô hại c.h.ế.t con trai , cô cho nó uống linh tinh, cho cô , sẽ luôn theo dõi cô!”
“Mẹ theo dõi ai cơ?” Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên, lạnh đến cực điểm, lẩn khuất trong đó là cơn giận đè nén. Phía là Trần Miễn.
Vừa thấy con trai, Khúc Tình liền vội vàng bước tới, hạ giọng trách móc:
“Dạ Xuyên, con xem con đàn bà …”
“Con , mà gây chuyện thêm một , Phó Oánh Oánh sẽ hoãn ngày trở về thêm mười năm nữa.”
Giọng lạnh buốt, mang chút cảm xúc, toát sự rợn .
Sắc mặt Khúc Tình lập tức trắng bệch, tức oán.
“Mẹ tất cả là vì con!”
“Hoàn cần thiết!” Giọng như nghiến từ kẽ răng, đầy phẫn nộ.
Khúc Tình chỉ tay Tô Nam, giọng khản đặc, khuôn mặt méo mó vì tức giận:
“Con thấy nó đối xử với thế nào ? Chẳng lẽ con quỳ xuống cầu xin nó chắc?”
Tô Nam khẽ , nụ lạnh lùng sắc bén:
“Phó phu nhân, giữ thái độ , bà đừng mong thể như , giẫm đạp thế nào thì giẫm.”
“Thật , ăn miếng trả miếng với bà là nhân từ lắm , bà nên điều mà cảm ơn mới .”
Câu như một lưỡi dao, đ.â.m thẳng lòng tự tôn của Khúc Tình.
Bà run lên vì giận:
“Cô… cô dám! Con trai vì cứu cô mà chân thành như thế …”
“, là con trai bà cứu , nhưng chuyện đó liên quan gì đến bà ? cần mang ơn bà ? Bà cũng tự coi trọng quá đấy. Ngay cả Phó lão gia còn gì, bà lấy tư cách gì mà đến đây lên mặt?”
“Tô Nam, cô…”
“Phó phu nhân, chuyện giúp việc sang Philippines coi như thôi , còn nếu bà chịu …” Tô Nam dừng , giọng điệu lạnh nhạt mà mỉa mai: “Vậy sẽ tiễn bà đến hòn đảo năm xưa từng rơi xuống. Ở đó thú vị lắm đó!”
Nói , ánh mắt cô lướt nhẹ qua Tiểu Lưu đầy ẩn ý. Người giúp việc run lẩy bẩy, mặt cắt còn giọt máu.
Tô Nam khẽ nhếch môi, bước chậm rãi ngoài, tâm trạng phá hỏng.