“Điều quá đáng nhất là, phụ nữ đó hôm qua quên cho Phó tổng uống thuốc, sáng nay còn mang gấp đôi lượng t.h.u.ố.c hôm qua bắt uống. Cô rõ ràng là hại c.h.ế.t Phó tổng! là lòng độc ác, chắc hẳn đang trả thù ! Phu nhân, nếu nhà họ Phó còn để phụ nữ bước cửa thêm nữa, e rằng cái nhà sẽ yên !”
…
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lúc thật đặc sắc, gương mặt vốn còn phấn khởi vui vẻ, dần thế bởi vẻ u ám lạnh lùng, thậm chí còn toát lên khí tức nguy hiểm, lạnh buốt.
Hắn một lời, nhưng các khớp ngón tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn trắng bệch, gân xanh nổi rõ, cố gắng kìm nén đến cực điểm.
Tô Nam thì yên bậc thang, vẻ mặt bình thản như thể đang chuyện liên quan đến , thậm chí còn thoáng hiện nụ lạnh nhạt.
Sự bình thản giống như một con dao, từng chút một rạch tim .
Hắn từng nghĩ đưa cô trở về là để gạt bỏ hết những điều tồi tệ trong quá khứ, giữ những gì cô thích nhất, bù đắp cho những điều cô từng tiếc nuối.
Kết quả thì ?
Cô đây, thản nhiên lắng mắng c.h.ử.i , những lời độc miệng khó nhất, mà nét mặt vẫn chẳng hề đổi, chút kinh ngạc.
Nếu giúp việc Tiểu Lưu vốn là cô tin tưởng thì trong ba năm sống ở đây, mỗi ngày của cô… chẳng lẽ đều chịu đựng như thế?
Phó Dạ Xuyên thậm chí dám nghĩ thêm, Tiểu Lưu là của Khúc Tình, mà với tính cách chán ghét Tô Nam của Khúc Tình, bà ám chỉ giúp việc đó đối xử với cô thế nào?
Hắn nhận rõ ràng sự đổi cảm xúc của cô từ tối qua đến giờ, từ chán ghét, đến bình thản, lạnh nhạt, cuối cùng là khinh thường.
Những đổi đan xen như từng sợi d.a.o mảnh, từng chút một quấn chặt lấy tim , đau nghẹn.
Cuối cùng, Tiểu Lưu cúp máy.
Tô Nam cũng bình tĩnh dậy, liếc khuôn mặt đen sầm của Phó Dạ Xuyên, ngạc nhiên
Mắng cũng mắng , giận cái gì chứ?
Cô định bước tới thì nắm lấy cổ tay cô, giọng trầm khàn:
“Tô Nam, em giận ? Để trút giận em ?”
Chỉ cần cô xả cơn giận, lẽ cô sẽ quên những chuyện vui của ba năm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-400-gian-roi-sao.html.]
Hắn gần như hèn mọn nghĩ , lẽ vẫn muộn, lẽ cô thật sự còn bận tâm nữa.
Khóe môi Tô Nam cong, giọng nhàn nhạt:
“ giận. Bà vốn như thế, chẳng nhà các đều ?”
Trái tim Phó Dật Xuyên run lên dữ dội, đến cả xương cốt ở chân cũng đau âm ỉ.
Trong mắt cô, và họ chẳng khác gì , bênh vực, quan tâm, chỉ cô tự sinh tự diệt, thậm chí còn thấy cô phiền phức.
Chẳng vẫn luôn như thế ?
Chuyện vô tình chứng kiến hôm nay chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Tô Nam định bước , nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông, khóe mắt đỏ hoe, trong đôi mắt ngập tràn sự phức tạp và áy náy, như nhấn chìm cô trong đó, nhưng cô chẳng hề lay động.
Ai còn dám một nữa con thiêu lao lửa?
Cô cau mày, đầu với vẻ kiên nhẫn. Ngay khi Phó Dạ Xuyên định mở miệng, Thường Lịch đột nhiên đẩy xe lăn của lùi . Hắn theo phản xạ buông tay, còn Tô Nam thì xoay rời .
Thường Lịch bỏ mặc ở đó, lạnh lùng theo phía cô.
Phó Dạ Xuyên: “…”
Bên , thấy động tĩnh, Tiểu Lưu liền chạy . Thấy Phó Dạ Xuyên một tầng, bà khẽ thở phào.
“Phó tổng, cần giúp gì ?”
Phó Dạ Xuyên đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua, khiến bà rùng .
“Chuẩn Philippines . Tới đó học cách việc cho tử tế.”
Tiểu Lưu trố mắt, sững sờ .
“Phó tổng, … sai gì ? thể !”
Tửu Lâu Của Dạ
Ở đây, mỗi tháng bà nhận lương hai ba vạn, việc nhẹ lương cao, còn thưởng thêm phong bì, mà phúc lợi thế ?
khi ký hợp đồng với nhà họ Phó, bà ký thời hạn ba mươi năm, tuyệt đối theo sắp đặt của họ.